- ‘ mày đừng có nói linh tinh! bố tao không phải người như vậy!!’
-‘ nếu muốn biết thì mày có thể hỏi ông ta! à mà, chắc gì ông ta đã nói thẳng sự thật này cho mẹ con mày biết!! mày nghĩ ông ta giấu câu chuyện suốt hai mấy năm trời mà giờ ông ta lại đi nói thật cho mày biết sao’
-‘ mày câm mồm lại!! mày không có quyền nói bố tao như vậy!!’- Mễ Lạc tiến đến gần Nam Phong rồi tóm lấy cổ của cậu ta
Nam Phong nhếch mép
-‘mày đang tự an ủi bản thân là mày có một ông bố hoàn hảo sao?? mày nhầm rồi, ông ta chẳng tốt đẹp gì cả!! và sinh ra cái thứ như mày cũng chính là quả báo mà ông ta đã làm với mẹ con tao đấy’
Mễ Lạc không kiềm chế được cơn giận nên đã xông đánh Nam Phong. Nam Phong không phản kháng lại và chỉ cười. Mễ Lạc ngồi gục xuống chán nản. Nam Phong đứng dậy phủi quần
-‘ tao nhất định khiến mày phải sống giở đến cùng. hãy nhớ lấy!! cả bố mẹ mày nữa, hãy cố mà làm đứa con ngoan bảo vệ họ đi đến lúc tao động tới thì đừng tự trách bản thân’
rồi Nam Phong bỏ đi dần theo bóng tối mịt mờ. Mễ Lạc vẫn không thể tin được những gì cậu ta vừa nghe thấy. cậu không thể tin được rằng người cậu vẫn luôn kính trọng lại làm những việc như vậy!! Cậu đứng dậy, lấy xe rồi trở về nhà, cậu vẫn bình thản di vào nhà như không có chuyện gì xảy ra. Bố mẹ cậu lúc này đang ngủ nên cậu không muốn làm phiền đánh thức giấc ngủ của họ. Cậu về phòng của mình!! Ngồi xuống dường nhìn lên tấm ảnh gia đình ở bàn làm việc của cậu!! Cậu lại đứng dậy bước tới lấy bức ảnh. Cậu sờ vào gương mặt bố
-‘Có thật bố là người như vậy không? có thật bố là một con người vô trách nhiệm như cậu ta nói về bố không?? Không!! bố của con không phải người như vậy đúng không??’
Bao nhiêu câu hỏi cứ loanh quanh trong đầu cậu lúc này.Không thể ngưng suy nghĩ về mọi chuyện mà Nam Phong đã nói!! Cả đêm hôm đó cậu quằn quại trên chiếc giường suy nghĩ về mọi chuyện!!!
............. Sáng hôm sau............... Tại nhà Tiêu Nhu
Hôm qua cô uống quá nhiều nên lúc thức dậy thì đầu đau như búa bổ. Cô đi đánh răng rửa mặt thay quần áo đi làm. Xuống dưới gác ăn sáng, cố ôm cổ bố mẹ rồi ngồi xuống ăn
-‘ Nam Phong nó có bảo với mẹ là sáng nay nó xin đưa con đi làm đấy’
Tiêu Nhu ngán ngẩm
-‘ Mẹ kệ anh ta đi. Coi như mẹ chưa nói gì với con cả nhé. Con đi làm đây!!’
Rồi cố đứng dậy đi làm, nhưng hôm nay Nam Phong lại đến quá sớm nên vừa đặt chân ra khỏi cổng thì cô đã chạm mặt cậu ta. Nam Phong bước gần tới
-‘ anh biểt em sau khi nghe mẹ nói là anh đến đón thì em sẽ đi làm luôn lên anh đã phải đến sớm mà chưa kịp ăn sáng đây!! Chúng ta đi ăn sáng chứ?’
-‘Tôi vừa ăn rồi’
-‘ Anh biết em ăn chưa no!! Chúng ta không có thời gian tranh cãi vấn đề này!!’
-‘ Nhưng nếu giờ tôi đi ăn sáng với anh tôi sẽ muộn làm mất!!!’
-‘Hôm nay sẽ không phải đến đâu xa xôi ăn nên em không phải sợ muộn làm!!’
-‘ Tôi không muốn đi’
-‘Dù em có không muốn thì em cũng không còn sự lựa chọn nào đâu nên là hãy ngoan mà nghe lời đi!!!’
Nam Phong không để cô nói gì thêm mà lôi cô lên xe luôn. Bản tính không lúc nào thay đổi được!!! Không thể có một chút nhẹ nhàng!!.... Chiếc xe oto sang trọng quý phái hàng ngày của cậu ta hay dừng ở những nhà hàng to nhưng hôm nay lại có một sự khác biệt là chiếc xe lại dừng lại ở một quán cơm bình dân!! Tiêu Nhu trố mắt ngạc nhiên
-‘Hôm nay anh bị mệt à??’
-‘Không!! Anh bình thường đấy chứ!!!’
-‘Không!!! rõ ràng hôm nay anh bị làm sao đó!! Một Cao Nam Phong lại đi dừng lại ở một quán cơm bình dân ư??’
-‘ Vì hôm nay anh muốn trở thành một người bình thường như bao người bình thường khác. Không muốn mọi người nhìn anh với anh mắt là một người thừa kế của một tập đoàn lớn!! Không muốn mọi người tôn sùng theo kiểu giả tạo nữa!! Hôm nay, anh thực sự muốn làm người bình thường!!’
Tiêu Nhu cứng họng trố mắt
-‘Đừng nhìn anh với ánh mắt đó!!! Hôm nay hãy giúp anh là một người bình thường nhé!!!’
Nam Phong lôi cô vào quán ăn, cậu ta gọi bát phở... Trong lúc ngồi chờ Nam Phong cứ ngọ nguậy nhìn trên dưới vẻ mặt rất thú vị
-‘Anh có ăn ở đây được không đấy???’
-‘ Đương nhiên là có rồi!! Đã bảo hôm nay anh là một con người bình thường nên cả đồ ăn anh cũng sẽ ăn được!’
Mặt Tiêu Nhu nhăn lại vẻ không tin thì hai bắt phở được đặt tới bàn. Nhìn Nam Phong loay hoay với bát phở của mình cô bật cười
-‘ Anh phải vắt chanh với cho dấm ớt vào ăn mới ngọn được’
Nam Phong vẫn loay hoay. Tiêu Nhu liền cầm lấy miếng chanh cười rồi văt vào bát cho cậu ta.
.......... Còn Mễ Lạc.............
Cậu vẫn đang phải đấu tranh tư tưởng!! Hôm nay cậu ở nhà vì nếu có đến công ty cậu cũng không thể làm việc được!!!Cậu xuống nhà với khuôn mặt hết sưc bình thường
-‘ Bố!! hôm nay bố có bận gì không??’
- ‘ Chắc là không đâu!! có việc gì nhờ bố sao??’
-‘ Hôm nay bố con mình ra quán nước ngồi tâm sự chút đi!!’
-‘ Tự nhiên hôm nay không đi làm xong lại còn rủ bố đi uống nướ nữa?? Trời nó nắng thì phải”
-‘ Con lên thay quần áo nửa tiếng nữa đi bố nhé!!’
Bố Mễ Lạc giơ tay ra hiệu đồng ý!! Cậu lên phòng thay quần áo, và trong đầu cậu hiện giờ suy ngjĩ không biết tí nữa nên bắt đầu câu chuyện từ đâu! Cậu cũng có phần đang hơi lo sợ!!