.
.
.
- Vậy à. Tôi hiểu rồi.
Đôi mắt đen lạnh lùng thoáng chút lo lắng
- Mình biết là khó cho cậu nhưng chỉ có cậu mới đủ khả năng làm nhiệm vụ này.
Naruto thở dài.
- hn.... Tôi hiểu
- Thế còn... Sakura? Ngài hokage ngập ngừng
- Tôi đã cầu hôn cô ấy rồi.
- Ehhh?!??? Naruto và Shikamaru không khỏi ngạc nhiên
Vậy... cậu định thế nào?
- Tôi cũng không biết.
Nói rồi anh biến mất khỏi căn phòng làm việc của hokage
- Chết tiệt. Chẳng nhé không còn cách nào.... Naruto xoay ghế nhìn ra ngoài cửa sổ
-----------------------------------------
h tối...
”Cạch”
- Sasuke-kun! ~~~
Giọng nói trong trẻo của cô cất lên. Đôi mắt lục bảo lấp lánh khi chào đón anh
- Sao anh về muộn thế. Em đã làm xong món trứng cà chua cho anh rồi này. Anh...
Cô chưa kịp nói hết câu thì vòng tay rộng lớn của ai đó đã ôm chặt cô vào lòng. Đôi bàn tay ấy như đang lo sợ cô gái nhỏ bé trước mặt mình sẽ biến mất mất
- Sao vậy anh? Sakura ngạc nhiên
- Hn...
.
.
- Vậy... chúng ta ăn cơm nhé Sasuke-kun. Cô nhẹ nhàng
Anh gật đầu
.
.
Suốt bữa ăn anh không nói gì nhiều. Điều đó khiến Sakura càng lo lắng hơn.
.
.
-Đi dạo với anh một lúc, Sakura. Anh đặt tách trà xuống và nói bằng chât giọng trầm quen thuộc
- Vâng. Nhưng em muốn đến một nơi. Sakura tinh nghịch
- hn.....
Hai chiếc bóng trải dài trên anh sáng của những ngọn đèn đường. Rồi dừng lại trên một chiếc ghế đá quen thuộc ngày nào
- Anh nhớ nơi này không Sasuke-kun?
Hn...
- Hồi đó anh đúng là đồ ngốc đáng ghét đấy.... Nói rồi mái tóc hồng dựa vào vai anh. Sakura thích cái cảm giác này bên anh. Thật ấm áp và an toàn.
- Anh...
- Sao ạ? Đôi mắt lục bảo trong veo nhìn anh