"Lục Nam, Lục Nam"
Cô gái tóc ngắn từ xa chạy lại, vẫy vẫy tay với chàng trai ngồi bên gốc cây. Trời rất nắng, ánh nắng gay gắt cố xuyên qua những kẽ lá chiếu xuống mặt đất. Từ xa nhìn lại chàng trai ngồi bên gốc cây thư thái đọc sách, nắng gắt vài tia khẽ khiến sợi tóc của anh óng nâu.
"Chàng trai kia thật đẹp ah, cậu nhìn kìa như nam thần trong ngôn lù ý " mấy đám nữ sinh đi qua cứ bỗng chốc lại ngoái lại nhìn, họ khẽ thì thầm rồi lấy điện thoại ra chụp trộm.
" Nhìn kìa, lông mi anh ấy thật dài, mũi cao quá, hình như là con lai!! "
Chiếc điện thoại đang định giơ lên thì cô gái tóc ngắn xồng xộc chạy tới, cô ta nhíu mày, nhìn đám nữ sinh kia với ánh mắt ko hề thân thiện.
" Mấy người làm gì vậy, anh ấy là bạn trai tôi, định tà lưa hoa đã có chủ à! " nói rồi kéo tay chàng trai nhanh chóng đi ra phía cửa. Chàng trai kia không nói gì, anh ta chỉ mỉm cười rồi lấy tay xoa đầu cô gái, họ cùng nhau sánh bước đi về trong hoàng hôn. Nhìn mà khiến người khác ghen tị.
" Ai ya, cô ta làm gì mà đanh đá vậy, cùng lắm thì chụp một tấm ảnh thôi chứ mấy. Thấy mà ghét!"
" Đừng động đến cô ta, không hiểu sao vớ được anh chàng như thế. Nhưng sớm muộn gì cô ta cũng bị đá thôi, con gái gì mà chua ngoa "
I
_____________________
Lục Nam là một chàng trai tốt, nhưng anh lại quá hiền đi. Anh quen biết Khả Cơ trong một buổi chiều bên bờ sông. Lúc đó anh đang ngồi thư thái câu cá bỗng nghe thấy tiếng kêu cứu mạng. Nhìn mãi mới thấy cánh tay quẫy nước ở phía xa. Anh không ngần ngại nhảy xuống nước cứu người lên.
Khi cứu lên mới phát hiện hoá ra là cô gái học cùng trường mình, hỏi han mới biết cô bị bạn trai lừa gạt hết một số tiền lớn, không dám gặp mặt gia đình nên cô quyết định tự tử nhưng trong lúc nhảy xuống nước cô lại sợ hãi muốn sống.
Khả Cơ oà khóc ngay lúc đó, và thế là anh quen biết cô.
Dần dần anh và Khả Cơ thân nhau và rồi cô đề nghị muốn được làm bạn gái anh, cô nói rằng đã thích anh từ rất lâu rồi nhưng anh lại quá xa vời, học tập anh cũng tốt, sắc đẹp anh lại quá mê người, cô không đủ can đảm để tỏ tình với anh.
Và hôm nay là ngày anh dẫn Khả Cơ về ra mắt gia đình sau tháng quen biết cô.
Thật ra mà nói, gia đình anh đã sớm biết Khả Cơ là ai nhưng anh lại muốn chính thức dẫn cô về nhà giới thiệu. Có điều, anh không ngờ đến.
Ba anh trên đường trở về nhà đã bị tai nạn. Lục Nam cứ tưởng rằng cái đó sẽ không xảy đến với gia đình mình nhưng anh đã nhầm.
Dạo gần đây trên TV bỗng nhiễn xuất hiện vài vụ án mạng liên tiếp. Lục Nam không quan tâm lắm, anh thường cho là ở đâu cũng xảy ra. Nhưng rồi sự việc nghiêm trọng đến nỗi cục bộ cảnh sát phải tiến hành điều tra. Người chết ngày càng nhiều, điều kì lạ hơn là có những xác chết bị rút cạn hết máu. Một vài cái thì bị moi tim. Điều này khiến Lục Nam bắt đầu băn khoăn.
Khả Cơ thường sợ nên anh không bao giờ nhắc đến chuyện này trước mặt cô, anh thường dành một khoảng thời gian để suy nghĩ và rồi sợ hãi. Anh có thể làm được gì?
Tối đó, bà nội Lục Nam gọi anh và Khả Cơ vào nói chuyện, nhìn bà rất căng thẳng và mệt mỏi.
" Lục Nam, có một việc cháu nên biết. Nếu không sẽ quá muộn. "
Lục Nam không nói gì, ánh mắt anh nhìn về phía xa xăm.
" Cháu có tin vào ma cà rồng ko? "
" Ma cà rồng ư? " Khả Cơ sợ hãi.
" Sinland là vùng đất tươi tốt mà ai cũng muốn đến, nhưng đó là chuyện của ngày nay. Điều bà muốn nói là chuyện của hàng vạn năm trước. Sinland tồn tại một sinh vật mang tên Ma Cà Rồng. Cháu biết không Lục Nam, cả gia đình ta hàng bao nhiêu thế kỷ đã là thợ săn bọn khát máu kia. Bà cứ tưởng đã diệt sạch hết, nhưng vẫn còn tồn tại con đầu đàn. Nó đang ấp ủ kế hoạch và giờ mới bắt đầu hành động"
"Lục Nam, bà xin lỗi vì bắt cháu phải gánh trọng trách nặng nề như thế, nhưng cháu phải cứu Sinland. Cháu, chính là hậu duệ qua nhiều đời của gia đình ta. Cháu biết gia đình ta có tên gì qua từng bấy thời gian ko? "
" Không lẽ là,.....thánh hội Tàn Sát Ma Cà Rồng....." Khả Cơ sửng sốt sau đó nhìn Lục Nam với ánh mắt ngỡ ngàng.
" Đúng rồi Cơ Cơ, có lẽ truyền thuyết vẫn tồn tại đến ngày nay à. Ôi một thời đó. Nam à, cháu hãy trở về đúng với con người thật của cháu đi. "
Bà Lục Nam đeo cho anh một sợi dây chuyên đá xanh. Vừa đeo vào, sợi dây bỗng loé sáng, Lục Nam trợn mắt sau đó đôi mắt anh hiện tia âm u lạnh lẽo khác thường.
" Đây là báu vật qua nhiều đời của tổ tiên ta, nó thừa kế tất cả các kí ức của kiếp trước và hiện tại. Lục Nam, cháu chính là thợ săn, cháu phải giúp bà hoàn thành trách nhiệm này."
Lục Nam đứng dậy, đi đến bên bàn lấy một điếu thuốc, anh châm lửa hút rồi nhả ra một làn khói xám.
" Làm cách nào để giết nó,thưa bà kính yêu của cháu " hoá ra anh không hiền như anh nghĩ, chính ba mẹ đã phong ấn tính cách của anh để anh có thể sống bình thường, nhưng cho đến hôm nay.
" Trái tim nó là thứ băng giá, cháu không thể giết nó, trừ khi làm trái tim nó tan chảy ra. Như thế cháu chỉ cần một phát súng là lấy mạng được nó. Nhưng không dễ vậy đâu Nam. Bà sẽ giúp cháu tập hợp thánh hội. Mừng cháu trở lại."