Muôn Trượng là một nơi gần như cách biệt với bên ngoài, gồm hai gia tộc là gia tộc Mệnh Hồ và gia tộc Sói Lang cùng chung sống. Trải qua nhiều năm, hai gia tộc đã hòa huyết tạo nên chủng người lai vừa sói vừa hồ ly, cá biệt chỉ còn vài người là thuần máu sói cũng như thuần máu hồ ly, mà Tiểu Thúy chính là một trong những người cuối cùng còn thuần dòng máu hồ ly của gia tộc Mệnh Hồ.
Xích Triệt được Tiểu Thúy đẩy trên chiếc xe lăn, đôi mắt anh không khỏi kinh ngạc về ngôi làng nhỏ bé đang lướt qua mắt mình. Đầu tiên là những ngôi nhà ở đây có cấu trúc rất đặc biệt, dĩ nhiên chúng là bằng gỗ, nhưng là những cây nấm gỗ to nhỏ khác nhau, rất độc đáo và kì lạ. Mái của chúng là những đầu nấm xòe rộng, được trang trí bằng những hình vẻ rất đáng yêu và ngộ nghĩnh, thi thoảng, anh thật hơi bất ngờ vì còn có cả những nhân vật hoạt hình nổi tiếng được trang trí trên đó nữa. Điều này làm anh có liên tưởng rằng, ngôi làng của Tiểu Thúy thật sự vẫn chưa biến thành một nơi quá biệt lập so với thế giới bên ngoài.
Đầu nấm đã đặc biệt, thì thân nấm lại được xây thành nhiều tầng giống như cấu trúc của một ngôi nhà cao tầng hiện đại ngày nay vậy, tuy nhìn rất đơn giản nhưng gã kiến trúc sư này cũng thật quá hay đi. Bởi vì hắn có thể tạo ra cái ý tưởng cho chừng hơn căn nhà nơi đây, mà cấu trúc của chúng không phải là một dạng đồng nhất, nói dễ hiểu, mỗi căn là một “mùi vị” khác nhau.
Biết tin có con người xuất hiện, mọi người ùa ra khỏi làng xem như thế nào. Bởi họ đã quá lâu chưa hề biết đến sự tồn tại của loài người là gì, cho nên, có người tò mò, có người lãnh đạm, còn mấy cô gái thì xôn xao, đôi mắt dần mê muội cái khí chất quí tộc, cao nhã, nhưng cũng lạnh lùng đến phát sợ kia. Họa chăng, nếu Xích Triệt thật sự là một con quỉ Acular, thì có lẽ bọn họ ở đây cũng đồng tình hiến thân bái tế cho anh mất.
Hớp hồn không biết bao nhiêu cô gái, ngay cả những bà nội trợ ở đây cũng ríu rít mà dùng ánh mắt say mê để trông theo. Còn những người đàn ông, mặc dù ghen tị nhưng cũng tự nói với lòng mình, loài người đã bước tới kỉ nguyên tiến hóa đến nỗi hoàn mĩ như vậy sao!
Xích Triệt đi qua từng ngôi nhà, anh cũng tỏ ra là một vị khách có lễ độ và đáng yêu. Người ta nói “thuận nước thì đẩy thuyền”, muốn ở lại trước hết phải ngụy trang cho chính mình một vẻ ngoài niềm nỡ, để lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người. Mặc dù cái bộ mặt sắt hai mươi mấy năm lạnh lùng khiến người khác sởn tóc gái, dựng long mao, nhưng lúc này thì nghiễm nhiên lại vô cùng hòa hoãn. Lại nói, nếu đám thuộc hạ của anh nhìn thấy diễn cảnh tại đây, dám chắc họ có thể suy nghĩ đột phá rằng, thế chiến thứ tư lại có thể dễ tin mà xảy ra ấy chứ!
Cuối cùng, cả ba cũng đến cái nơi mà khi nhìn vào Xích Triệt thật không dấu nỗi sự khó tin khôn cùng. Một cây nấm khổng lồ, cao ngất dựng ở trung tâm, thân nấm phân thành nhiều tầng và các gian phòng khác nhau bao gồm: lễ đường, võ đường, phòng trà, phòng sách, kho dự trữ lương thực, nhà ăn và tầng trên cùng là phòng hội nghị. Mức độ qui mô cùng sự phức tạp của nó cho thấy kẻ tạo ra “tác phẩm” này hẳn phải rất am hiểu cũng như rất gan dạ. Bởi vì, với những vật liệu thô sơ ở đây, khi xây dựng chắc chắn sẽ rất khó khăn, chưa kể chỉ bằng gỗ thế này, liệu người làm ra nó có tự tin rằng, sức chống chịu của công trình trước mặt đủ bền vững mà không sụp đổ.
Nhìn biểu tình cảm thán của Xích Triệt, Tiểu Thúy mỉm cười: “Thế nào, có thích những cây nấm này không?”
“Có thể nói cho tôi, ai tạo ra chúng không?”
“Nếu em nói là bản vẽ của em anh có tin không?” Cô mỉm cười tự tin.
Xích Triệt khẽ nhíu mày, cô sao, ở nơi thâm sơn quỉ quái này mà cô có đủ bản lĩnh để tạo ra những thiết kế độc đáo này sao, anh quả thật khó tin.
“Em có thể?” Giọng nói chất chứa nghi ngờ.
“Anh không tin, cũng không cần tin bây giờ, vì từ từ anh sẽ tin thôi.” Tiểu Thúy nháy mắt, tỏ vẻ thần bí.
Được tập họp tại phòng hội nghị bởi Mệnh Hồ Phỉ, mọi người tại Muôn Trượng cùng nhau tìm kiếm vị trí của mình để ngồi xuống, những đứa trẻ vì còn quá nhỏ nên không được tham gia, dĩ nhiên, kẻ không thuộc đồng loại thì cũng bị tống ra ngoài.
Cửa phòng họp đóng lại, Mệnh Hồ Phỉ trình bày về việc Xích Triệt đến nơi này, mọi người ở dưới bàn tán về việc liệu có nên cho anh ở lại nơi này hay không. Cuối cùng, Lang Canh là người đứng lên lên tiếng, cũng như dự đoán, Lang Canh đã phản đối việc Xích Triệt ở lại.
“Tôi là người đầu tiên phản đối hắn ở lại!” Lang Canh giọng nói hùng hồn cất lên.
“Lí do?” Mệnh Hồ Phỉ nhướn mày hỏi.
“Tiểu Thúy, anh biết là em rất lương thiện nhưng việc để một kẻ lạ mặt ở lại Muôn Trượng giống như một con sâu đang đục khoét sự bình yên ở nơi này vậy. Cho nên, cách tốt nhất là phải xử lí hắn trước khi con người tìm đến.” Lang Canh nhìn Tiểu Thúy phân trần.
Lời nói Lang Canh đưa ra vô cùng hợp tình lí khiến mọi người bắt đầu nghiêng về phía anh. Tiểu Thúy lúc này đứng lên nhìn mọi người qua một lượt, sau đó tập trung tiêu điểm nhìn vào ánh mắt Lang Canh, khuôn mặt tỏ vẻ thất vọng cùng hờ hững. Lang Canh trước cái nhìn của Tiểu Thúy cũng cụp mắt xuống mà không nói nên lời. Tiểu Thúy đứng lên bài tỏ quan niệm đạo đức của mình.
“Mọi người! Mọi loài trên thế giới này luôn luôn có loài giã thú, có loài bị săn, nhưng cũng có những loài có thể nương tựa lẫn nhau như loài hồ ly và sói tuyết vậy. Có phải mấy trăm năm trước, nếu không có gia tộc Hồ Ly cưu mang, liệu tộc Sói Tuyết còn bao nhiêu cá thể tồn tại tới ngày nay. Cho nên, chính vì sự gặp mặt tình cờ trong lúc sinh tử, chúng ta đưa một tay ra cứu cánh, chính là vừa cho người khác cơ hội sống cũng vừa ình một kết cuộc đẹp.”
Tiểu Thúy nói xong, rảo qua một lượt, những tiếng xì xầm bắt đầu vang lên, Tiểu Thúy biết rõ cô đã thành công đánh vào tâm lí của họ, nhưng vẫn chưa đủ, cô cần phải sử dụng chiêu bài tiếp theo.
Tiểu Thúy lấy mình ra đảm bảo, dùng giọng điệu năn nỉ không thôi. Chính vì trong thôn cô được rất nhiều người thương yêu, cho nên cô rất nhanh đã nhận được sự đồng tình. Tuy nhiên, dù sao đi chăng nữa, mọi người vẫn còn e ngại một việc, đó là sau khi Xích Triệt hồi phục và trở về thế giới loài người, thì có dẫn đến bí mật về Muôn Trượng sẽ bị tiết lộ hay không. Đến lúc đó, không còn là lũ sâu bọ nữa, mà sẽ là nguyên tổ mối loài người kéo đến và đục khoét nơi này không thương tiếc.
Trong cảnh kẻ nửa cân người tám lạng, Mệnh Hồ Phỉ mới đứng lên nở nụ cười nhàn nhã.
“Vấn đề về việc tiết lộ bí mật sẽ được giải quyết rất nhanh thôi, vì ta có một thứ đảm bảo hắn một chữ cũng không nói được.”
Cuối cùng, hội nghị cũng kết thúc, mọi người lần lượt ra về. Mặc ọi người tiến ra cánh cổng lớn, Tiểu Thúy vẫn đứng đó mà không ngừng nhìn về hướng Lang Canh. Mãi cho đến khi trong hội trường chỉ còn bốn người là cô, Lang Canh, Lang Tâm và Mệnh Hồ Phỉ, thì giọng nói đầy chua xót của Tiểu Thúy mới cất lên.
“Tại sao anh lại nói ra, không phải anh đã hứa khi nào anh ấy thật sự bình phục chúng ta mới nói với gia gia hay sao?” Tiểu Thúy không ngừng chất vấn.
“Tại sao phải làm vậy, ngộ nhỡ nếu mọi người không đồng ý cho Xích Triệt ở lại, thì chính anh đã vô tình hay hữu ý giết hại một người không phải sao.” Mỗi câu hỏi cô phát ra như từng nắm tay đấm vào lòng Tiểu Thúy. Từ nhỏ đến lớn, từng sống bên nhau, họa chăng chỉ lần này cô không hiểu anh hay ngay cả bản tính của anh như thế nào cô cũng chưa từng hiểu, thật đáng buồn, một kẻ như Xích Triệt lại có thể thông suốt đến như vậy.
“Tiểu Thúy, cậu đừng như thế.” Lang Tâm nhỏ nhẹ hòa giải. Lang Tâm cùng với Lang canh là hai người bạn từ nhỏ của Tiểu Thúy, tình cảm vô cùng thân thiết. Nhưng dù sao đi nữa, Lang Tâm cũng là em gái của Lang Canh, cũng một phần nào đó nói đỡ cho anh mình. Vì vậy, Tiểu Thúy không hề để mấy lời nói đó lọt vào cái đại não đang bốc hỏa và phẫn nộ của cô, cho đến khi Mệnh Hồ Phỉ lên tiếng.
“Con đã sai lại còn đổ lỗi cho người khác.”
“Gia gia!”
Mệnh Hồ Phỉ lúc thương thì thương, nhưng khi cần dạy dỗ thì cũng vô cùng nghiêm khắc, không thể bất phân.
“Việc đem người lạ vào làng đã là một cấm kị, vì sự tồn vong và bình yên nơi này, đáng lí con nên báo cho ta biết trước. Nếu thật sự có chuyện không hay xảy ra, thì liệu một tiểu Thúy như con có đủ sức đảm đương xoay chuyển thế cục hay không?”
Dù sao cũng là người bướng bỉnh nên làm sao trong nhất thời Tiểu Thúy có thể nhận mình sai. Hơn nữa, cô cứu người là chuyện tốt đẹp, huống hồ cô đã từng nói với Lang Canh, đợi khi Xích Triệt hồi phục thì tự khắc cô sẽ thưa với gia gia mình. Bởi vì, nếu có trục xuất thì Xích Triệt vẫn còn cơ hội sống sót xuống núi nhưng Lang Canh lại quá hấp tấp, chuyện này nếu xui rủi có thể dẫn đến mất một mạng người.
Nói đến đây, cô cũng không muốn dong dài nữa nên đi ra ngoài. Nhìn theo bóng lưng của Tiểu Thúy, Lang Canh đau lòng thốt ra một câu: “Là em không hiểu anh, hay là anh đã mở lòng không biết bao lần nhưng em lại chưa từng ngoáy nhìn mà bước vào thế giới đó!”
Bước ra ngoài, Tiểu Thúy vô cùng bất ngờ bởi mọi người đang rất tò mò và hào hứng vì một thứ gì đó, họ háo hức đứng chụm vòng quanh thành một đám đông chật ních. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, chen ngược chen xuôi qua đám người cao có, lớn có, mập có, gầy cũng chẳng tha thì cô mới phát hiện một bóng hình quen thuộc. Khí chất quí tộc, mặt mũi vô cùng chăm chú, đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi cong cong ngậm một chiếc lá, bàn tay nhẹ nhàng đung đưa chiếc lá ấy bên miệng, lúc lên lúc xuống, đầu khay khảy rung nhẹ hòa vào những giai điệu réo rắt, trầm bổng.
Giai điệu miên man lúc làm người ta say đắm, lúc như những con sóng cuộn trào mãnh liệt, từng lớp từng lớp chất chồng lên nhau rồi tan ra thành những đợt sóng nhỏ, lúc lại lăn tăn từng chút từng chút thấm nhẹ vào thính giác rồi khuếch tán mạnh mẽ vào não bộ, một giai điệu êm ái và tuyệt diệu hơn bao giờ hết.
Anh mở mắt ra nhìn những đứa trẻ đáng yêu bên cạnh, cười thong thả: “Kết thúc bài One Summer’s Day ở đây.”
Từng tiếng vỗ tay theo lời nói của anh mà vang lên liên hồi. Có lẽ đã cách biệt với thế giới bên ngoài quá lâu rồi, con người nơi đây đã bỏ quên nhiều thứ tốt đẹp của cái thế giới ấy. Chính vì vậy, nhưng nốt thăng trầm của One Summer’s Day đối với ai đó ở một nơi cách xa Muôn Trượng là thứ giai điệu quen thuộc, nhưng đối với từng người, từng cây cỏ, không khí, nhành hoa nơi này, âm thanh là lạ ấy như một sự mới mẻ, một sự mới mẻ thổi vào cái nơi bình yên hàng mấy trăm năm qua khiến mọi thứ trở nên tò mò, muốn bật dậy mà không ngừng khám phá những điều kì diệu và lạ lẫm. Bất giác, trong lòng Tiểu Thúy như có một điều gì đó trồi lên mạnh mẽ, ngọn lửa ư? Chưa cháy mãnh liệt, nhưng một ngày nào đó không xa, ngọn lửa này có thể mang một con hồ ly đi đến nhường nào thì không ai biết được!