Sáng hôm sau.
Buổi sáng lại bắt đầu trỗi dậy với một sức sống mãnh liệt. Ốc đảo mặt trời cũng không ngoại lệ. Mặt trời lên cao và chiếu rọi mọi thứ. Tia nắng chầm chậm xuyên qua bãi cát mềm mại uốn lượn mê người, rót thẳng vào những con chép Koi đang vây vẩy trong hồ, sau đó soi sáng những bức tượng điêu khắc tinh tế trên đền thờ, cuối cùng là tạt sang rừng hoa diễm sắc trong nhà kính.
Trên chiếc giường xa hoa hoa, một thân ảnh đáng yêu đang cuộn tròn tròn như một con mèo bông lười biếng. Bỗng bên cạnh chợt lún xuống, một hương vị của nước cạo râu mùi chanh thoảng thoảng phát ra nhè nhẹ. Xích Triệt vẫn còn trong một bộ đồ ngủ, vẻ đường hoàng trong những trang phục tây trang đắt tiền đã không còn nữa, lúc này, trông anh bình thường và thoải mái hết sức. Đôi môi anh cuối xuống lia vào khuôn mặt đáng yêu đang ngáp ngủ kia, anh cười cười, nét mặt rạng rỡ và ấm áp.
“Dậy thôi tiểu hồ ly, không phải em muốn đến nhà tổ sao, chúng ta xuất phát được rồi đấy.” Anh thều thào vào tai cô.
“Bây giờ còn sớm lắm, đừng đánh thức em, em rất mệt.” Tiểu Thúy lim dim đôi mắt.
Xích Triệt ranh ma cắn cắn vào vành tai cô, đôi môi trườn trượt lên cổ. “Hôm qua chúng ta cũng đâu có vận động bao nhiêu sức đâu, em mệt gì chứ hả?” Anh lại cười cười. Tối qua là đêm anh cực kì khao khát cô, nỗi sợ khiến anh muốn hòa nhập mãi mãi để tận hưởng sự ấm áp đó, anh và cô như chìm trong đỉnh cao dục vọng, anh đòi hỏi vô cùng vô tận để xoa dịu đi sự bất an trong lòng mình, thật là tai hại, cô đã không còn sức vào lúc này.
“Nếu em không thức, khi đến đó sẽ bị trễ đấy, chúng ta lên máy bay rồi ngủ.” Anh lại nỉ non vào đôi tai hấp dẫn.
“Sao lại đi máy bay cơ chứ, nó không phải ở Boston thôi sao?” Tiểu Thúy vẫn còn ngáp dài ngáp ngắn. Hôm qua cô thật sự chịu đựng quá thảy sự vồ dập của anh, anh tinh tráng và nhuần nhuyễn hơn rất nhiều, anh mân mê và tìm đến đỉnh cao khát vọng trong cô, cô khuất phục, vì thế, cô đã đánh mất chính mình trong vực thẳm triền miên.
Một tiếng sau…
Trên chiếc Gulstream G đến thành phố Atlanta, bang Georgia, miền Nam Hoa Kỳ.
Tiểu Thúy lúc này đã tỉnh hẳn, cô cực kì khoan khoái vươn mình nhìn chằm chằm ra ô cửa sổ. Cô cảm thấy thật thích thú vô ngần với việc nhìn từ độ ấy ngàn mét xuống mặt đất. Nếu nói là được đi máy bay, thực tế, đây mới là lần đầu tiên, trước đó, để đến được Boston, cô đã biến thành hồ ly, và tất nhiên, thú cưng thì không thể ngồi trong khoang hành khách được rồi, cho nên, cô gần như không thể nhìn được gì cả. Còn vừa rồi, trong khoang máy bay chuyên dụng, anh gần như ngấu nghiến cô ra từng mảnh, cô phải ngủ như người chết để bù đắp phần năng lượng tiêu hao kinh khủng kia.
“Em rất thích thú nhỉ?” Xích Triệt vừa sử dụng một chiếc laptop vừa nhìn Tiểu Thúy, giây phút này anh cảm nhận rất rõ, trái tim anh được tự do và tâm hồn anh không còn bị xiềng xích nữa.
“Tuyệt đấy!” Tiểu Thúy nhìn qua anh. “Mà anh thật quá xa hoa, chỉ hai chúng ta mà lại dùng cả chiếc máy bay chuyên dụng này, có xa xỉ quá không vậy?” Cô biểu môi, chiếc máy bay hạng sang Gulstream này là một trong những thứ đồ công nghệ mắt mỏ nhất thế giới, xem ra thời kì của gia tộc Hunter đang được mở ra rất rộng.
“Em không cần quan tâm đến nó, mỗi người trong số bọn anh điều chọn ình một chiếc máy bay riêng, điều đó sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian và sức lực. Em nên biết, đối với bọn anh, thời gian chính là vàng bạc, nó còn đắt đỏ hơn thứ em đang ngồi bên trong này rất nhiều đấy.” Xích Triệt nở rộ nụ cười.
“Nhà tổ của anh sao lại nằm ở miền Nam vậy, em nghĩ nó sẽ nằm rất gần với Boston chứ?” Tiểu Thúy đổi chủ đề, nếu cứ tiếp tục bàn về sự xa hoa và hào nhoáng của Hunter, cô sẽ bị chết ngợp trong đó mất.
“Gia tộc Hunter có nguồn gốc bắt nguồn từ nước Anh, vào thế kỉ thứ , lúc đó Anh quốc là quốc gia giàu thuộc địa nhất thế giới, họ không ngừng săn kiếm những vùng đất béo bở và gom lợi nhuận về cho chính quốc, họ đã đến Châu Mỹ và di cư ồ ạt lên đây. Nhưng tại thời điểm đó, gia tộc của anh không phải là một trong những người đầu tiên đặt chân lên vùng đất này.”
“Vậy là như thế nào?” Tiểu Thúy vô cùng tò mò.
“Gia tộc Hunter có nguồn gốc từ hoàng gia Anh.” Xích Triệt nhìn thấy vẻ bất ngờ của Tiểu Thúy thì khẽ mỉm cười. “Em rất may mắn đấy, chỉ những người trong gia tộc mới biết được xuất thân của mình thôi. Người lập ra gia tộc Hunter ban đầu không mang họ này, Charles Authur Frederick chính là ông ấy. Ông ấy là hoàng tử nước anh và là con của George II. Sau đó không hiểu vì sao, ông ấy đổi họ hoàng gia của mình và lấy họ Hunter, chính vì thế, em mới thấy được sự lẫy lừng của nó như ngày hôm nay.”
“Vì sao ông ấy lại đi đến Mỹ, em nghĩ, với thân phận là hoàng tử, ông ấy không cần tự rời khỏi Anh quốc xa xôi để đến đây.”
“Tiểu Thúy, có nhiều thứ tranh đấu trong gia tộc em không thể nào hiểu nổi đâu. Rất có thể, ông tổ của anh chấp nhận vượt trùng dương mà đến một nơi hoang sơ như Bắc Mỹ ngày trước, một phần hẳn cũng bảo toàn tính mạng cho con cháu mình. Goerge III là một người được dân Anh mến mộ, nhưng ông ta cũng rất tàn bạo, để giữ vững vị trí của mình, có lẽ không ít người đã ngã xuống. Tuy nhiên, việc ông tổ Charles đến Georgia cũng là một sự may mắn. Ban đầu Goerge III muốn ông ấy đến đây cai quản để hạn chế sự nổi dậy của người dân tại tiểu bang ở Mỹ, nhưng kế hoạch của ông ấy đã không thành hiện thực.”
“Vậy nó như thế nào?”
“Cuối cùng, cách mạng Hoa Kỳ cũng thành công và kế hoạch kia bị phá sản. Charles cũng không về chính quốc mà gây dựng cơ nghiệp ở phía nam Hoa Kì. Nhiều đời trải qua, mãi cho đến khi nội chiến hai miền Nam – Bắc bùng nổ, thì gia tộc Hunter mới bắt đầu có được bước tiến.”
“Bước tiến mới?” Tiểu Thúy trố mắt, cô cứ nghĩ ban đầu gia tộc anh đã làm việc cho chính phủ cơ, và từ đó được chính phủ tin cậy giao trách nhiệm to lớn về quốc phòng.
“Đúng vậy, sử phả trong gia tộc kể lại rằng, đến đời thứ tư trong gia tộc, chính là đời của ngài Kingsley Hunter, lúc đó nội chiến xảy ra, khi ấy gia tộc Hunter còn ở miền Nam và chế độ nô lệ đang chiếm lĩnh ở đó. Lúc ấy, thay vì ủng hộ miền Nam, gia tộc Hunter đã trợ giúp cho Abraham Lincoln giành lại sự thống nhất Hoa Kỳ. Sự trung thành của gia tộc đã chiếm được sự tin tưởng từ chính phủ. Kể từ lúc đó, gia tộc đã trở nên hùng mạnh và có sự hậu thuẫn vững chắc những người trong quốc hội.”
Tiểu Thúy ngồi trên ghế chăm chú nghe câu chuyện lịch sử được thuật lịa. Từng chi tiết Xích Triệt kể như gói gọn trong não cô, thật sự làm Tiểu Thúy vô cùng rất bất ngờ với một gia thế đồ sộ, cùng những chuyển biến to lớn như vậy.
“Sự vinh quang của gia tộc Hunter thật khiến em mở rộng tầm mắt đấy. Không ngờ trải qua mấy trăm năm, gốc rễ của nó không những không bị tàn lụi mà còn lan rộng khắp thế giới như ngày nay.” Tiểu Thúy cảm thấy tự hào ột dòng dõi cao quÝ, và thán phục cho người đàn ông trước mặt này. Không phải ai thuộc dòng máu hoàng gia đều sống trong vinh hoa phú quÝ, nhiều người đã không giữ vững cơ nghiệp của mình và trở thành những người bình thường, thậm chí, một số còn lang thang ở đầu đường xó chợ, đến nỗi, họ còn không biết mình mang trong người dòng máu hoàng tộc ấy chứ.
Xích Triệt cười cười không nói nữa, anh không muốn làm cho tâm trạng cô xấu đi. Thật ra, để duy trì sự lớn mạnh của một dòng tộc, nhiều thứ quÝ giá sẽ được đem ra đánh đổi, không phải cha mẹ anh và Xích Nguyên là một ví dụ hay sao. Họ kết hôn không có tình yêu, rồi yêu nhau, sau đó số phận lại cưỡng đoạt tất cả của họ. Đó không phải là nỗi bi ai lớn nhất để đổi lấy danh tiếng đáng nguyền rủa kia sao.
Chuyến bay cuối cùng đã đến Atlanta.
Atlanta là thủ phủ và là thành phố đông dân nhất bang Georgia. Atlanta là thành phố lớn thứ chín ở xứ sở cờ hoa, nó sở hữu những gì của một đế chế hiện đại và hưng thịnh nhất. Không thua kém các thành phố danh tiếng như New York, Washington…Atlanta có vô số những ngôi nhà cao tầng chọc trời, những công trình nguy nga và tráng lệ, hàng loạt các dịch vụ phục vụ hàng trăm khách du lịch đến thăm mỗi năm.
Nhưng bỏ xa sự xa hoa của Atlanta, chảy xuôi về vùng ngoại ô mơ mộng. Atlanta xứng đáng là điểm đáp lÝ tưởng của nhiều gia đình có mơ ước về một không gian bình dị, đẹp đẽ và yên tĩnh.
Một chiếc xe Bently sang trọng đã dừng trước sân bay đón họ. Rất nhanh, hàng loạt những chiếc xe khác đã nối đuôi thành một hàng dài chạy về phía bắc Atlanta, hướng đến khu nhà tổ.
Chiếc xe chở Tiểu Thúy và Xích Triệt đi giữa và được hộ tống bởi mười chiếc xe con vòng quanh. Khung cảnh của một Atlanta hiện đại và tấp nập đã được bỏ lại, thay vào đó là cảnh vật mát mẻ và đẹp đẽ của một vùng ngoại ô đầy cây xanh và nắng rọi. Sau một tiếng di chuyển, cuối cùng khu nhà tổ đã từ từ xuất hiện.
Đúng như lời Xích Triệt nói, khu nhà tổ của gia tộc Hunter xứng với địa vị và quyền lực của nó. Khu nhà nằm trên một diện tích rộng lớn, nó gần như biệt lập với thế giới bên ngoài. Trong bán kính chừng km đổ lại, không hề có bóng dáng của một ngôi nhà nào khác, chỉ mình nó độc tôn đứng sừng sững giữa bốn bề thanh tịnh và yên tĩnh.
Mặc dù đã là một gia tộc đứng đầu khoa học công nghệ, nhưng gia tộc Hunter luôn cố giữ lại những nét xưa vốn có của mình. Ngôi nhà mang sắc thái đúng chất của sự biến chuyển giữa không gian và thời gian. Phong cách vừa lai nét trung đại nhưng phần lớn là mang phong cách cổ điển của thế kỉ , rất có thể nó đã được tu sửa nhiều lần để bảo toàn giá trị của mình.
“Chúng ta vào thôi.” Xích Triệt ôm cô vào lòng, rảo bước tiến về phía trước.
Cánh cổng khổng lồ từ từ được hé mở. Tiểu Thúy ước chứng nó cao hơn mét và rộng khoảng mét. Cô nghĩ, với sự bề thế như vậy, nó tựa như một người gác cổng rất hoàn hảo rồi, bởi vì khó có ai mà đẩy được một đống sắt nặng gần tấn trước mặt kia.
Xích Triệt cùng nhóm thợ săn từ từ bước vào. Quả thật, Xích Triệt đã nói đúng, nó xa hoa hơn ốc đảo Mặt Trời rất nhiều. Nói nó mang nét truyền thống bởi vì…nó giống như một tòa lâu đài hơn là một khu nhà tổ. Không gian bốn bề mô phỏng như miền sơn cước với suối chảy róc rách, những bánh xe nước quay vòng vòng tạo ra những gợn sóng lăn tăn, đung đẩy lũ chép Koi đang bơi lượn trong đó. Cây xanh bao phủ gần như rộng khắp trên một diện tích mấy ngàn ha. Một màu xanh tươi mát làm cho con người ta thích thú và hòa nhập với thiên nhiên, rất ấn tượng, rất tuyệt mỹ.
Nhưng thứ làm cô sững sờ nhất chính là kiệt tác trước mặt kia. Một tòa lâu đài xứ Atlanta đúng nghĩa. Tiểu Thúy có cảm giác đôi mắt mình hơi đau đau, nó quá xa xỉ rồi. Cô đã xem những cuốn sách về kiến trúc của Asha, cô ấy yêu những tòa lâu đài châu Âu và cố sưu tập chúng, vì vậy, Tiểu Thúy giờ đây mới có thể như phát ngất trước khu “nhà tổ” đằng kia.
“Đây là tòa lâu đài Chateau de Chambord thứ hai à?” Tiểu Thúy hơi trố mắt.
“Em biết nó?” Xích triệt cười cười, tay anh khẽ xoa đầu cô.
“Em có xem qua sách kiến trúc của Asha, Chateau de Chambord, tòa lâu đài nguy nga và tuyệt diệu nhất ở thung lung Loire, nước Pháp.”
“Ồ, nó cũng chưa hẳn là như thế đâu.” Xích Triệt ung dung bước tiếp.
“Em nghĩ nó đủ quÝ phái để hình dung như vậy.” Tiểu Thúy một lần nữa trố mắt trước dàn kiến trúc kinh điển trước mặt.
“Đi vào thôi!” Xích triệt thúc giục, phá tan sự ngây ngốc của cô.
Đón tiếp họ trước mắt là một dàn tùy tùng với trang phục thẳng tắp và chuyên nghiệp, trông không thua mấy so với những cô tiếp viên hàng không đỏm dáng tại những sân bay quốc tế. Đứng đầu tất cả là một bà lão đang nở một nụ cười chào đón nồng hậu, Tiểu Thúy chắc chắn người đó là quản gia và hẳn có thâm niên rất lâu, vì đôi mắt bà ta nhìn Xích Triệt là cái nhìn quen biết, cái nhìn mong đợi cho sự tương phùng.
“Thiếu gia, cậu trở về rồi.”
“Anne, rất lâu ta đã không gặp bà.” Xích Triệt nhìn bà ấy, rồi mạnh mẽ bước ngang qua. Cả dòng người cũng quay lại và nối đuôi nhau bước vào tòa lâu đài trước mặt.
“Chúng tôi đã chuẩn bị chu đáo tất cả cho ngài rồi ạ.” Anne lên tiếng thông báo. Bà ta vừa nói, thì vô tình lướt qua Tiểu Thúy, đôi mắt bà ấy trong phút chốc nở rộ lên sự bất ngờ, có vẻ rất ngạc nhiên giống như lũ người của Hiroshi và Mei khi thấy cô đang đi cùng với Xích Triệt.
“QuÝ cô đây là?” Anne có vẻ e dè hỏi.
“Nữ chủ nhân tương lai của gia tộc Hunter. Anne, bà hãy nên biết mặt cô ấy và tất cả mọi người phải cư xử với cô ấy đúng như những gì mà cô ấy sẽ trở thành.” Xích Triệt lên tiếng quyền uy.
“Biết rồi thưa thiếu gia, vậy chúng tôi sẽ sắp xếp phòng cho thiếu phu nhân ạ.” Anne đã hiểu ra nhiều thứ, cuối cùng đứa trẻ hồi bé đã có một chỗ dựa cho riêng mình, trong lòng Anne trỗi dậy một điều hạnh phúc.
“Không cần, cô ấy sẽ ở phòng của ta.” Xích Triệt lại lên tiếng lần nữa, anh cũng không quan tâm ánh mắt họ ngó nghiêng như thế nào, vì căn bản, anh và cô là có quan hệ, điều đó là sự thật, và anh sẽ không chấp nhận việc cô bỏ anh mà đi qua một phòng khác.
Tiểu Thúy không biết nói gì, cô đỏ mặt và chỉ biết lí nhí theo sau. Với danh hiệu thiếu phu nhân này, cô có vẻ không quen lắm, nhưng cũng không quá tồi, thỉnh thoảng được xướng lên lại có chút gì đó ngòn ngọt, một mùi vị vừa ngường ngượng vừa thích thú, rất đáng thưởng thức.
Đón họ vào trong lâu đài kia là một chiếc xe con kiểu gia đình. Do quá rộng, nên những thứ này là khó tránh khỏi trong nhà tổ Hunter. Chiếc xe bon bon chạy trên con đường thẳng tiến đến cửa trung tâm, hai bên đường là những tác phẩm “nghệ thuật màu xanh”, đủ các hình dạng và màu sắc của những loại hoa và thực vật quÝ hiếm.
Anne ngồi phía sau Xích Triệt, bà ta bình tĩnh thông báo. “Thiếu gia, chúng tôi đã sắp xếp phòng cho ngài và thiếu phu nhân, bữa trưa sẽ được dọn lên sau đó.”
“Cứ làm theo những gì bà sắp xếp đi.”
Xích Triệt nhìn qua, trong phút chốc anh bắt gặp nét e dè và bối rối của Anne, anh nhíu mày lên tiếng. “Có việc gì thì hãy nói đi.”
Anne không chậm trễ nữa. “Thiếu gia, lão gia muốn gặp cậu. Ông ấy bảo cậu vừa đến hẳn sẽ rất mệt, nên ông ấy muốn được gặp cậu vào buổi chiều, có được không ạ?”
Xích Triệt hơi trầm ngâm, đôi lông mày anh khẽ nhíu lại, sắc mặt anh lồ lộ Ý miễn cưỡng. Tiểu Thúy ngay lúc này nắm chặt tay anh, rồi nhìn qua Anne. “Anh ấy sẽ gặp lão gia, bà hãy sắp xếp đi Anne.” Tiểu Thúy mỉm cười ấm áp với Anne khiến bà hơi sửng sốt. Cô gái này quả là to gan, mặc dù là thiếu phu nhân đi chăng nữa, nhưng với bản tính của thiếu gia, cô ấy dám càn quấy sao, cô ấy thật không biết giữa lão gia và thiếu gia có những mâu thuẫn gì sao.
Trái với suy nghĩ của Anne là Xích Triệt sẽ tức lồng lộn và Tiểu Thúy sẽ bi thảm, anh dường như điềm tĩnh như không, còn ra sức kéo cô vào người mình, dịu dàng hôn lên tóc cô.
“Làm theo những gì cô ấy nói đi.”
Anne quả thật đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, bà ta mặc dù ở trong nhà tổ, nhưng cũng biết được đại khái tính tình của thiếu gia. Cậu ấy rét muốt như tuyết mùa đông, âm hàn như thần chết, và hờ hững như không khí loãng vậy. Nhưng giờ cậu ấy lại hoàn toàn mất đi sát khí, đúng, cậu ấy đang say tình, rất nặng, bà thấy được điều đó.
“Vâng ạ, tôi sẽ thông báo với lão gia.” Vừa nói dứt lời thì chiếc xe cũng đã đến cửa, nhanh chóng, Anne phân phối hàng loạt người giúp việc đưa Xích Triệt và Tiểu Thúy lên căn phòng xa xỉ nhất ở tầng trên cùng.
“Em có làm anh khó chịu không vậy? Xin lỗi, đó là lần đầu tiên em thấy anh lưỡng lự, và em nghĩ mình có thể giúp anh, cho nên…” Tiểu Thúy hơi xụ mặt xuống, cô biết áp đặt người khác là không nên, nhưng không phải anh và cô đến đây là để đối mặt hay sao.
“Vậy em nghĩ lí do gì anh dẫn em đến đây. Em đúng, Tiểu Thúy, sự do dự của anh chính là một sai lầm. Khi đã quyết định việc gì, thì thần tốc là cách phòng trừ mọi nguy hiểm đang rình rập.” Xích Triệt vừa nói vừa ôm cô vào lòng, đôi tay rắn chắc của anh khẽ khàng vuốt tóc cô.
“Vậy hãy thật bình tĩnh khi gặp ông ấy nhé, không giống Hakitama, ông ấy đáng nói chuyện trực tiếp với anh đấy.” Tiểu Thúy nhắc nhở.
“Em xem thường tự chủ của anh đến vậy sao. Là một đại thợ săn, giữ vững bình tĩnh là yếu tố quan trọng nhất. Tuy nhiên, cũng phải xem hoàn cảnh như thế nào thì khiến anh loạn trí.” Anh cười cười ẩn Ý, không phải những chuyện liên quan đến cô thì anh sẽ trở nên mất kiểm soát hay sao.
Sau khi dùng bữa trưa trong nhà ăn, Xích Triệt phân phó cho Anne dẫn Tiểu Thúy đi tham quan, còn anh thì đi đến phòng của Joseph Hunter – ông nội của anh.