Săn Lùng Người Xuyên Không

chương 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

5

Thời đại này rất kỳ lạ, ở đây luôn có vô số người xuyên không tới.

Khi số lượng người xuyên không tăng lên, trong cung cũng bắt đầu xuất hiện những người xuyên không.

Người xuyên không đó cũng giống như những người xuyên không khác khi xuyên đến hậu cung, cũng hô hào khẩu hiệu vạn vật bình đẳng, muốn cùng hoàng đế mộ đời một kiếp hai người.

Nàng ta cất giọng hát trong cung yến:

“Yêu hình bóng cô độc của người lướt qua nơi hẻm vắng, yêu cả dáng vẻ bất khuất của người.*”

(Một đoạn trong bài hát CHIẾN BINH CÔ ĐỘC • 孤勇者 — TRẦN DỊCH TẤN)

Rõ ràng cũng là người xuyên không, nhưng lần này cũng chưa có ai vội vàng rút kiếm chém nàng ta.

Thánh thượng đối với nàng ta không nóng cũng không lạnh, ban cho nàng ta bổng lộc không nhiều cũng chẳng ít.

Các quý phi vốn đã luôn đỏ mắt ghen tuông tranh sủng, vậy mà cũng không còn ngang ngược như trước nhất quyết đòi Thánh thượng ban chết cho người xuyên không kiêu ngạo này nữa.

Bùi Lâm cũng thỉnh thoảng nhắc đến nàng với tôi, trong mắt hắn không hề có chút hận thù nào như với những người xuyên không khác.

Có vẻ như mọi người trong cung đều để thả cho nàng thoải mái tung tăng chạy nhảy thích làm gì thì làm.

Liệu hậu cung có phải là thiên đường mới dành cho những người xuyên không hay không đây?

Đoán sai tình tiết của Nghiêm n khiến tôi không dám phỏng đoán mọi chuyện thêm nữa.

Rõ ràng là cái vị Ninh Tài Nhân này còn trắng trợn hơn bất kỳ người xuyên không nào xuất hiện trước đó.

Mà trong hậu cung này, Tài nhân chính là kiểu địa vị vô dụng nhất.

"Ninh Tài Nhân ở hậu cung mở ra một giảng đường, mời tiểu thư của các gia tộc đến dự. Vương phi, nàng có muốn đi xem chút không?"

Bùi Lâm cầm thiệp mời trong tay, nụ cười trên môi vẫn dịu dàng như trước.

Tôi chắc chắn là bản thân không nghe lầm.

Ninh Tài nhân này thật sự là không có cảm giác nguy cơ gì cả, nói chuyện linh tinh thì cũng thôi đi, lại còn muốn mở giảng đường, nàng ta rốt cục muốn làm gì?

Lẽ nào nàng ta còn muốn thông qua truyền bá, thay đổi tư tưởng của nữ nhân nơi này sao?

Nàng ta thực sự nghĩ mình có thể sao?

Không thể nào, người ở đây chắc chắn sẽ gi.ết c.hết nàng.

Ninh Tài nhân bắt đầu cất giọng hát bài hát khiến nàng ta trở nên nổi nổi danh giữa giảng đường:

“Yêu hình bóng cô độc của người lướt qua nơi hẻm vắng, yêu cả dáng vẻ bất khuất của người.”

Giọng hát của nàng rõ ràng bị lệch tông, nhưng các tiểu thư phu nhân trên khán đài đều tỏ ra vô cùng thích thú lắng nghe.

Đúng như tôi tiên liệu, vị Ninh tài nhân này đã bắt đầu câu chuyện giống như những người xuyên không khác:

“Trên thế giới này mọi người sinh ra đều bình đẳng, nam nữ phải bình đẳng, nhưng bây giờ nam nhân lại được quyền tam thê tứ thϊếp, nữ nhân thì chỉ được theo một chồng, này bất công đối với nữ nhân!

"Nữ nhân cũng có thể trấn trời, nữ nhân cũng có thể ra trận diệt địch, nữ nhân cũng có thể làm quan chém gi.ết, nữ nhân cũng như nam nhân, nam nhân có thể làm được việc gì, nữ nhân cũng có thể làm được việc đó!"

Ninh Tài Nhân kích động giảng giải, như thể chỉ trong giây tiếp theo thôi nàng sẽ dẫn theo các phi tần, cung nữ chạy ra khỏi cung điện để vùng lên xé nát hệ thống lễ nghi của vương triều này.

Tôi nghĩ, kiểu phát biểu này của nàng ta, đủ khiến cho những người ở đây g.iết ch.hết nàng ta hàng trăm, hàng nghìn lần.

Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ có một thanh kiếm bay ra c.ắt ngang cổ nàng ta bất cứ lúc nào, nhưng không, phản ứng của các phi tần và phu nhân trên khán đài lại vô cùng bình thường.

Họ tiếp tục thưởng thức hoa quả trên bàn, có khi lại ghé tai thì thầm với nhau, có khi lại nhìn nhau mỉm cười, tựa như hoàn toàn không nghe thấy lời nói "ngỗ nghịch" của Ninh Tài Nhân.

Hoàng hậu trước tiên cắt đứt lời nói nhiệt huyết của Ninh Tài Nhân:

"Ninh Tài Nhân, ta vẫn sẵn lòng nghe ngươi kể những chuyện về nơi đó của ngươi."

Ninh Tài Nhân nghe vậy, trên mặt lộ ra nụ cười:

"Được được được, hoàng hậu thích nghe, cho nên ta sẽ kể cho ngươi nghe nhiều hơn, nghe xong sẽ biết nơi của chúng ta đẹp như thế nào!"

“Nơi chúng ta sống, đó là một thế giới nơi nam nữ bình đẳng.”

“Phụ nữ không phải chăm chồng, nuôi con như các ngươi ở đây.”

“Phụ nữ chúng ta có thể đi làm giống như nam giới, tức là có việc làm.”

"Ví dụ, chúng ta có nhiều nữ doanh nhân nổi tiếng có các câu chuyện huyền thoại..."

Ninh Tài nhân nhiệt tình kể lại từng câu chuyện một cách sống động.

Phải nói là nàng ta cũng thực sự có tài kể chuyện nha.

"Tốt!"

"Nói hay lắm!"

"Nói hay lắm!"

Sau khi Ninh Tài Nhân nói xong, khán giả lần lượt reo hò.

Mọi người đều mỉm cười và cổ vũ.

Có lẽ nào họ điên chăng?

Họ không giống như Bùi Lâm, kẻ gi.ết người xuyên không như ngóe, không phải họ luôn ghét nhất sự xuất hiện của những người xuyên không sao?

Ninh Tài Nhân càng nói càng không kìm được, sao có thể cười sảng khoái như vậy?

Sau khi giảng đường kết thúc, quý phi trước giờ vẫn luôn hống hách kiêu ngạo khinh thường nhìn về phía Ninh Tài Nhân đã đi xa, sau đó nói với ta:

"Ninh Tài nhân đúng là tài năng hơn người, chuyện nàng ta kể so với những người kể chuyện trong kinh thành còn hay hơn nhiều. Đúng là vô cùng mới lạ."

Một vị phu nhân khác cũng lên tiếng tán thành:

“Đúng vậy, trước đây ta chỉ nghe phu quân ta kể Ninh tài nhân này rất biết kể chuyện, nhưng bây giờ xem ra hình như nàng ta không chỉ biết mà còn kể vô cùng hay nữa."

Hoàng hậu cũng không ngừng khen ngợi nàng:

“Đúng vậy, chuyện của Ninh Tài nhân còn hay hơn nhiều so với chuyện mà các tiên sinh được mời vào cung kể.”

Xem ra, những phi tần hậu cung này đều coi Ninh Tài Nhân như một loài hình mới trong cung - một tiên sinh kể chuyện, một sứ giả mang lại tiếng cười.

Ninh tài nhân cũng coi như đã đặt nền móng cho một hình thức kể chuyện mới, khiến cho những vị nương nương ở đây vô cùng thích thú.

Điệu hát lệch tông của nàng được coi là một kiểu biểu diễn mới cho các phi tần trong cung giải trí.

Chẳng trách ngay cả quý phi cũng không cố ý làm khó nàng ta.

Còn những kiểu nam nhân như Thánh thượng hay Bùi Lâm thì sao?

Bọn họ thật sự không sợ những câu chuyện mà Ninh tài nhân kể sẽ làm các nữ nhân trong triều rung động mà nảy sinh những tâm tư khác sao?

Khi Bùi Lâm vào cung đón tôi, hắn hỏi: “Mấy câu chuyện của Ninh tài nhân thế nào?”

Tôi dựa theo phản ứng của hoàng hậu và các vị nương nương trong cung, gật gật đầu.

Bùi Lâm cũng gật đầu:

“Các quý phi trong cung đều thích nghe loại chuyện này, nếu vương phi cũng thích thì tốt rồi. Bằng không thì ta không biết làm thế nào mới khiến cho vương phi vui vẻ nữa đây.”

Hóa ra Bùi Lâm không gϊếŧ nàng ta vì hắn hy vọng nàng có thể mang lại nụ cười cho “vương phi” của hắn.

Cũng có lý.

"Mẫu phi của ta từng bảo, ở trong cung rất hoang vắng, cô tịch, lúc đó giá mà có một người mới lạ như vậy ở bên cạnh thì tốt biết bao." Trong mắt Bùi Lâm hiện lên một tia hồi ức.

Đúng vậy, trong số những nữ nhân nhập cung, có bao nhiêu người trong số họ có thể mãi mãi nhận được ân sủng đây?

Ngay cả quý phi cũng thỉnh thoảng bị những người mới đến lấn át.

Nữ nhân trong hậu cung hầu hết đều sẽ bị bỏ rơi, thường phải sống một cuộc sống vừa sung túc mà lại vừa đau khổ.

Họ ủng hộ Ninh tài nhân bởi vì nàng ta khiến cho cuộc sống nhàm chán của họ thêm phần màu sắc.

Bùi Lâm tiếp tục lẩm bẩm:

"Ta cũng nghe mấy câu chuyện kiểu này từ huynh trưởng rồi. Đúng là ảo tưởng."

Khi nghe đến từ “ảo tưởng”, tôi chợt hiểu ra.

Những câu chuyện ngang ngược Ninh Tài nhân vừa kể giống như motif quen thuộc trong tiểu thuyết yêu đương 3 xu ở hiện đại, ví dụ như “tổng tài hống hách đem lòng yêu tôi” chẳng hạn.

Câu chuyện như vậy thì cho dù đặt ở thời nào người ta cũng chỉ xem nó là một câu chuyện giải trí mà thôi.

Ai nghe cũng thấy hài hước vui vẻ, chứ đâu có ai tự dưng đi bắt chước theo đâu đúng không?

Quả nhiên là do tôi nghĩ quá nhiều rồi.

Tôi kết luận: Đúng vậy, người xuyên không tới đây mà có ích thì vẫn được giữ lại như thường!

Như vậy thì người xuyên không liều lĩnh nhất từ trước đến giờ, Ninh Tài nhân, hẳn nàng cũng có thể thuận lợi sống sót.

Nhưng Ninh tài nhân vẫn ch.ết, hơn nữa còn ch.ết một cái ch.ết bi thảm nhất trong số những người xuyên không tới mà tôi biết.

Nàng nói với Thánh thượng rằng nàng muốn rời cung để thuyết giảng cho những nữ nhân bình thường bên ngoài cung điện.

Khi nghe điều này, Thánh thượng lập tức ra lệnh dùng gậy đá.nh ch.ết nàng.

Ninh Tài Nhân cho đến khi chế.t cũng không hiểu tại sao Thánh thượng, người cho phép chiều chuộng nàng suốt thời gian qua, lại đột nhiên muốn gi.ết ch.ết nàng.

Tôi cũng không hiểu.

Nàng đã liều lĩnh rất nhiều lần, tại sao lần này lại không được phép?

Cho đến khi Bùi Lâm nói:

“Trong cung nuôi dưỡng một người kể chuyện cũng không phải chuyện hiếm lạ, nhưng nàng ta lại đòi rời cung. Một khi nảy ra ý này, thì những kẻ xuyên không sẽ có rất nhiều cách để trốn ra ngoài cung. Nếu để nàng ta thoát ra được, lan truyền bậy bạ sẽ ảnh hưởng đến danh dự hoàng thất.”

Nghe xong, tôi mới hiểu rằng trong một triều đại có sự phân chia giai cấp khổng lồ như vậy thì uy nghiêm của hoàng thất sẽ là điều không bao giờ được xâm phạm tới.

Nếu nàng là người ngoài cung rao giảng những điều vô nghĩa, thì ai nghĩ sao cũng được.

Mấu chốt ở chỗ với tư cách là một Tài nhân, nàng ta đã phần nào đại diện cho thể diện “hoàng thất”.

Cho nên người xuyên không này đã tự hại chính bản thân rồi.

Ngoài việc không lợi dụng danh tiếng của người khác, không lừa dối trẻ em, không coi mạng sống con người như cỏ rác và những thứ khác liên quan đến bách tính, thì uy nghiêm của hoàng thất cũng là bất khả xâm phạm.

Ở đây có bao nhiêu quy luật có thể khiến người xuyên không phải chết nữa đây?

6

Chẳng bao lâu, một người xuyên không nữa cũng xuất hiện trong vương phủ của Bùi Lâm.

Điều khiến người xuyên không này khác với tất cả những người xuyên không trước đó: cậu đã cứu mạng Bùi Lâm.

Người xuyên không lần này là một cậu nhóc.

Có lẽ cậu nhóc cũng đã nhận ra điều gì đó khi xuyên qua, cho nên cũng giống như tôi, cậu nhóc cố tình che giấu danh tính người xuyên không của mình.

Nhưng tôi vẫn phát hiện ra sự tồn tại của cậu ấy.

Dù bình thường cậu nhóc có giả vờ thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể giấu được câu cửa miệng trong lúc lẩm bẩm một mình, tôi vô tình nghe thấy cậu nhóc nói: "Má nó."

Câu này là câu tự tin và đúng nhất mà tôi từng nghe cậu nhóc nói, nói 3 lần liên tiếp.

Tôi chắc chắn là bản thân đã nghe đúng. Phải nói rằng mấy câu này đã khắc sâu trong đầu mỗi người luôn rồi, mở miệng ra là nói được ngay.

Tự dưng thấy mừng thay bản thân vì là một vị vương phi câm.

Đương nhiên, với tư cách là đồng hương, tôi không có ý định vạch trần cậu nhóc. Nếu cậu nhóc có thể dựa vào chính mình để sống tốt thì cũng là nhờ chính bản thân cậu ấy thôi.

Thế nhưng, không thể nói cậu nhóc vẫn vượt xa kỳ vọng của tôi về một người thật thà bình thường chỉ muốn đóng vai trò một người hầu nhỏ thật tốt.

Khi tôi cùng Bùi Lâm ra ngoài chơi, Bùi Lâm bị tấn công trên đường đi, là cậu nhóc đã chủ động chặn thanh kiếm giúp Bùi Lâm.

Người hy sinh bản thân vì người khác, ở bất kỳ thời đại nào thì cũng vô cùng cảm động, đáng trân trọng.

Tề Vương Bùi Lâm cũng không ngoại lệ:

“Ngươi có công bảo vệ chủ tử, ta nhất định sẽ không bạc đãi. Ta sẽ tiến cử ngươi lên làm cận vệ bên cạnh Thánh thượng. Từ nay ngươi sẽ không còn là nô bộc trong phủ Tề vương nữa, có chức có vị rồi.”

Đứng trước một tương lai đầy hứa hẹn như vậy, cậu nhóc lại chọn cách từ chối:

"Vương gia đối với nô tài thật tốt, nhưng nô tài lại không mong bản thân có thể làm quan, chỉ mong vương gia có thể cho nô tài đủ tiền. Nô tài muốn ra ngoài lập nghiệp, trở thành thương nhân."

Khi nghe đến từ thương nhân, tôi thầm mắng ngu ngốc trong lòng.

“Trọng nông ức thương”* là một chế độ mà hầu như triều đại nào ngày xưa cũng có.

*重农抑商 (Trọng nông ức thương) là một chính sách kinh tế trong lịch sử Trung Quốc, trong đó chính phủ coi trọng nông nghiệp hơn thương nghiệp. Chính sách này được thực hiện từ thời nhà Tần đến thời nhà Thanh.

Ở triều đại này, hiện tượng tập trung vào nông nghiệp và đàn áp thương nghiệp lại càng nghiêm trọng hơn.

Ngoại trừ những người xuyên không, ai lại muốn từ bỏ “cành ô liu” tốt đẹp mà hoàng thất giương ra để chọn trở thành thương nhân bị đàn áp đâu cơ chứ?

"Ta đồng ý." Bùi Lâm không hề do dự, trên mặt cũng không có một tia kinh ngạc.

Bùi Lâm luôn tỉ mỉ, chắc chắn hắn đã sớm phát hiện ra người xuyên không tới này.

Kẻ xuyên không vốn là một quả bom hẹn giờ, nhưng lần này hắn lại tha mạng cho “ân nhân” của mình.

Có lẽ hắn không thực sự là kẻ gi.ết người đối với tất cả những người xuyên không.

Đất nước lễ nghi mà Hoàng thượng đã nói với Nghiêm tướng quân, qua hành động của Bùi Lâm có lẽ cũng có thể hiểu được phần nào.

Lòng tốt của Bùi Lâm có lẽ sẽ là bước đột phá để tôi có thể tồn tại trong tương lai.

Cậu nhóc đó quả thực rất tài năng trong thương nghiệp, là một người xuyên không, cậu nhóc hẳn rất quen thuộc với các phương thức kinh doanh như “chào hàng”, “giao hàng tận nơi”, “giảm giá toàn bộ” và các phương thức kinh doanh khác vào cửa tiệm của mình.

Cậu cũng dạy các “nhân viên” cách nói chuyện để bọn họ có thể phục vụ tốt nhất có thể. Không chỉ dạy khi nào nên nói những gì mà còn dạy cách đối phó với những khách nhân khó tính nhất.

Cứ thế, cửa tiệm của cậu đã trở thành cửa tiệm hot nhất kinh thành bấy giờ.

Danh tiếng ông chủ Giả cũng dần dần lan rộng khắp kinh thành.

Cậu nhóc cũng là một người biết cách làm việc, khi bắt đầu kinh doanh, cậu đã gửi cho Bùi Lâm một ngàn lượng bạc trắng, nói là muốn cảm ơn sự trợ giúp của Bùi Lâm.

Bùi Lâm không nhận mà nhờ người nói với cậu rằng tuyệt đối không được quên đi bổn phận của bản thân, quên đi gốc rễ của quốc gia.

Sau khi nghe Bùi Lâm khuyên, ông chủ Giả cũng nghiêm túc tuân theo, tất cả hàng hóa không được phép kém chất lượng, giá cả luôn được niêm yết rõ ràng công khai và trung thực.

Chỉ trong 3 tháng, cửa tiệm nhỏ đã được nhân thêm nhiều chi nhánh mới.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ trong vòng ba năm nữa thôi sẽ giàu nhất cả nước.

Nhưng ông chủ Giả cũng đã quyên góp rất nhiều tiền, một phần dùng để xây dựng học viện, một phần dùng để cứu tế bách tính sau thiên tai.

Lần này rõ ràng người xuyên không luôn cư xử rất tốt, chính trực và tốt bụng với Bùi Lâm, đáng lẽ ra cậu có thể tận hưởng phần đời còn lại của mình trong vui vẻ.

Nhưng một thương nhân mang lại nhiều lợi ích cùng lòng tốt như vậy, Bùi Lâm vẫn bắt giam cậu nhóc vào đại lao.

"Việc ngươi làm không có gì sai cả, nhưng ngươi vẫn có tội." Bùi Lâm nói.

Có lẽ ông chủ Giả là người xuyên không uất ức nhất từ trước đến nay luôn:

"Thảo dân không hiểu. Thảo dân luôn cố gắng làm điều tốt. Không mượn danh tiếng của người khác, cũng không làm gì cả."

“Tại sao vương gia không thể tha cho ta một cơ hội chứ?”

Bùi Lâm xuống ngựa, kiên nhẫn giải thích với cậu:

“Bởi vì thương nhân không nên làm tốt như vậy.”

Bùi Lâm tiếp tục:

"Nơi này không giống nơi ngươi sống. Dân chúng ở đây lao động cả đời chỉ mong có đủ ăn đủ mặc, còn chúng ta là những người thuộc hoàng thất, ăn lương của họ, bảo vệ sự bình yên cho họ, cũng nên bảo vệ thành quả lao động của họ. Nhưng thương nhân thì khác, thương nhân các ngươi kiếm lợi quá dễ dàng.”

Bùi Lâm nói xong lại lên ngựa:

“Ông chủ Giả, ta đã cho người gửi lời nhắn cho ngươi, nhắc cho ngươi nhớ bổn phận khi sống ở đất nước này, rốt cuộc thì ngươi vẫn không hiểu gì cả.”

Khi tôi đang ngồi trong xe ngựa suy nghĩ về chữ "bổn phận" thì ông chủ Giả lộ vẻ bừng tỉnh:

“Thảo dân đã hiểu rồi, do công việc kinh doanh quá thuận lợi cho nên nhiều người mới đổ xô đến làm công cho thảo dân, dẫn đến chậm trễ công việc đồng áng. Cho nên nếu phát triển thêm nữa sẽ chỉ khiến trì hoãn việc trồng trọt của mọi người mà thôi.”

Bùi Lâm quay lại, không trả lời, nhưng tôi nghĩ câu trả lời của cậu nhóc đã đúng với ý mà hắn muốn nói.

Đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không, tôi cũng suýt quên luôn đã quên rằng thương mại phát triển quá mức sẽ kìm hãm sự phát triển của nông nghiệp.

“Coi trọng nông nghiệp, hạn chế thương nghiệp” có lẽ không phải là quan điểm của triều đại này, mà là thể hiện sự bất lực của nó.

Sau khi đưa ông chủ Giả vào đại lao, Bùi Lâm ra lệnh cho cai ngục không được làm khó cậu nhóc.

Sau khi về vương phủ, Bùi Lâm đã một mình uống rượu rất lâu.

Say rượu, hắn cứ lẩm bẩm trong không khí vắng vẻ:

"Nàng có nghĩ ta đang làm đúng không? Nàng nói xem ta làm như vậy có thực sự tốt không?"

Bóng dáng cô đơn của Bùi Lâm khiến tôi chợt cảm thấy đau lòng.

Bùi Lâm quay đầu nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe: “Vương phi, khi nào nàng mới có thể nói chuyện với ta đây?”

Tôi đột ngột lùi lại một bước, tất cả nỗi đau lòng vừa rồi đều biến thành nỗi sợ hãi đến rùng mình.

Làm một vương phi câm cũng tốt, nhưng tôi không nói ra.

Ngày nào cũng nhìn thấy người xuyên không ch.ết hoặc ngồi t.ù, cho dù tôi có thực sự bình phục lại thì làm sao dám nói chuyện với hắn được chứ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio