“Thiểu thư muốn gặp ta… Là vì…” Phàn Vinh cẩn trọng quan sát vẻ mặt không chút kinh động của Nhạc Hoành. “Quân Sài gia sắp công thành…”
“Thương Châu thất thủ, Tấn quốc tất vong.” Nhạc Hoành xoay người xuống ngựa đỡ Phiền Vinh dậy, “Phiền thúc thúc không cần tự trách nữa, thúc bảo vệ được tính mạng của dân chúng Kinh Châu, công lao cũng không nhỏ.”
Phiền Vinh vẫn còn có chút kính sợ nữ chủ nhân cũ này, chần chừ không dám đứng dậy. Vân Tu nuốt nước bọt đứng ngây người mà nhìn, cảm thấy khâm phục Nhạc Hoành sát đất.
“Tiểu thư muốn gặp ta... Chính là vì...” Phiền Vinh dè dặt nhìn khuôn mặt không chút gợn sóng của Nhạc Hoành hỏi: “Sài gia quân công thành...”
Nhạc Hoành chỉ về phía xa xa nói:
“Phàn thúc thúc, thật sự không dám giấu thúc, phía sau ta không đến dặm chính là hơn vạn đại quân của Chu Quốc. Hiện tại A Hoành tới gặp mặt thúc trước, cũng là nhớ tình cảm giữa thúc và cha ta năm xưa, không đành lòng để thúc vì Kỷ Minh mà uổng phí tính mạng.
Sắc mặt Phàn Vinh đầy run sợ, cúi đầu nói: “Phàn mỗ đã một lần ra hàng, nếu lại thêm lần nữa… chỉ sợ Sài thiếu chủ cũng coi thường Phàn mỗ, càng không có mặt mũi đối diện với thiên hạ…”
“Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, làm gì có chuyện coi thường chứ?” Nhạc Hoành cười nói. “Kinh Châu không đánh mà hàng, sẽ khơi dậy sĩ khí của Sài gia quân, khi đó thúc trở thành công thần của chúng ta. Phàn thúc thúc nghĩ nhiều rồi.
Thấy Phàn Vinh vẫn còn có vẻ do dự, Nhạc Hoành chỉ về hướng Lương Quốc nói: “Phàn thúc thúc, A Hoành nghe nói Sở vương Kỷ Minh cũng cầm quân ứng chiến, nhưng hắn mang theo mấy vạn tinh binh có bước chân vào Kinh Châu nửa bước hay không? Hay là hắn đóng quân ở trong thành Thương Châu cách Kinh Châu trăm dặm? Phàn thúc thúc lăn lộn đổ máu nơi sa trường hơn mười năm, đạo lý này thúc hẳn nên rõ mới phải…”
Lời vừa nói ra, hai thị vệ phía sau Phàn Vinh nhìn nhau lộ vẻ uể oải, Phàn Vinh nhíu chặt mày, nghĩ hồi lâu sau mới nói: “Sở vương... Đúng là chưa từng đi đến Kinh Châu…”
“Quả là vậy.” Nhạc Hoành khẩn thiết nói: “Kỷ Minh căn bản không nghĩ rằng mấy người thúc có thể thủ được Kinh Châu, chẳng qua hắn chỉ nhờ toà thành này giữ chân quân Sài gia mà thôi. Sao hắn lại đau lòng một thành trì của Tấn Quốc được? Phàn thúc thúc người nói coi có đúng hay không?”
Phàn Vinh cứng họng, thở dài một hơi không nói gì.
Nhạc Hoành thấy ông ta có vẻ bị mình nói lung lay, đôi mắt lanh lợi loé lên tiếp tục nói: “Cùng với chuyện toàn quân liều mạng đánh một trận mà vẫn thất bại, sao không sớm bỏ tà theo chính, giúp Kinh Châu mở ra tương lai tươi sáng hơn… Phàn thúc thúc...”
“Tiểu thư...” Phàn Vinh muốn nói lại thôi.
Vân Tu vẫn đứng ngây người nghe từ nãy đến giờ, sớm đã ngạc nhiên đến há hốc mồm, chợt phục hồi tinh thần lại, lớn tiếng nói: “Phàn tướng quân, ông còn do dự gì chứ? Thiếu phu nhân nhà tôi địa vị cao quý, Kinh Châu là biên giới cố quốc của cô ấy, ông lại là gia tướng ngày xưa của Nhạc gia, thiếu chủ nhà tôi nhất định sẽ đối xử tốt với ông.”
Phàn Vinh hít một hơi thật sâu nhìn về mấy cận vệ phía sau, chợt xoay người quỳ xuống đất. “Phàn Vinh thẹn với lòng mình, sau này đành phải dựa vào sự che chở của thiếu chủ và tiểu thư.”
Vân Tu vui mừng cười to ra tiếng, đập mạnh tay xuống yên ngựa, con ngựa kinh sợ hí lên mấy tiếng. “Thật sự là quá tốt! Thiếu phu nhân và Phàn tướng quân nói chuyện với nhau một hồi đã có thể không đánh mà thắng Kinh Châu rồi.”
Nhạc Hoành cắn môi đẩy Vân Tu ra, mỉm cười nâng Phàn Vinh dậy, núm đồng tiền nở rộ bên má. “Phàn thúc thúc khách khí rồi, A Hoành và Sài thiếu chủ phải cảm ơn thúc mới đúng. Phàn thúc thúc hiểu nghĩa lớn, khiến người ta phải khâm phục.”
Phàn Vinh bỗng cảm thấy xấu hổ, trán toát đầy mồ hôi, vội vã không ngừng xua tay, ngại ngùng không biết nói thế nào cho phải.
“Phàn thúc thúc trở về chuẩn bị một chút đi.” Nhạc Hoành chăm chú nhìn thành trì Kinh Châu phía sau lưng ông. “Sáng sớm ngày mai, A Hoành và Sài thiếu chủ đợi tin tốt từ Kinh Châu.”
“Mạt tướng...” Phàn Vinh cung kính chắp tay nói: “Sẽ đem tướng sĩ cung nghênh Sài thiếu chủ vào thành.”
Nhìn theo Phàn Vinh trở về trong thành, nửa ngày sau Vân Tu mới hoàn hồn, bóp mạnh cổ tay mình nói: “Thiếu phu nhân, tôi đang nằm mơ sao? Kinh Châu… đầu hàng rồi sao?”
“Nhạc Hoành điều khiển Bạch Long xoay đầu lại, đắc ý cười nói: “Không phải nằm mơ, là sự thật. Kinh Châu, không đánh mà hàng.”
“Vân Tu tôi đúng là kẻ đại ngốc.” Vân Tu đá chân mình ảo não nói. “Lúc trước còn nói với thiếu chủ cần năm nghìn quân đánh Kinh Châu, thiếu phu nhân chỉ dựa vào một mình mình đã có thể thuyết phục được Phiàn Vinh… Thần kỳ như thế, tôi chư taừnghe tha nấy. Tôi thật sự không chọn nhầm chủ rồi.”
“Há chỉ có một mình ta?” Nhạc Hoành cười tươi như hoa nói: “Không phải còn cả ngươi nữa sao?”
“Tôi?” Vân Tu ngốc nghếch hỏi: “Tôi ngoài làm nền cho thiếu phu nhân thì đã làm được gì chứ?”
“Nền không thể thiếu, khí thế lại càng không thể thiếu được.” Nhạc Hoành đá bụng ngựa hướng doanh trại mà chạy. “Câu nói cuối cùng của ngươi cũng đã động đến tâm tư của Phàn Vinh, Vân Tu cũng có bản lĩnh chứ bộ.”
“Thật sao?” Vân Tu vội vàng đuổi theo Nhạc Hoành. “Thiếu phu nhân cô không doạ tôi đó chứ?”
Nhạc Hoành thầm nghĩ nhanh chóng quay về doanh trại sao còn lòng để ý đến Vân Tu, trên mặt nở nụ cười khó kìm nén, ôm chặt lấy Bạch Long phi như bay.
Bất ngờ có người xẹt qua, Nhạc Hoành kéo mạnh cương ngựa dừng bước.
Vân Tu cũng vội vàng dừng ngựa lại.
Dưới ánh trăng mờ mờ lộ ra khuôn mặt tuấn tú của người nọ, đôi mắt sắc bén nhìn chăm chú vào Nhạc Hoành đang thở dốc, im lặng không nói gì.
“Ân Sùng Quyết?” Vân Tu hô khẽ một tiếng, lại thấy Nhạc Hoành không tiến lên cũng lưỡng lự không biết nên nói gì.
“Nhị ca.” Nhạc Hoành vuốt bờm Bạch Long cúi đầu kêu một tiếng.
Ân Sùng Quyết cho đám thị vệ phía sau lui ra, bình tĩnh nói: “Ta tuần tra đến đây, sao A Hoành lại từ hướng Kinh Châu chạy về? Đại chiến sắp tới, đang yên lành sao lại chạy đi làm gì chứ? Vân Tu, huynh bảo vệ thiếu phu nhân của mình như vậy sao?” Ba chữ thiếu phu nhân từ chính miệng mình nói ra đáy lòng Ân Sùng Quyết dâng lên từng trận đau nhức.
Ánh mắt kiêu ngạo của Vân Tu khẽ liếc qua Ân Sùng Quyết, nâng ngón trỏ chỉ về phía Ân Sùng Quyết nói: “Ân nhị thiếu, cậu quản nhiều rồi đó. Thiếu chủ cũng chưa từng quản chuyện của thiếu phu nhân, cô ấy đi đâu, làm gì, có quan hệ gì với cậu chứ?”
Ân Sùng Quyết xấu hổ, buồn bực cvung roi chỉ về phía Vân Tu: “A Hoành gọi ta một tiếng nhị ca, còn chưa đủ sao? Nơi này không tới phiên ngươi lắm lời.”
“Nhị ca...” Nhạc Hoành thấp giọng nói. “Muội về đây, huynh nhỏ giọng chút.”
Ân Sùng Quyết thu hồi cơn giận, ngóng nhìn nữ tử trước mắt mà đã xa tít tận chân trời, chỉ hận không thể đến gần nàng thêm một chút, gần thêm một chút.
Thấy Ân Sùng Quyết không nổi giận, Nhạc Hoành khẽ thúc ngựa thong thả đi về phía trước, Bạch Long đi sát qua ngựa của Ân Sùng Quyết, hai con ngựa quen nhau nên thân thiết bịn rịn, không muốn đểB ạch Long đi. Bạch Long buồn bực hí mấy tiếng đẩy con hắc mã đang dây dưa ra, rồi chở Nhạc Hoành đi lướt qua người Ân Sùng Quyết.
“A Hoành.” Ân Sùng Quyết xoay người hô lớn. “Chuyện nguy hiểm như vậy, tuyệt đối không thể có lần sau, phải nghe lời nhị ca.”
“Bạch Long, chúng ta đi.” Nhạc Hoành vỗ nhẹ cổ Bạch Long, nhưng không đáp lại lời Ân Sùng Quyết.
Vân Tu đi ra vài bước, quay lưng về phía Ân Sùng Quyết lớn giọng nói: “Ân nhị thiếu, một câu huynh muội kia trời xanh cũng nghe rất rõ, cuộc đời này cũng chỉ là huynh muội. Ân nhị thiếu nên dừng bước đi.”
Ân Sùng Quyết siết chặt bàn tay, ngón tay co giật như run lên: “A Hoành… tại sao khi muội càng cách xa ta ta lại càng khát vọng dựa vào muội gần hơn một chút?”
“Thiếu phu nhân sao phải nói chuyện tử tế với tên Ân Sùng Quyết kia làm gì chứ?” Vân Tu đuổi theo Nhạc Hoành khó hiểu hỏi: “Lúc ở Ân Gia Bảo hắn ta không có nửa phần ân tình, lúc chúng ta rời khỏi Tuy Thành Ân gia một người cũng không thấy bóng dáng… Tôi đây cũng cảm thấy đau lòng thay cho cô và Thôi thúc đó.”
“Quên đi.” Nhạc Hoành bình tĩnh nói. “Đạo lí đối nhân xử thế chính là như vậy, Ân bá bá cùng Nhị ca nhìn xa trông rộng… Trong lúc loạn lạc ta và Thôi thúc có thể tìm được một nơi sống yên ổn, cũng là món nợ ân tình rồi. Ân gia bọn họ thực sự cũng không có lỗi gì với ta. Sau này khi nói chuyện với huynh ấy ngươi cũng khách khí hơn chút, dù gì… ta vẫn còn gọi huynh ấy một tiếng nhị ca…” Bóng đêm vừa khớp che giấu đi vẻ thất vọng trên mặt Nhạc Hoành. “Đi thôi.”
“À.” Vân Tu không cam lòng nói: “Vân Tu biết rồi.”
Trong doanh trướng chủ soái, đèn dầu lay động, Sài Chiêu ngồi vùi đầu vào xem binh thư, thân hình rất lâu không động đậy, Nhạc Hoành dắt Bạch Long, qua sa trướng nhìn thấy phu quân cực khổ vì cuộc chiến, trong mắt tràn đầy đau lòng.
Xốc sa trướng lên, Sài Chiêu không ngẩng đầu lên hỏi: “Đã về sao?”
Nhạc Hoành cởi áo khoác trên người xuống khẽ khoác lên người Sài Chiêu. “Ban đêm trời lạnh, chàng phải cẩn thận thân mình.”
Sài Chiêu nắm lấy bàn tay mềm mại của Nhạc Hoành, vuốt ve không muốn rời. “Về là tốt rồi, ngồi xuống đây cùng ta đi.”
Nhạc Hoành ngoan ngoãn ngồi xuống dựa vào bên cạnh Sài Chiêu, nhìn tháy tấm bản đồ da dê trước mặt trượng phu, quay đầu nhìn về khuôn mặt anh tuấn sắc cạnh của Sài Chiêu không chút câu nệ.
Sài Chiêu liếc mắt nhìn một cái, cười đầy ẩn ý nói: “Mới đi có một chốc mà giờ lại nhìn ta như thế để làm gì chứ?”
“Ta muốn nhìn chàng, ngày ngày đều muốn nhìn.” Nhạc Hoành bướng bỉnh nói.
“A Hoành ngốc.” Sài Chiêu yêu thương ôm lấy nàng. “Có phải lại vừa đi thử Thẩm Khấp Nguyệt kia hay không? Ta đã phái người giám sát chặt chẽ cô ta, cô ta không làm chuyện xấu được đâu.”
Mắt Nhạc Hoành chớp chớp cười cười không nói thêm gì cả, ngáp một cái nói: “Ta mệt rồi, cũng đã đến giờ tý, Sài thiếu chủ còn chưa đi nghỉ sao?”
“Nàng đi ngủ trước đi.” Sài Chiêu hôn lên trán nàng, nghịch nghịc búi tóc của nàng nói: “Ta còn suy nghĩ chút nữa…”
Nhạc Hoành thực sự có chút mệt mỏi, buông y ra đi về phía giường, nằm xuống trùm chăn còn muốn nhìn trượng phu mấy lần, nhưng mí mắt đình công cứ dính vào một chỗ, chỉ mọt lát sau đã nặng nề rơi vào mộng đẹp.
Sài Chiêu nghe tiếng thở khẽ đều đều của nàng, không khỏi nhìn về phía giường chăm chú nghe ngóng, dưới ánh nến mờ mờ, nàng ngủ rất yên ổn, tựa như lúc này không phải là nơi chiến trường, mà là dưới chân Thương Sơn tĩnh lặng khi xưa, chỉ có nàng và y ôm nhau cùng vượt qua một đêm.
Khoé miệng Nhạc Hoành tựa như có ý cười, đáy lòng Sài Chiêu bỗng nhiên vô cùng ấm áp thoả mãn… nữ tử trong mộng còn có thể mỉm cười, nhất định là nàng rất hạnh phúc vui vẻ.
Sài Chiêu khẽ bước đến bên cạnh giường, đem cánh tay ngoài chăn của nàng đặt vào trong, cúi đầu hôn lên lúm đồng tiền bên khoé miệng, vuốt ve mái tóc nàng không muốn buông tay.
A Hoành… Sài Chiêu thu lại ánh mắt mê đắm, nhìn chăm chú vào tấm bản đồ trên bàn im lặng không nói gì. Sơn hà ngàn dặm, cẩm tú giang sơn, sao có thể sánh bằng nụ cười xinh đẹp của nàng. Sài Chiêu ta nguyện đem giang sơn dâng cho nàng, chỉ mong kiếp này có thể một mình độc chiếm nàng.