Kỷ Minh đoạt lấy mũi tên vàng, dùng sức bẻ làm đôi, tức giận ném xuống dưới thành nói: “Nhạc Hoành thì sao chứ. Tiểu vương có thể lấy tính mạng của cha và đại ca nàng ta thì cũng có thể giết nàng ta và phu quân của mình.” Nói xong giận dữ nhìn Tôn Nhiên: “Mới một mũi tên đã doạ ngươi thành như vậy còn ra thể thống gì nữa?”
Mặt Tôn Nhiên trắng bệch, bàn tay đang chống tường thành không khỏi ướt đẫm mồ hôi, nhìn lại thành Thương Châu đã không còn một bóng người nhà Tĩnh quốc công, lòng dâng lên từng trận lạnh lẽo.
Chu quốc, Vân Đô, Sài vương phủ.
“Phụ vương.” Sài Tịnh đẩy cánh cửa thư phòng ra, thấy Sài Dật đang xoa huyệt thái dương dáng vẻ đầy mệt mệt, lòng cũng khó chịu. “Sao phụ vương không vào phòng ngủ nghỉ một lát, mà lại vẫn ở thư phòng chứ?”
“Tịnh Nhi đến xem coi.” Sài Dật gõ bức thư mới gửi về trên bàn. “Thư của A Chiêu.”
“Vậy sao?” Sài Tịnh bước nhanh đến, vội vàng mở thư ra đọc một lượt, vẻ mặt tràn ngập vui mừng: “Kinh Châu không đánh mà thắng, Liêu Châu đại thắng vào thành… Phụ vương!”
“Kinh Châu là nhờ A Hoành thuyết phục, còn trận chiến Liêu Châu nhờ có công lớn của Ân gia huynh đệ… Xem ra lúc này ông trời cũng giúp Sài gia rồi.” Sài Dật khẽ ho vài tiếng. “Thương Châu là thành trì của Nhạc gia, nếu biết tiểu thư Nhạc gia ở trong quân Sài gia, lòng dân tất động, chiếm được Thương Châu cũng chẳng mấy chốc…”
“Đây là chuyện tốt, thế sao con thấy phụ vương có vẻ đang lo lắng chuyện gì đó?” Sài Tịnh tỏ vẻ khó hiểu hỏi: “Phụ vương đang lo chuyện…”
“’Sài gia quân liên tiếp báo tin thắng trận, những kẻ kiêng kị chúng ta ngày càng bấtan, khó tránh khỏi sẽ sinh ghen ghét...” Sài Dật phất phất tay nói. “Bổn vương cũng đã sớm nghĩ như vậy. Đại thắng là chuyện đáng vui, phụ vương không nên nói những lời vừa rồi với Tịnh Nhi… Con vội vàng lại đây là có chuyện muốn nói với phụ vương sao?”
Lúc này Sài Tịnh mới nhớ ra nguyên nhân vì sao mình đến đây, từ trong tay áo lấy ra một bức thư hoa văn hình rồng. “Thiếu chút nữa con quên mất, dịch quán sai người đưa thư khẩn cấp đến, nhìn qua chắc là thư từ trong cung đưa tới.”
Sài Dật chậm rãi tiếp nhận, nhìn chăm chú vào dấu triện màu đỏ đậm trầm mặc một lát, “Là ấn của trưởng công chúa...”
“Trưởng công chúa?” Sài Tịnh thất thanh nói. “Phụ vương mau mở ra xem sao.”
Sài Dật run run mở bức thư ra, mới nhìn qua một lượt sắc mặt đã đại biến, Sài Tịnh nóng vội, vội vàng nhìn liếc qua, hai cánh môi đỏ mọng vì kinh ngạc mà mở lớn nói: “Thánh Thượng e không sống được bao lâu, cấp tốc triệu Sài vương vào kinh... Bàn bạc việc lập người nối ngôi... Phụ vương… chuyện này…”
Sài Dật nghiến răng nói: “Người trong kinh của chúng ta nói sao?”
Sài Tịnh trấn định lại nói: “Người của chúng ta đã tìm hiểu rồi, bệnh tình của thánh thượng qủa thực là hiểm nghèo, mọi thái y trong thái y viện đều bó tay không cứu được, đành phải mặc cho số phận, đậu mùa chậm chạp không hết, mỗi ngày thánh thượng đều chịu đủ mọi tra tấn, khổ không nói lên lời.”
“Xem ra lời viết trong thư này… có vẻ là thật?” Sài Dật vuốt râu do dự nói. “Tịnh nhi, con thấy sao?”
Sài Dật xem cặn kẽ từng chữ, lắc đầu nói. “Theo con gái thấy, cho dù thánh thượng bệnh nặng là thật… nhưng chuyện triệu gấp phụ vương vào kinh bàn bạc việc lập người nối ngôi là giả, chỉ sợ có gian kế trong này…”
Sài Dật khó nhọc thở khẽ, nắm chặt cạnh bàn nói: “Trong triều tuy có mấy vị trọng thần tiên đế uỷ thác, Nam Cung gia cũng còn có vị thân vương, nhưng binh quyền đều ở trong tay A Chiêu, chuyện lập vương truữ, trưởng công chúa cũng muốn hỏi ý của Sài gia ta…”
“Phụ vương nói có lý, có điều...” Lòng Sài Tịnh vẫn có chút không yên. “Phụ tử ta trấn giữ ở Vân Đô, tất nhiên là không có gì phải lo cả, nhưng một khi vào kinh, là đất của Nam Cung gia… Vạn nhất, vạn nhất trưởng công chúa nghe lời kẻ gian gây ly gián, dựa vào chuyện lập trữ để dụ phụ vương tiến cung…. Vậy chúng ta phải làm sao đây?”
“Điều Tịnh Nhi lo lắng không phải không có lý.” Sài Dật gật gật đầu đồng ý với con gái. “Nếu thánh thượng thật sự bệnh không thể qua khỏi, điều mà trưởng công chúa kiêng kỵ nhất cũng chỉ có binh quyền trong tay Sài gia chúng ta, nếu ta và con bị bắt làm con tin trong tay Nam Cung gia, thì A Chiêu đại sự khó mà ra tay, sắp thành lại bại.”
“Vậy chúng ta không vào kinh nữa.” Sài Tịnh ấn bức thư nắm chặt trong tay hồi lâu xuống bàn. “Để con gái đi dịch quán, nói thân thể phụ vương không khoẻ, không tiện nhập kinh diện kiến trưởng công chúa.”
“Chậm đã!” Sài Dật cố gắng ngăn lại Sài Tịnh đang định rời đi.
“Phụ vương...” Sài Tịnh vội la lên. “Chẳng lẽ, chẳng lẽ người tính sẽ nhập kinh sao?”
“Cầu Thánh Thượng đồng ý cho Sài gia dẫn binh công Lương, phụ vương đều có thể diện kiên gặp thánh, vậy hoàng thượng bệnh tình nguy kịch, vận mệnh Đại Chu nan nguy, phụ vương lại cố thủ ở Vân Đô không đi….” Sài Dật nắm vào cạnh ghế ngồi xuống, “Tịnh nhi, con cảm thấy làm như vậy thoả đáng sao?”
“Nhưng mà phụ vương…” Sài Tịnh nói: “Không thể không đề phòng lòng người hung hiểm, Tịnh Nhi lớn mật đoán, tâm tư của trưởng công chúa chính là sợ hoàng thượng có mệnh hệ gì, mà trong tay Sài gia đang cầm trọng binh, có thể thừa cơ loạn lạc mà bức vua thoái vị đoạt lấy giang sơn họ Nam Cung. Nếu có thể lừa phụ vương vào kinh giam lòng làm con tin thì… Đại ca chỉ có thể hết lòng thay Nam Cung gia bán mạng. Chuyện vắtch anh bỏ vỏ không phải Nam Cung gia chưa từng làm, lần này lại như thế. Chúng ta ngay cả lực chống đỡ cũng không có, Sài gia chỉ sợ chạy trời không khỏi nắng. Phụ vương tuyệt đối không thể trúng kế mà đi kinh thành được.”
“Nếu bây giờ ra mặt chống lại ý chỉ của trưởng công chúa, đó là Sài gia ta bất trung bất nghĩa.” Sài Dật chậm rãi nhắm lại đôi mắt sâu như đáy hồ. “Điều khó của kẻ làm thần tử chính là vậy. Vua muốn thần chết, thần không thể không chết, thánh ý đã hạ, ngay cả biết rõ là bẫy, rồi lại không thể phản kháng. Tịnh Nhi, trên đời này có nhiều chuyện con không muốn làm nhưng vì đại cục con lại không thể không làm.”
“Phụ vương...” Sài Tịnh quả quyết nói. “Phụ vương nếu bắt buộc phải đi vào kinh gặp mặt trưởng công chúa, vậy con gái sẽ đi cùng người.”
“Không được!” Sài Dật mạnh mẽ phất tay nói, “Phụ vương đã già, là phúc hay hoạ đều đã gặp qua, nếu con cũng đi, mới thực sự là làm kẻ gian vui mừng.”
“Phụ vương sứckh ỏe không tốt, con gái sao có thể không ở bên cạnh chăm sóc, trên đường gian khổ, phụ vương cần có người bên cạnh hầu hạ.” Sài Tịnh cố chấp nói.
“Đừng nói nữa.” Sài Dật kiên quyết ý bảo Sài Tịnh đừng nhiều lời. “Ở Huy Thành phụ vương cũng có chút thế lực, trưởng công chúa chỉ là nữ tử, cho dù có kẻ gian chỉ điểm cũng không dám manh đôang với bổn vương. Con an tâm ở lại Vân Đô, nếu...” Sài Dật dần dần thấp giọng xuống. “Nếu trưởng công chúa thực sự dùng bản vương đểu uy hiếp A Chiêu, con nhất định phải nói cho nó biết… tuyệt đối không được giao binh quyền ra.”
“Phụ vương...” Sài Tịnh nghĩ kỹ mới nói. “Người biết chuyện này nhất định có nguy hiểm, có phải không?”
Sài Dật như là không để ý đến lo lắng của con gái, tiếp tục nói. “Thúc cháu ta có được ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì, vì đại Chu Sài gia ta đã phải trả giá không ít, tuyệt đối không thể lui bước nữa. A Chiêu lòng mang chí lớn nhưng vẫn là người trọng tình trọng nghĩa, thúc phụ lâm vào hiểm cảnh, nhất định nó sẽ không bỏ mặc. Tịnh Nhi, con nhớ lấy những lời hôm nay phụ vương đã nói, cho dù phụ vương thực sự không thể về, binh quyền trong tay A Chiêu cũng tuyệt đối không thể trả lại Nam Cung gia.”
“Phụ vương...” Sài Tịnh không kiềm được khóc thành tiếng. “Làm gì còn chuyện nào quan trọng hơn an nguy của người chứ?”
“Phụ vương đã già rồi...” Sài Dật hiền lành nhìn con gái yêu quý. “Mà con và A Chiêu còn rất nhiều chuyện chưa làm xong. Con nhất định, nhất định phải khuyên đại ca, phải giúp nó không được quên đi tâm tư ban đầu, mạnh dạn thực hiện hoài bão.”
Ngày Sài Dật rời khỏi Vân Đô, mây đen dày đặc, tràn ngập vẻ u ám. Sài Dật thân mặc quan phục thêu kim văn, tuy tóc đã bạc nhưng mắt vẫn tinh quang tràn ngập.
“Tịnh Nhi.” Sài Dật lại dặn dò. “Có chuyện gì con cũng không được rời khỏi Vân Đô, cho dù trong hoàng cung truyền đến tin gì, trước khi A Chiêu và Trọng Nguyên trở về, con cũng không được rời khỏi Vân Đô dù chỉ nửa bước.”
“Tịnh nhi... biết ạ…” Sài Tịnh ngẩng đầu đáp lại phụ thân. “Phụ vương đi đường cẩn thận, Tịnh Nhi ở lại Vân Đô chờ người trở về.”
“Lần này nếu trở về... Hẳn là sẽ thấy được mấy đứa Sài Chiêu khải hoàn trở về...” Sài Dật khẽ cười nói. “Đi thôi.”
Thành Thương Châu.
Thấy sắc mặt Kỷ Minh đen thui, chúng tướng đưa mắt nhìn nhau không dám lên tiếng, ai cũng đã nghe chuyện Nhạc Hoành bắn rơi cờ của Lương Quốc, sĩ khí trong quân đại biến, dân chúng Thương Châu lại nhớ lại vinh quang ngày xưa của Nhạc gia, dễ dàng đoán được Thương Châu khó mà thủ được.
Thấy không có ai dám lên tiếng, mưu sĩ Vô Sương nhẹ nhàng tiến lên vài bước, thấp giọng nói: “Chiến sự còn chưa bắt đầu, chuyện thắng bại chưa ai đoán được, vương gia có gì phải sợ hãi chứ? Nhạc Hoành chẳng qua chỉ là một nữ nhân, ngày đó phải chạy trốn giữ lại cái mạng nhỏ, bây giờ nhất định cũng sẽ thua dưới tay vương gia.”
“Mũi tên kia của Nhạc Hoành…” Kỷ Minh lẩm bẩm nói: “Bắn trúng là lòng người Thương Châu... Nàng ta nên chết từ sớm mới phải.”
“Nhạc Hoành rất thông minh.” Vô Sương bình tĩnh nói. “Biết bắn hạ cờ sẽ làm loạn sĩ khí quân ta. Vương gia có thể làm cho Nhạc Hoành biết được lợi hại của ngài…”
“Quân cờ ngươi cài vào Sài gia quân đến nay chưa có tác dụng gì.” Kỷ Minh lạnh lùng nói. “Hiện giờ lại muốn bản vương làm gì? Đừng cố tỏ vẻ huyền bí nữa, mau nói ra đi.”
Vô Sương thản nhiên cười nói: “Quân cờ chưa nhìn ra được tác dụng, chính là thời cơ chưa tới, vương gia không cần sốt ruột. Xin hỏi vương gia một câu, người thân Nhạc Hoành được chôn cất ở đâu?”
“Người nhà Nhạc Hoành..?” Kỷ Minh hiểu ra, lập tức đứng dậy, phất tay nói. “Tôn Nhiên, ngày Thương Châu bị phá, Nhạc gia cả nhà đều vong, ngươi chôn họ ở đâu hả?”
Tôn Niên trừng mắt nhìn, nghĩ nghĩ rồi nói: “Ở bãi tha ma ngoài thành. Nơi đó có quân ta canh giữ… Vương gia…”
Mắt Vô Sương sáng lên. “Vương gia, nói vậy ngài hẳn là biết ý tứ của Vô Sương…”
Khoé miệng Kỷ Minh nhếch lớn, vỗ tay chỉ về phía Vô Sương. “Hay cho Vô Sương ngươi, chiêu này âm độc, ngay cả bản vương cũng khó có thể nghĩ đến, Ý tứ của ngươi, là muốn bản vương phái người đào mộ phần của Nhạc gia, khiến cho cả nhà họ Nhạc phơi thây nơi hoang dã, để cho Nhạc Hoành biết một khi chọc giận bản vương chỉ có một kết cục là không thể chịu nổi mà thôi.”
“Vương gia anh minh!” Vô Sương cười nói. “Dân chúng Thương Châu không phải đang kiễng chân chờ đợi vị tiểu thư may ắn còn sống sót của Nhạc gia sao? Vương gia phải làm cho dân Thuong Châu thấy, Nhạc tiểu thư tham sống sợ chết chạy thoát, nay trở lại Thương Châu cũng chỉ có thể nhìn thấy người nhà chết rồi cũng không được yên mà không làm gì được. Vị Nhạc tiểu thư này cho dù có Sài gia hậu thuẫn cũng không cách nào xoay chuyển trời đất.”
Phụ tá của Kỷ Minh nhìn lẫn nhau, trong lòng cũng thầm than tên Vô Sương này ngoan độc bỉ ổi, tuy là khiến người ta giận sôi nhưng không dám bác bỏ.
“Độc kế này cũng chỉ có Vô Sương ngươi nghĩ ra.” Kỷ Minh tà ác cười, phủi phủi lòng bàn tay nói. “Bất quá bản vương lại thấy chuyện này rất thú vị, nhất định Nhạc Hoành thấy người nhà phơi thây chỉ biết cúi đầu ôm con ngựa trắng của mình không ngừng nôn ra máu mà thôi.” Vừa nói, con mắt giảo hoạt của Kỷ Minh hướng về phía Tôn Nhiên đang run rẩy. “Tôn tướng quân, người nhà họ Nhạc là ngươi hạ táng, việc này… cũng giao cho ngươi làm đi.”
“Vương gia!” Tôn Nhiên thở dốc quỳ rạp xuống đất. “Mạt tướng không dám... Cầu Vương gia…”
“Không dám?” Kỷ Minh nhìn chằm chằm vẻ mặt đang không ngừng run bần bật của ông ta. “Cũng có chuyện ngươi không dám làm sao? Vì bản thân mà hy sinh chủ thượng, ngươi còn có chuyện gì mà không làm được. Việc này không xong ngươi cũng đừng có quay về gặp bản vương nữa. Mở cửa thành đi tìm Nhạc tiểu thư của ngươi mà nương tựa cũng được... Thế nào?”
“Mạt tướng...” Tôn Nhiên hoảng sợ cúi đầu xuống. “Mạt tướng tuân lệnh...”