Một ngày đẫm máu, Ung Thành ngoan cố chống trả khó công. Màn đêm hạ xuống, Sài gia quân đành phải rút về doanh trại.
Lý Trọng Nguyên lau vết máu trên mặt, căm túc nhìn Ân Sùng Quyết đang đứng lặng yên nói: “Hôm nay dốc lực công thành, quân ta tổn hại không nhỏ, đây rốt cuộc là ý của thiếu chủ hay vẫn là ý của chính Ân Sùng Quyết ngươi hả?”
Ân Sùng Quyết không chớp mắt nói: “Quận mã gia có vẻ để ý đến ta quá thì phải, đây là Sài gia quân, ta họ Ân, ta nói mà có người tin sao?”
“Ngươi!” Ngô Hữu rút kiếm chỉ vào Ân Sùng Quyết nói. “Thiếu chủ che chở ngươi, nhưng Ngô Hữu ta không sợ ngươi đâu.”
“Ngô Hữu, làm càn!” Ngô Tá nắm chặt cổ tay Ngô Hữu. “Còn không mau buông kiếm xuống! Trong quân tự ý động võ chính là phạm trọng tội! Đệ điên rồi phải không?” Nói xong cúi đầu tạ lỗi với Ân Sùng Quyết: “Ân nhị thiếu gia, thứ lỗi đệ đệ lỗ mãng không hiểu chuyện, mong huynh bỏ qua cho hành động rút kiếm này...”
Ân Sùng Quyết hừ một tiếng, cũng không buồn đáp lại hai huynh đệ này, thúc ngựa vội vàng chạy về quân doanh.
Trở lại quân doanh, cho dù trắng tay trở về, Lý Trọng Nguyên và huynh đệ Ngô gia cũng không được Sài Chiêu triệu kiến. Ngô Tá lại không cảm thấy gì lạ, mệt mỏi cả ngày rồi nên liền đi nghỉ. Lý Trọng Nguyên từ xa xa vòng quanh soái doanh một vòng lại một vòng, nghi ngờ trong lòng càng dâng cao.
“Chẳng lẽ là…” Ngô Hữu khó hiểu nói: “Thiếu phu nhân có thai trong người, thiếu chủ không muốn rời khỏi cô ấy, cho nên cả ngày ở cùng, ngay cả đại sự trong quân cũng không hỏi thêm một câu sao?”
“Không phải.” Lý Trọng Nguyên khẳng định nói, trong lòng hắn có dự cảm cứ quanh đi quẩn lại, nhưng hắn cũng không dám đi chứng thực. “Ta… cho rằng…”
Bầu trời đêm trăng sáng sao thưa, trận chiến ban ngày làm cho tất cả mọi người đều mệt mỏi vô cùng, mới qua giờ Tuất, doanh trại đã yên tĩnh hoàn toàn.
Ân Sùng Quyết cởi mũ giáp nặng nề xuống, ngồi xổm bên bờ suối giữa cánh rừng, lấy khăn giặt vào làn nước, vắt khô rồi lau đi vết máu cùng mồ hôi hỗn tạp trên người.
Chiếc khăn nhỏ trong tay rất nhanh đã nhuôm màu máu đỏ sẫm, Ân Sùng Quyết đang muốn cúi người lau thêm một lần, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, dừng một chút chậm rãi xoay người lại: “Là muội...”
Bóng người càng lúc càng gần, đưa cho Ân Sùng Quyết một chiếc khăn sạch. Dưới ánh trăng mông lung, khuôn mặt luôn quanh quẩn trong lòng hắn hiện lên rõ ràng, người gần trong gang tấc mà xa tận chân trời đang đứng nhìn vẻ chật vật, mệt mỏi không chịu nổi của hắn.
Ân Sùng Quyết xoay người đi, không có nhận lấy khăn, nói: “Muộn vậy rồi sao muội còn ra đây làm gì? Trong người đang có thai phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Nhạc Hoành ngồi xổm xuống giặt ướt khăn xong đưa vào tay Ân Sùng Quyết, lại lấy cái khăn bẩn trong tay hắn, im lặng giặt sạch.
Ân Sùng Quyết nắm cái khăn ướt trong tay, vô lực dựa vào thân cây, giương mắt nhìn ánh trăng sáng trên trời, mang theo giễu cợt cúi đầu khẽ cười.
“A Hoành…” Ân Sùng Quyết khó khăn nói: “Muội có hận nhị ca không?”
Nhạc Hoành tiếp tục giặt khăn, tự nhiên nói: “Không hận.”
Ân Sùng Quyết mất mát lắc đầu: “Sao lại không hận? Nhị ca trước đây đã nói với muội những lời đó...”
“Nhị ca.” Nhạc Hoành xoay người cười cười nói: “Không nói chuyện cũ nữa, chuyện hôm nay… A Hoành lại phải cám ơn huynh, bên phía quận mã gia e là huynh cũng phải chịu không ít uất ức rồi...”
Thấy Nhạc Hoành đến gặp mình chỉ vì chuyện này, Ân Sùng Quyết nhất thời thất vọng, nuốt cổ họng khô khốc nhất thời nửa câu cũng không nói lên lời.
Nhờ ánh trăng, Nhạc Hoành thấy Ân Sùng Quyết cởi giáp ra xong thì máu dính trên người cũng không phải của hắn, cũng thoáng yên tâm. “Nếu…. Mấy người quận mã gia tiếp tục gây khó dễ, nhị ca không cần cố gắng ứng phó làm gì, bảo bọn họ đến gặp muội là được rồi.”
“Được.” Ân Sùng Quyết đáp lại.
Nhạc Hoành khẽ buông chiếc khăn đã giặt sạch xuống, xong mới rời đi. “A Hoành…”
Ân Sùng Quyết đau lòng nói: “Là vì ta phụ muội cho nên muội mới cược một phen mà đi theo Sài Chiêu có phải không?”
“Không phải.” Nhạc Hoành cũng không quay đầu lại nói.
“A Hoành.” Ân Sùng Quyết nhìn bóng dáng quả quyết rời đi không nén được mà gọi một tiếng.
Rừng sâu tịch liêu vọng lại tiếng hắn gọi nhưng người kia không có đáp lại dù chỉ một tiếng.
Vân Đô, Chu Quốc.
Sài Chiêu thúc ngựa đi không quản ngày đêm, mới ngày đã tới dưới thành Vân Đô. Ngẩng đầu nhìn tường thành Vân Đô nguy nga, cúi đầu thở dốc. Đoàn người ngựa phía sau Sài Chiêu cũng ngẩng đầu mà nhìn, mặt trời mới mọc, Vân Đô tựa như được bao phủ dưới ánh sáng màu vàng, trở lên sừng sững cao quý, khiến người ta không khỏi kính sợ.
“Vân Đô...” Sài Chiêu thấp giọng tự nói. “Cùng ta tiến vào Vân Đô.”
Sài vương phủ.
“Quận chúa!” Quản gia vội vàng gọi. “Quận chúa, người xem coi ai đã trở lại!”
“Đại ca...” Sài Tịnh giật mình vừa mừng vừa sợ. “Nhất định là đại ca đã trở về!”
Sài Chiêu bước đến gần, một bên cởi áo choàng phủ đầy bụi xuống đưa cho quản gia, một bên nói: “Tiếp đón thật tốt những tráng sĩ đã trở về cùng ta, một mạch chạy mấy trăm dặm, tất cả mọi người mệt mỏi rồi.”
Mấy tháng không gặp Sài Tịnh, giờ đây nàng mắt rưng rưng, lòng Sài Chiêu cũng trăm mối ngổn ngang, bàn tay thô ráp vỗ vỗ vai nàng, trầm thấp nói: “Chúng ta đi vào trong nói chuyện.”
Sài Tịnh ngưng sụt sịt, gật đầu theo Sài Chiêu vào nhà, ý bảo quản gia cho hạ nhân tản ra, đóng chặt cửa phòng.
Thất vẻ mặt Sài Tịnh tiều tuỵ, Sài Chiêu biết trận này nàng cũng đã lo lắng nhiều, cho nên trải qua những ngày này cũng không tốt gì.
Sài Tịnh hít vào một hơi bình phục nhìn đường huynh một lúc ới nói, “Chỉ có đại ca về một mình sao? A Hoành đâu? Huynh mà có thể bỏ A Hoành lại mà về một mình sao?”
Nghe thấy hai chữ ‘A Hoành’, vẻ mặt nghiêm nghị của Sài Chiêu toát lên vẻ vui mừng, Sài Tịnh thấy y như thế cũng đoán được vài phần, môi đỏ cong lên khẽ nói. “Thấy huynh như vậy, có phải… Sài gia có chuyện vui hay không?”
Sài Chiêu cười nhẹ một tiếng, gật đầu nói: “A Hoành đã mang cốt nhục của huynh.”
“Thật không!” Sài Tịnh vui mừng nói: “Sài gia rốt cuộc cũng có người nối dõi rồi.”
Khoé miệng Sài Chiêu nổi lên ý cười khó nén: “Đường đi xóc nảy, A Hoành mới có thai không chịu được, có Vân Tu ở đó, ta và muội không phải lo lắng.”
“Vân Tu?” Sài Tịnh mím môi nói. “Trông cậy vào hắn? Thà huynh tin vào A Hoành còn hơn.”
Sài Chiêu lấy tách trà trên bàn uống một hơi cạn sạch, đặt xuống nói: “Sao muội không hỏi huynh chuyện Trọng Nguyên không về cùng?”
Sài Tịnh tự giác rót trà cho Sài Chiêu, ánh mắt trong suốt dừng ở nước trà màu lam nói: “Mấy người mà muội sai đưa tin đã dặn là đưa mật hàm giao tận tay cho huynh. Cho nên lúc mà đại ca nhận mật hàm này cũng đã hiểu chuyện này muội cũng không muốn cho Trọng Nguyên biết.”
“Không sai.” Sài Chiêu gật đầu nói. “Trọng Nguyên là người thân tín của ta, lại là quận mã gia của Sài gia, các loại thư, hơn nữa là thư từ vương phủ gửi đến, đều sẽ qua tay đệ ấy sau mới trình đến ta, nhưng lần này thân vệ trong phủ nói thẳng là muốn gặp ta, ta tất nhiên sẽ hiểu được ý của muội rồi.”
Sài Tịnh đưa tách trà cho y, khẽ thở dài nói: “Việc này trọng đại, phụ vương cũng chỉ nói với hai huynh muội ta, nếu là ý tứ của phụ vương cũng chính là tạm thời tránh Trọng Nguyên, sau này khi Sài gia thành việc lớn… hy vọng chàng sẽ hiểu.”
Sài Chiêu vuốt ve tách trà nhưng không có uống, trầm mặc một lát rồi mới nói: “Trước khi đi thúc phụ có dặn muội gì không?”
Sài Tịnh nói: “Trước khi huynh về, vương phủ quyết không được hành động thiếu suy nghĩ, còn nữa… để cho đại ca con làm chuyện chính mình muốn, nhất định không được giao hổ phù ra, cho dù phụ vương thực sự không thể thoát khỏi hoàng cung cũng tuyệt đối không được giao ra.”
“Trước khi ta rời khỏi quân doanh đã dặn dò huynh đệ Ân gia rồi.” Sài Chiêu chậm rãi nói: “Dốc sức công thành, tỏ rõ quyết tâm đoạt bằng được Lương Quốc của Sài gia ta.”
Sài Tịnh hiểu ý nói: “Nói vậy cũng không mấy ngày nữa, trưởng công chúa sẽ sai người đến quân doanh tuyên huynh lui binh quay về kinh. Sở vương Kỷ Minh nhất định cũng sẽ thu được tin tức, chỉ còn chờ Sài gia quân rút về, để giải vây cho Ung Thành. Lúc này quân ta không ngừng ra sức tấn công, sẽ khiến Kỷ Minh rối loạn tâm tư, không biết đại ca cuối cùng tính toán thế nào, có phải là không cam lòng để mặc tính mạng thúc phụ, cũng muốn san bằng Lương Quốc, thống nhất non sông.”
“Không sai.” Sài Chiêu buồn bã nói.
Sài Tịnh nhíu đôi mày thanh tú lại tiếp tục nói: “Nếu chúng ta đoán không sai, thì ngay sau đó Kỷ Minh sẽ nghĩ cách tung tin đồn trong Sài gia quân rằng Sài thiếu chủ chỉ lo dã tâm thống trị thiên hạ của chính mình mà không để ý đến sinh tử của thúc phụ ân trọng như núi với mình, thiếu chủ này lòng lang dạ sói, khiến người ta tức giận sôi máu…”
“Đến lúc đó quân tâm dao động, khó mà khống chế, Sài gia quân không đánh mà bại.” Sài Chiêu tỏ vẻ khinh thường nói: “Lúc này, trưởng công chúa ra tay ngoan độc, nhất định nàng ta và Kỷ Minh lén cấu kết với nhau, muốn cùng nhau đưa Sài gia vào chỗ chết.”
“Chúng ta đã cấp bách lắm rồi.” Sài Tịnh đè mạnh cạnh bàn: “Còn nữa… mấy người mà huynh dùng trong quân kia, có thể thay huynh chống chế nhất thời đến khi chúng ta cứu được phụ vương ra xoay chuyển càn khôn hay không.”
Thấy vẻ mặt Sài Chiêu ngưng trọng, Sài Tịnh lại nói: “Tất nhiên A Hoành và Vân Tu không cần nói nhiều, Ân gia huynh đệ… đại ca, huynh cảm thấy bọn họ có thể thực lòng giúp Sài gia lúc này sao?”
“Đã dùng, không nghi.” Sài Chiêu quả quyết nói: “Ân Sùng Quyết là người mưu sự liều lĩnh, hắn nóng lòng lập công, chỉ sợ không có chỗ trổ tài, có cơ hội lần này nhất định hắn sẽ dốc toàn lực giúp ta. Ta tin hắn có thể làm được.”
“Con mắt nhìn người của đại ca và phụ vương đều giống nhau, nhất định không sai.” Sài Tịnh nói: “Ám vệ ở vương phủ người, đã sắp xếp xong, người bên Huy Thành của chúng ta cũng đã chuẩn bị thoả đáng. Đại ca về sớm hơn dự định của muội mấy ngày, nhất định Huy Thành sẽ bất ngờ, phần chắc thắng của chúng ta lớn hơn một chút.”
Sài Chiêu nhìn quanh vương phủ, thấy vẻ mặt Sài Tịnh vẫn còn nhiều điểm bất an, cười như không cười nói: “Nếu đại sự thành công, ta sẽ nói với thúc phụ dời đô về Vân Đô được không?”
Sài Tịnh đầu tiên là sửng sốt sau cười nói: “Từ nhỏ muội đã cảm thấy Huy Thành kém Vân Đô, mặc dù không biết là kém gì, còn cảm thấy không thành nào sánh bằng Vân Đô, Vân Đô là tốt nhất.”
“Bởi vì vương khí tụ ở Vân Đô.” Sài Chiêu cong khóe môi nói.
“Nếu là thất thủ...” Sài Tịnh thấp giọng xuống, thử thăm dò nói.
“Tuyệt đối không thể xảy ra.” Mắt xám của Sài Chiêu loé lên tia sáng khiến người ta không dám nhìn thẳng. “Sài gia kéo dài tới hôm nay, bất quá là không muốn mang tội danh đại nghịch cướp đoạt giang sơn, mà nay Nam Cung gia phụ Sài gia ta trước, nàng ta dùng thúc phụ làm con tin bức ta vào đường cùng, Sài gia bị giết, Đại Chu tất vong. Lần này ta và muội vào kinh, không phải là làm phản, mà là...” Vẻ mặt Sài Chiêu đầy thâm ý nhìn Sài Tịnh.
“Mà là…” Hai gò má Sài Tịnh nổi lên vẻ hồng hào đã lâu không thấy. “Bảo vệ tổ quốc!”