Trong soái doanh.
Ân Sùng Quyết hùng hổ xốc màn trướng đi vào.
“A Hoành?” Ân Sùng Húc ngẩng đầu thấy là đệ đệ, thu hồi ánh mắt có chút thất vọng. “Đệ đến rồi à.”
“Vâng.” Ân Sùng Quyết hậm hực đi đến bên cạnh bàn, nhấc ấm trà lên nốc òng ọc.
“Ai chọc đến Ân nhị thiếu mà khiến đệ trông có vẻ không vui thế?” Ân Sùng Húc nhìn đệ đệ nói.
“Còn có thể là ai nữa?” Ân Sùng Quyết hừ một tiếng phẫn nộ nói: “Trong Sài gia quân này, kẻ mà nhìn hai huynh đệ ta không vừa mắt còn ai nữa? Tên Ngô Hữu kia đợi ngày khác rơi vào tay đệ, nhất định phải dạy cho hắn một bài học mới được.”
“Đệ có cừu oán tất báo, đại ca biết.” Ân Sùng Húc ôm trán: “Từ lúc theo thiếu chủ, cái bản tính nóng vội của đệ đã thu lại khá nhiều, cũng khó cho đệ khi phải nhịn Lý Trọng Nguyên và Ngô Hữu.”
“Cũng không biết tình hình ở Huy Thành hiện tại như thế nào.” Ân Sùng Quyết xoa xoa cổ tay nói. “Đến bây giờ vẫn không có chút tin tức nào… đại ca,, huynh cảm thấy lần này thiếu chủ đi có được việc hay không?”
Sắc mặt Ân Sùng Húc khẽ đổi, ôn hoà nói: “Không có tin tức coi như là tin tức tốt đi. Thành bại mỗi bên chiếm một nửa, bên nào cũng không thể nắm chắc mười phần được, Ân Gia Bảo đi theo Sài gia không phải lúc đó chúng ta cũng đánh cược một lần vận số hay sao? Hết thảy đều xem ý trời thôi.”
Ân Sùng Quyết nhìn quanh bốn phía. “A Hoành đi đâu rồi?”
Ân Sùng Húc lo lắng nhưng vẫn mỉm cười nói: “Sao muội ấy chịu ngồi nhàn rỗi ở đây được, đi ra ngoài tản bộ giải sầu rồi.”
Ân Sùng Quyết hạ giọng ghé sát vào tai đại ca nói: “Đại ca, nếu những lời đệ chuẩn bị nói là bừa bãi lung tung, huynh nghe liền quên đi là xong, được chứ?”
Ân Sùng Húc nhìn chăm chú vào vẻ mặt khác lạ của đệ đệ gật đầu nói: “Đệ nói đi.”
“Nếu là...” Ân Sùng Quyết cười tà nói: “Nếu là thiếu chủ ở Huy Thành gặp bất lợi không thể về… huynh đệ ta tính thế nào?”
“Sao lại thế?” Ân Sùng Húc lắc đầu bất mãn nói: “Thiếu chủ sao không thể trở về…”
“Vừa rồi đại ca mới nói, thành bại chia đều, một khi đã như vậy tất nhiên sẽ có khả năng thiếu chủ gặp bất lợi.” Ân Sùng Quyết kiên trì nói: “Cũng chỉ là đoán mò mà thôi, sao đại ca phải cho là thật chứ?”
Ân Sùng Húc nghĩ nghĩ nói: “Nếu thật sự là như thế, ta và đệ liền mang người của Ân Gia Bảo uay về Tuy Thành thôi. Còn có cả… A Hoành nữa..”
“Đại ca thực sự chỉ nghĩ như vậy sao?” Ân Sùng Quyết nhíu mày có chút tức giận: “Ân Gia Bảo xuất quân ra đi, lại trở về như vậy sao, có vẻ đáng tiếc quá, cha đã bao giờ làm vụ buôn bán nào thua lỗ như vậy chứ?”
“Còn có thể sao nữa?” Ân Sùng Húc khó hiểu nói: “Tuy Thành an phận ở một góc, chúng ta vẫn giống như trước đây thì có gì mà không tốt chứ. Huống chi nếu thiếu chủ thật sự có chuyện gì không hay xảy ra, A Hoành phải làm sao bây giờ? Nam Cung gia tuyệt đối sẽ không tha cho muội ấy, chúng ta nhất định phải đưa muội ấy đi cùng.”
Ân Sùng Quyết bỗng có chút nàn lòng, tay khẽ gõ bàn nói: “Thiếu chủ gặp chuyện, Sài gia quân chính là rắn mất đầu, vạn đại quân này chuyện gì mà không làm được… đại ca?”
Ân Sùng Húc nhất thời hiểu được ý của đệ đệ, âm trầm nói: “Thu hồi ý nghĩ vớ vẩn trong đầu đệ lại? Tại sao lại là rắn mất đầu? Chưa nói đến quận mã gia, Nhạc Hoành đang mang cốt nhục của thiếu chủ, Sài gia vẫn còn có hy vọng.”
“Bọn họ?” Ân Sùng Quyết bĩu môi, thấy vẻ mặt đại ca lộ vẻ bất mãn hiếm gặp, cười trừ nói: “Đại ca coi như đệ hồ ngôn loạn ngữ, quên đi, quên đi là được.”
Vân Tu và Nhạc Hoành người trước người sau mà đi, Nhạc Hoành nhìn bóng Vân Tu, nhịn không được cười khẽ thành tiếng.
“Thiếu phu nhân.” Vân Tu ảo não quay người: “Biết ngay là không nên nói cho cô biết mà, chuyện này có gì đáng cười chứ?”
“Ta không cười, không cười.” Nhạc Hoành che miệng nói: “Để ta nói với Sài Chiêu, bảo chàng tìm cho ngươi một cô gái nhà võ tướng, khí khái không thua gì nam nhi, đảm bảo ngươi sẽ ưng ý cực kỳ.”
“Chớ chớ.” Vân Tu cuống quýt nói: “Cầu xin cô đừng có nối dây tơ hồng giúp tôi. Cả đời ta đều ở Sài gia, có thể quen biết quận chúa đã cảm thấy mỹ mãn, Lý Trọng Nguyên lại đối đãi thực lòng với nàng… tôi vui thay cho nàng, thực sự như vậy.”
Nhạc Hoành giả vờ giận dữ nói: “Thôi cũng lười quản ngươi, cả đời ngươi cứ vậy là được rồi.”
Vân Tu gãi gãi đầu, hoãn bước chân đi phía sau Nhạc Hoành, mặc cho nàng chửi nhỏ oán hận, cũng không đáp một tiếng.
Huy Thành – kinh đô Đại Chu.
Điện Trạch Thiên
Nam Cung Yến ngồi ngay ngắn trên ghế cạnh long ỷ, mắt phượng đảo qua toàn bộ thần tử trong đại điện, môi đỏ khẽ mấp máy đếm số người số. “Chín, mười, mười một...” Bên môi Nam Cung Yến hiện lên ý cười nhàn nhạt, lắc lắc tay áo nói: “Chư vị thúc bá đều đã đến đông đủ, bản cung và hoàng thượng đều cảm thấy rất vui mừng.”
Tô Thuỵ Thuyên nhìn đám giá áo túi cơm vô dụng của Nam Cung gia, cũng cúi đầu thở dài, nhìn thái phó Lạc Tân lắc đầu.
Sài Dật đứng bên cạnh đã đau ốm nhiều ngày, nhưng thân hình vẫn sừng sững không nhúc nhích, cao giọng nói: “Trưởng công chúa, nếu chư vị Vương gia đều đã có mặt, lão phu cũng đã ở trong cung nhiều ngày, vậy cũng nên cho mọi người thoả lòng ngóng trông có thể gặp mặt hoàng thượng một lần đi.”
“Ha ha.” Nam Cung Yến lắc đầu nói: “Sài vương gia vẫn nóng vội như vậy.”
“Không phải bổn vương nóng vội.” Đôi mắt sắc lạnh của Sài Dật quýt qua đám vương gia họ Nam Cung. “Bệnh tình của hoàng thượng rốt cuộc thế nào, trưởng công chúa vẫn lảng tránh nhiều lần, khiến cho bổn vương không khỏi nghĩ nhiều.”
Thấy Tô Thuỵ Thuyên nhấp nhổm nhìn ngoài cửa cung, không còn vẻ bình tĩnh như mọi khi Lạc Tân liền ghé sát vào ông ta thấp giọng nói: “Tô Thái úy sao vậy? Hôm nay có vẻ thất thần, Sài vương gia gây sự, sao ngài không nhắc nhở vài câu thay cho trưởng công chúa chứ?”
Tô Thuỵ Thuyên khẽ hắng giọng nố: “Chúng ta cũng đã lâu không được gặp hoàng thượng, thái phó ngài không có chút nghi ngờ nào sao?”
“Mấy hôm trước ông không có nói như vậy…” Lạc Tân khó hiểu nói.
“Việc khó hiểu khiến người ta sinh ghi.” Tô Thuỵ Thuyên như là nói cho người ngoài nghe, hoặc là như nói với chính mình.
Lạc Tân lắng tai nghe cũng không rõ ràng lắm, lắc đầu tránh ra mấy bước, thấy Nam Cung Yến và Sài Dật giằng co không bên nào chịu yếu thế, trong lòng cũng có chút bất an.
Nam Cung Yến thấy Sài Dật mạnh miệng, tức giận nói: “Nói đến chuyện truyền chất nhi của ông rút quân hồi cung nghị sự về hoàng thượng cũng là chuyện mấy ngày rồi, nếu Sài Chiêu thiệt tình nhớ tới thúc phụ là ông thì sẽ phi ngựa không quản ngày đêm mà về tới nơi rồi chứ?”
“Nếu Sài Chiêu không muốn quay về Huy Thành…” đôi mắt sâu không đáy của Sài Dật hiện lên tia sáng khó lường khiến người ta sợ hãi: “Trưởng công chúa liền định không cho chúng thần gặp hoàng thượng sao?”
“Sài Chiêu không muốn quay về Huy Thành?” Nam Cung Yến cười khanh khách: “Lệnh của hoàng thượng đã ban xuống, hắn không quay về khó mà tránh khỏi trọng tội kháng chỉ. Hắn nghĩ rằng nắm trọng binh trong tay thì hoàng thượng không làm gì được sao? Sài Chiêu cũng đừng quên, thúc phụ tôn kính của hắn vẫn ở trong hoàng cung Tuy Thành. Hắn phạm phải tội chết, cho dù là xa tận chân trời, vẫn có người thay hắn chịu phạt, chỉ cần Sài Chiêu không sợ người trong thiên hạ phỉ báng hắn là kẻ vong ơn phụ nghĩa thì hắn cứ ở bên ngoài mà tiêu dao đi.”
Câu nói chói tai này khiến người nghe kinh hồn mà nhìn nhau, Lạc Tân xoa xoa tay, lùi lại phía sau mấy bước.
“Ha ha ha ha!” Sài Dật mặt không đổi sắc cười thống khoái. “Hay cho trưởng công chúa lắm mưu nhiều kế, dùng bổn vương áp chế Sài gia. Hay. Đúng là không thể ngờ tới.”
Nam Cung Yến thấy Sài Dật vẫn tự nhiên thoải mái, vẻ mặt tràn đầy khinh thường mình, mắt phượng giận dữ nói: “Bản cung không cười nói với ông, ông cười cái gì trước mặt mọi người hả? Chẳng lẽ không muốn sống nữa sao?”
“Sài Vương gia là cười trưởng công chúa ngươi thật sự quá ngu xuẩn, ngu xuẩn đến mức mất hết thể diện của Nam Cung gia!”
“Kẻ nào?” Nam Cung Yến sợ hãi nói: “Kẻ nào dám nói như vậy với bản cung?”
Bên ngoài Trạch Thiên đại điện, một người mặc y phục thị vệ đại nội chậm rãi đi đến gần, Nam Cung Yến nhìn chăm chú nhưng không thấy rõ vẻ mặt y, nhưng ánh mắt màu sáng chói chang kia trong thiên hạ này cũng chỉ có một người… chính là y.
“Sài... Chiêu?!” Nam Cung Yến thở gấp, kéo cung nhân bên cạnh tới nói. “Có phải, có phải là Sài Chiêu hay không?”
“Sài Chiêu!?” “Sài thiếu chủ đã tới?”
Sài Dật khép chặt hai mắt mỏi mệt, hô hấp bình tĩnh, tấm lưng gió bão không rung chuyển bỗng trở nên kích động.
Tô Thuỵ Thuyên thở dài một tiếng, nuốt cổ họng khô khốc.
“Sài Chiêu to gan.” Lạc Tân trợn to mắt nói: “Không có người truyền sao ngươi dám đi vào điện Trạch Thiên? Còn ăn mặc như vậy nữa, vớ vẩn, thật sự quá vớ vẩn.”
Sài Chiêu không có đáp lại bất luận kẻ nào, trấn định đi đến gần Sài Dật đang đứng bất động, quỳ gối cúi đầu nói: “Cháu bất hiếu, để cho thúc phụ bị giam trong cung phải chịu uỷ khuất lâu ngày, hôm nay con tiến vào hoàng cung, nhất định đưa thúc phụ bình an rời đi.”
“Rời đi?” Nam Cung Yến cười lạnh nói. “Ngươi coi hoàng cung là nơi nào? Sài Chiêu, chân ngươi cũng nhanh quá đấy, so với bản cung dự tính nhanh hơn không ít đâu…”
Sài Chiêu khẽ cong khoé miệng, nhìn thẳng Nam Cung Yến nói: “Khởi bẩm trưởng công chúa, Sài Chiêu đến Huy Thành này… đã hơn ngày, cũng đã lưu lại ngày ở Vân Đô… so với dự tính của công chúa, nhất định là lệch khá nhiều đó.”
Trong lòng Nam Cung Yến có chút khiếp sợ nhưng thấy tuy Sài Chiêu một mình đi vào điện Trạch Thiên tuy khẩu khí kiêu ngạo không sợ bất kỳ ai nhưng cũng không đáng sợ, cúi đầu hừ một tiếng, vươn bàn tay ra chỉ, ra vẻ trấn định nói: “Bản cung cũng không rảnh đấu võ miệng với ngươi, mau đem hổ phù giao ra đây, còn có vạn đại quân kia hiện giờ đã rút về đến đâu rồi?”
“Hổ phù?” Sài Chiêu đứng lên khoanh tay nói: “Trưởng công chúa hỏi ta là muốn lấy hổ phù sao? Hổ phù là đích thân hoàng thượng ban cho ta, người muốn lấy lại cũng phải là hoàng thượng mới đúng. Sao khẩu khí hiện giờ của trưởng công chúa như chính mình là hoàng thượng vậy?”
Lời này vừa nói ra, triều đình lại một phen xôn xao, mấy vị vương gia họ Nam Cung cũng tỏ vẻ hoài nghi bất mãn.
Nam Cung Yến cùng đường cả giận quát: “Bản cung là tỷ tỷ ruột của hoàng thượng, là cốt nhục của tiên đế, tất nhiên là nữ nhân có địa vị tôn quý nhất Đại Chu, bản cung hỏi hổ phù ngươi, có gì không ổn.”
Không đợi Sài Chiêu mở miệng, đường thúc Nam Cung Quyết của Nam Cung Yến từ phía xa đẽ tiến lên mấy bước nói: “Trưởng công chúa, Sài thiếu chủ nói không phải không có lý, công chúa thay hoàng thượng thu lại hổ phù có chút không hợp lý. Hổ phù là hoàng thượng ngự ban, công chúa nói miệng đã đòi lại… sợ là không ổn lắm. Đương nhiên bổn vương không có ý gì khác, chẳng qua là… đã quá lâu không gặp hoàng thượng trong lòng cũng nhớ mong, hay là trưởng công chúa truyền giúp, nói là bổn vương cùng các vị đường thúc ở đây….”
“Càn rỡ…” Nam Cung Yến tức giận ngắt lời. “Một đám các ngươi là muốn làm phản phải không, đợi đến khi bệnh của hoàng thượng tốt lên, nhất định sẽ đem các ngươi trị tội thật nặng, không tha cho kẻ nào hết.”
“Nếu bây giờ hoàng thượng có mặt trên đại điện, cho dù phán Sài Chiêu ta tội gì ta đều cúi đầu nhận tội.” Sài Chiêu cởi áo giáp thị vệ ném lên mặt đất, lộ ra y phục một màu đen khí thế bức người, từng bước tiến về phía Nam Cung Yến đã sớm run bần bật, “Trưởng công chúa đừng quên trị tội của hai người nữa…” Sài Chiêu cười bí hiểm nói.
“Ai...” Nam Cung Yến run lẩy bẩy cắn răng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt càng lúc càng đến gần của Sài Chiêu.
“Tô gia...” Sài Chiêu cười khó lường đè thấp giọng: “Tô Thái úy, còn có... Tô Tinh Trúc!”
Nam Cung Yến chết đứng trên ghế, đầu ngón tay buông lỏng, khăn lụa trong tay trơn tuột rơi xuống đất ….