Sang Dị Giới Làm Thanh Niên Nghiêm Túc

chương 91: emily đối phó hoàng tuyết nhu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vút…

Nhát chém sắc bén đến mức nước biển bị rẽ ra một cái dài hơn mười mét. Vốn dĩ, người nào trúng chiêu này thì không chết cũng trọng thương, nhưng… Trần Nam lại có cảm giác như muốn thổ huyết, còn đối thủ của hắn… biến mất rồi!

Không đúng!

Vừa rồi Frank Morgan rõ ràng đã thụt xuống đáy bùn, hắn đang lặn dưới lớp bùn đen kịt này! Mẹ kiếp! Frank là tu sĩ hành thổ! Không xong rồi!

Nhát chém dồn bao tâm huyết bị trượt, Trần Nam cũng lố đà không phanh lại được, lực đạo không có chỗ phát tiết làm hắn lại bị nội thương thêm một lần, khóe miệng đã tràn máu tươi, hòa vào nước biển.

Trần Nam rất bất đắc dĩ, chỉ đành một lần nữa cắm thanh kiếm kia vào chân mình, bóp “phanh” mạnh một cái, nhờ đó mới đình chỉ sự di chuyển, nhưng trọng tâm của hắn cũng bị lệch, người nghiêng về một bên.

- Hey baby… Where are you…

Trần Nam ngó nghiêng xung quanh, giở giọng mẹ mìn lẩm bẩm, hắn cũng chẳng hi vọng gì về việc gọi tên kia ra, nhưng ít ra lẩm bẩm thế làm tâm tình hắn đỡ căng thẳng một chút.

Nãy giờ đấu súng, đấu kiếm với thương, lại còn tính cả lúc ban đầu đánh bất ngờ, Trần Nam tính ra cũng đã đánh với Frank gần cả trăm chiêu rồi, dù Frank không nhận thua từ đầu thì hắn cũng đã thắng. Nhưng trận đấu này là trận đấu nghiêm túc đầu tiên của Trần Nam với một Bất Diệt Thần, hắn cũng muốn đánh hết mình một chút.

(Trước đó có đánh qua với ông bác, Kiko không tính là nghiêm túc Long Tổ thì còn mạnh hơn cả Bất Diệt Thần rồi)

Nhưng… đợi mãi mà Frank vẫn không ra, có lẽ tên kia đang đợi một thời cơ, tặng cho Trần Nam một kích trí mạng…

- Được rồi! Ông không ra thì tôi cũng có cách kết thúc cái trận đấu này! – Trần Nam bĩu môi nói một câu, lê bước tới nhặt khẩu súng rồi cất đi cẩn thận.

Hắn vung kiếm chém xoẹt lên phía trên, một tảng băng rộng hơn một trăm mét rụng rời ra, bị Trần Nam dồn pháp lực hút xuống dưới.

Phập…

Thanh kiếm lại cắm vào tảng băng, Trần Nam bắt đầu vặn tay ga điên cuồng, tảng băng rộng bản kia bị xoay tròn trong nước, khuấy đảo lên những vòi rồng khổng lồ làm lòng nước đục ngầu lên.

Lòng nước như nổi cơn thịnh nộ, từng cột vòi rồng va chạm gây ra lực xung kích cuốn bay tất cả. Ngay cả chính Trần Nam cũng không nhịn nổi mà bị cuốn đi. Đáy bùn cũng dần dần bị bóc trần, lộ ra hình bóng chật vật của Frank bên dưới. Frank điên cuồng chửi đồ điên, đồ khùng, nhưng âm thanh của hắn cũng đã bị vòi rồng cuốn đi mất, không truyền được đến đâu.

Đấu trường Anh Lan.

Cả trăm người ngồi đây chợt đưa mắt nhìn nhau, chẳng hiểu mô tê mốt hai mốt gì. Trong lòng người nào người nấy bất mãn Trần Nam vô cùng, tên này đánh nhau cũng quá phô trương đi! Những người khác hầu hết công kích theo đường lối “tinh diệu” nhiều hơn, lực đạo tập trung vô cùng, có đánh trượt cũng không có động tĩnh gì lớn, nhưng hai người này đánh nhau lại cứ thích dùng loại năng lượng nén của súng ống, va chạm xong là phát nổ, tạo thành mưa bom bão đạn, bùn đất mù mịt như thế thì bố ai mà xem được?

Hình ảnh vòi rồng cùng bùn đất mù mịt kia chợt tắt ngúm, truyền tống trận sáng lên, hai bóng người bay vọt ra, lăn lông lốc trên mặt đất như hai quả bóng da vậy. Tình huống này… đúng là mất mặt vô cùng!

Trần Nam khó khăn chống người đứng dậy, dù đau gần chết nhưng vẫn cố nở ra nụ cười thỏa mãn:

- Tôi thắng rồi! Ông cũng nên nhớ lời hứa của mình! Trận đấu này dù bị thương nặng hơn ông, nhưng ít ra tôi đã đấu hết mình! Ông cũng thỏa mãn rồi, phải không? Ha ha….

Vừa nói vừa cười, Trần Nam vừa lê từng bước nặng nề rời khỏi đấu trường này. Bỏ lại Frank Morgan phía sau đang nở nụ cười cổ quái, nhưng cũng có vẻ hơi tiếc nuối điều gì đó.

-----

Trong khu phòng của Trần Nam.

Kiko được hai cô gái kia dìu về đây, đến giờ phút này đã khỏe lại hoàn toàn rồi. Thực sự thì nàng chỉ hơi kiệt sức một chút, với năng lực của Bất Diệt Thần thì cũng chẳng nhằm nhò gì.

Nhìn Emily đang hơi ngập ngừng ngồi bên đó, cũng không có ý định rời đi, khuôn mặt lộ vẻ khó khăn, Kiko không khỏi mềm lòng, chủ động mớm lời một chút…

Cô bé này… quả nhiên là thấu hiểu lòng người a!

- Chị Emily… chị có chuyện gì muốn nói phải không?

Hoàng Tuyết Nhu nghe Kiko nhắc đến thì mới chú ý đến sắc mặt của Emily, nàng chợt bất mãn hừ một tiếng:

- Muốn nói gì thì nói! Tôi đi…

Hoàng Tuyết Nhu hình như vẫn còn cay cú việc hôm qua bị xua đuổi…

- Không… Tôi thực sự có chuyện muốn nói! Nhưng… cũng là nói với cả hai người! – Emily vội vàng ngăn cản.

Hoàng Tuyết Nhu chợt kỳ quái, nhưng cũng không rời đi vội, nàng muốn chờ xem con hồ ly này muốn đưa ra lời nói gì.

- Tôi… muốn… lấy Trần Nam…

Hoàn toàn yên tĩnh…

Kiko dường như đã đoán trước được việc này, nàng chỉ hơi cúi đầu, không hề đưa ra cảm xúc gì. Nhưng Hoàng Tuyết Nhu thì khác, cô nàng trợn tròn mắt, đầu dường như bốc khói vì lời tuyên bố trắng trợn của con hồ ly tinh kia.

Nhìn đi, nhìn đi! Quả nhiên là hồ ly tinh mà! Sao lại có chuyện dụ dỗ chồng người khác, sau đó đến đây nói với vợ người ta là muốn lấy hắn? Sao lại có chuyện hoang đường như vậy?

- Im ngay! Con hồ ly chuyên dụ dỗ đàn ông! Cuối cùng mi cũng lộ đuôi cáo ra rồi! Ta biết mà, ngay từ đầu nhìn thấy mi, ta đã có dự cảm chẳng lành rồi! Cút đi, cút ngay đi! Đừng có đề cập đến chuyện này nữa!

Emily lạnh nhạt phản bác:

- Cô đừng có mở mồm ra là hồ ly này, cáo nọ! Tôi thừa nhận rằng mình có hơi bất bình thường một chút, nhưng tôi là một người trong sạch…

- Trong sạch? Hắc Quả Phụ ai cũng làm chồng mà trong sạch được sao?

- Ít nhất thì lần đầu tiên của tôi cũng giao cho anh ấy! – Emily hình như đang làm cho Hoàng Tuyết Nhu phát điên. Cô nàng này ngoài miệng thì nói thế, nhưng lại tự chột dạ thanh minh: “Lần đầu tiên với đàn ông!”

Hoàng Tuyết Nhu sững sờ một chút, miệng chợt thấy đắng ngắt, khó chịu như vừa nuốt phải ruồi, khí thế cũng chợt hơi hạ xuống:

- Thế thì sao chứ? Hắn ta có lỗi, vậy thì tôi sẽ gọi hắn về đây, nói cho rõ ràng ba mặt một lời! Yên tâm đi, rồi sẽ có biện pháp đền bù lại cho cô!

- Không! – Emily lắc đầu nguây nguẩy:

- Chẳng có gì đền bù lại được sự trong trắng của tôi cả! Hơn nữa, tên kia đã bỏ bùa mê thuốc lú gì không biết, giờ đây cái thân thể này không rời xa được hắn nữa rồi! Còn nữa, tôi đã nói chuyện với Trần Nam, hắn nói, chuyện này hoàn toàn do cô quyết định, vì vậy, tôi mới muốn đến đây nói chuyện với cô.

Hoàng Tuyết Nhu vốn định mắng to đồ đàn bà Dam Dang, nhưng nghĩ lại, chẳng phải mình cũng trúng bùa mê thuốc lú của tên kia hay sao? Bây giờ chưa được một tháng không có tên đó mà đã bứt rứt gần chết, khốn kiếp, nói chuyện ở phương diện này đúng là bỏ gần lấy xa mà!

- Hắn đã nói do tôi quyết định, vậy thì tôi nói: Không đồng ý!

- Vậy được rồi… - Emily hơi cúi đầu xuống, sắp xếp lại từ ngữ… Chợt ra vẻ thở dài một hơi:

- Tôi… muốn nói thật!

Hoàng Tuyết Nhu không hề lên tiếng.

- Thực ra… người mà tôi yêu là Kayano Kiko!

Không khí lại yên tĩnh một lần nữa.

Emily hôm nay đã hai lần oanh tạc hệ thần kinh của Hoàng Tuyết Nhu, khiến nàng cảm thấy muốn cười không được, muốn khóc không xong. Có muốn đi theo Trần Nam đến thế nào cũng không được lấy cái cớ nực cười như vậy chứ? Yêu Kiko? Cô nói ra ai tin?

Emily hơi thấp thỏm trong lòng, áp dụng đúng kế hoạch của Trần Nam, đó là nói cứ nửa thật nửa giả, khiến người ta tin chuyện giả, còn chuyện thật lại bị cho là kiếm cớ. Ừ… sau này Emily có biểu hiện đúng theo ý mình thì cũng bị cho là đang đùa giỡn qua mặt, không bị quá để ý, tạo cơ hội cho nàng “làm thịt” Kiko.

Ôi… cô bé Kiko đáng thương, không biết đức ông chồng tà ác đã ngầm bán nàng ột dâm nữ khác! Nếu mà biết chắc cô bé này ôm gối khóc qua ngày mất a…

Nhưng trước hết, cứ qua được ải này đã rồi nói sau.

- Cái gì? Yêu Kiko? Cô nói cái chuyện hoang đường gì vậy? Cô có tin được không? – Hoàng Tuyết Nhu nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào mũi Emily.

- Tôi tin được! – Emily nghiêm túc gật đầu, khiến Hoàng Tuyết Nhu sắp bị đánh bại:

- Tôi yêu Kiko là thật lòng, hồi còn trẻ, tôi đã chịu kích thích quá nặng, vì vậy tâm lý không thể nào yêu đàn ông được nữa. Người mà tôi hâm mộ nhất là Shien, cũng vì vậy, ngay từ lần đầu nhìn thấy Kiko, tôi đã thích cô ấy rồi…

Emily liên tiếp tuôn ra những câu nói mà chính nàng cũng thấy sến, Hoàng Tuyết Nhu lại càng hồ đồ:

- Yêu Kiko? Cứ cho là thật đi! Vậy còn lần đầu trao cho Trần Nam là thế nào?

“Hồ đồ rồi hả? Vậy là cô đã bắt đầu sa bẫy rồi!” Emily cười thầm, ngoài mặt lại tỉnh bơ nói:

- Một cái là tâm lý, một cái là sinh lý, đâu có gì khác lạ đâu? Tâm lý của tôi thích Kiko, nhưng sinh lý thì lại không thể nào! Trần Nam có thể chinh phục được tôi, từ một nghĩa nào đó, tôi cũng thích anh ấy!

Biến thái!

Hoàng Tuyết Nhu thầm mắng ầm lên, trong đầu lại nghĩ đến những nhân vật ăn cả nam lẫn nữ trong truyền thuyết! Có lẽ nào…

Con người ta vốn tâm lý và sinh lý phải đồng nhất, nhưng cô ả biến thái này lại bị cái bệnh lạ như vậy! Trần Nam khốn kiếp, lại giấu mình làm ra chuyện này!

- Cô điên rồi! Đồ tâm thần! Đồ tâm sinh lý phân liệt! – Hoàng Tuyết Nhu gào lên.

- Trần Nam cũng nói thế! Ban đầu tâm sinh lý của tôi đều hướng về Kiko, nhưng chính tên kia vì muốn chữa bệnh cho tôi mà lại làm cho chúng bị phân liệt! Chuyện này cô nên trách hắn! – Emily bắt đầu nói chuyện ma quỷ.

Đầu Hoàng Tuyết Nhu như to ra, nhất thời không biết phản bác thế nào…

- Vậy đi! Tôi đã yêu Kiko, vậy tôi chỉ cần ở bên cô ấy là đủ rồi. Tôi không cần Trần Nam săn sóc như với cô, cũng không cần anh ấy quan tâm từng ly từng tý. Cô cứ giữ lấy anh ấy đi! Tôi chỉ cần đi bên cạnh Kiko là đủ. Còn vấn đề sinh lý… có lẽ lúc nào đó cô không thỏa mãn được anh ấy, tôi sẽ giúp được cô cũng không biết chừng!

Hoàng Tuyết Nhu rối loạn thật trận cước thật rồi, khả năng phân tích bị giảm mạnh. Nàng chỉ bập bõm bắt được một hai ý trong đó! Hình như… đúng là mình và Kiko mấy năm gần đây vẫn chưa thực sự thỏa mãn được Trần Nam nha… Số lần mình được thống khoái và số lần hắn được thống khoái hình như chênh lệch rất xa, rất xa…

Không, không được! Chuyện này quá hoang đường! Một mỹ nữ đi theo hắn, dù cô ta không cần Trần Nam quan tâm thì hắn cũng sẽ chủ động săn sóc cô nàng. Tên này quá dại gái, đó là bản tính ngấm vào máu rồi! Nhưng mà… hầu hết các vụ ngoại tình trên thế giới diễn ra là vì người ta không được thỏa mãn cái chuyện kia… Con người ta hầu hết đều bị tâm sinh lý phân liệt, dù trong lòng vẫn thương vợ yêu chồng lắm, nhưng sinh lý mà không được thỏa mãn thì rất dễ làm bừa nha…

Giống như Emily vậy, mồm bảo yêu Kiko nhưng sinh lý bị bức bối, chẳng phải cuối cùng vẫn bị Trần Nam dụ dỗ hay sao?

Từ chối một Emily, nhỡ đâu lại có Emaly, Emilơ nào đó thì sao? Aiz… lấy một ông chồng quá mạnh mẽ cũng không phải chuyện gì tốt đẹp! Lúc nào cũng phải lo lắng hắn bị câu đi mất! Nhưng nếu hắn không mạnh mẽ như vậy… liệu mình có được ở bên hắn không? Hay là vì khổ sở, vì áp lực bốn phương tám hướng mà chia lìa từ đời tám hoánh nào rồi.

Thấy Hoàng Tuyết Nhu đang lúng túng, nhất thời nghĩ không thông suốt được chuyện này. Emily cố gắng tranh thủ rèn sắt khi còn nóng. Nàng biết Hoàng Tuyết Nhu không phải là cô gái đần độn gì cho cam, trái lại, nàng rất thông minh và nhạy bén, nếu để cô ta nghĩ khoảng nửa ngày nữa, thông suốt được mấy chuyện này thì mọi chuyện chấm hết, cơ hội cuối cùng của Emily cũng tan thành mây khói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio