- Phí Mặc Nhiên, anh rốt cuộc làm sao vậy? Anh quên chính anh đã hứa với tôi thế nào sao? Bây giờ không phải lúc thích hợp để nhận lại Tiểu Như, anh nôn nóng cái gì chứ? 一 Hắn đay nghiến.
Phí Mặc Nhiên im lặng, hai tay chống lên bàn, người hơi cúi thấp xuống, gương mặt anh phức tạp.
Tốt xấu gì Tiểu Như cũng là em gái anh, anh muốn nhận lại nó thì có gì sai chứ?
năm trước anh để lạc mất nó cũng vì bất đắc dĩ, nay anh trở về rồi, anh không muốn tiếp tục chịu dày vò, thời gian vừa qua với anh quá đủ rồi, anh không muốn chờ nữa.
Anh nhất định phải mang huyết mạch nhà họ Phí trở về!
Lý Ân Tinh đứng sau lần lượt quan sát biểu hiện trên mặt Phí Mặc Nhiên, hơi thở ngày một càng nặng nề.
- Anh yêu Tiểu Như sao? 一 Hắn thẳng thắn.
Câu hỏi làm Phí Mặc Nhiên giật bắn người, đầu óc anh trống rỗng.
- Phí Mặc Nhiên, anh từ lần này đến lần khác muốn nhận lại Tiểu Như, ngoài mặt là muốn tìm em gái, mặt khác chính là cướp nó khỏi tôi có phải không? 一 Hắn đanh thép.
- Không phải! 一 Phí Mặc Nhiên phủ nhận.
Anh quay đầu.
- Lý Ân Tinh, nếu như tôi thật sự muốn mang Tiểu Như đi, cậu nghĩ cậu có thể giữ được con bé sao? Tình cảm giữa tôi và Tiểu Như, cậu vĩnh viễn cũng không thể hiểu được, bởi vì tôi là anh trai của Tiểu Như, tôi có quyền quyết định con bé ở bên ai là tốt nhất! 一 Phí Mặc Nhiên nhấn mạnh.
- Vậy sao? 一 Lý Ân Tinh nghiến chặt răng.
Hắn bước đến đối diện Phí Mặc Nhiên, hai tay đút vào trong túi quần.
- Phí Mặc Nhiên, anh nói anh và Tiểu Như là mối liên hệ mà người ngoài không thể cắt đứt được.
Vậy tôi hỏi anh, con bé cần nhất là gì hiện giờ anh biết không? Lúc con bé xảy ra tai nạn, lúc đó anh ở đâu? Năm lên tuổi con bé bị bắt cóc, anh lúc đó đang làm gì? Còn nữa, hai năm trước lúc Huỳnh Vũ Hy không cần đến con bé, anh lúc đó có biết không? Bây giờ anh quay về muốn nhận lại con bé, anh dựa vào cái gì chứ?
Phí Mặc Nhiên lùi lại, anh nhìn hắn lắc đầu.
- Cậu vốn dĩ không hiểu được mọi chuyện, không phải là tôi muốn bỏ lại con bé, mà là nhà họ Huỳnh ích kỷ mang Tiểu Như rời khỏi tôi cậu biết không? 一 Anh chua xót.
- Hai năm qua tôi là người bên cạnh chăm sóc cho Tiểu Như, tôi hoàn toàn hiểu được cảm giác trong lòng anh hiện giờ, anh muốn nhận lại con bé cũng không phải không có lý.
Nhưng mà, anh từng nghĩ qua cảm giác của Tiểu Như chưa? Nó sẽ vui vẻ chấp nhận anh là anh trai của nó sao? 一 Hắn chèn ép.
- Tôi...!
- Phải, tôi yêu Tiểu Như, rất rất yêu con bé, tôi tuyệt đối không bao giờ để anh có cơ hội mang con bé rời khỏi tôi, dù trước đó anh có bất kỳ khổ tâm nào.
Phí Mặc Nhiên, anh tốt nhất tránh xa con bé ra! 一 Hắn lạnh lùng tuyên bố.
Nói xong, hắn quay đầu, đi ra cửa.
- Cậu cho rằng yêu một người là trói buộc người đó bên cạnh mình mãi mãi sao? Lý Ân Tinh, đừng ấu trĩ, sau này khi con bé biết được, nó có thể chấp nhận việc cậu đã làm à? Nó có thể toàn tâm toàn ý để yêu người đã vì bản thân hi sinh quyền lợi của nó sao? 一 Phí Mặc Nhiên nói vọng theo.
Lập tức, Lý Ân Tinh theo phản xạ dừng lại, đầu hơi ngoảnh lại sau, ánh mắt hắn vô cảm.
- Tôi không hối hận, bởi vì tôi yêu Huỳnh Tiểu Như hơn anh!
Dứt lời, hắn bỏ đi.
Cùng lúc này, Tiểu Như từ bên ngoài cũng chạy vào, nó dang rộng hai tay.
- Khoan đã, hai người nói gì mà lâu vậy? Phí Mặc Nhiên có mách với anh cái gì không? 一 Nó chột dạ.
- Anh ta bảo tôi về dạy dỗ lại em, chỉ vậy thôi! 一 Hắn cười cười.
- Tôi có gì để dạy dỗ chứ, tôi trước giờ rất ngoan không phải sao? 一 Nó chun mũi.
- Đúng nhỉ? Tiểu bảo bối của tôi luôn luôn là ngoan nhất, nào, về nhà thôi! 一 Hắn nhướng mày.
- Ừm! 一 Nó gật đầu.
Cả hai sau đó cũng bỏ đi.
- Viết, còn dám lườm tôi sao?
Tiểu Như gật gù, nó quay lại cắn đầu bút, mắt trưng trưng vào tờ giấy dài ngoằng ở trên bàn.
Lý Ân Tinh đang giở trò gì đây? Trước giờ nó có biết viết kiểm điểm thế nào đâu mà viết? Cả giấy phép nghỉ học nó còn không hình dung được phải viết sao nữa là, huống hồ nó với Từ Chính Huy cũng trong sạch, hắn tỏ ra nghiêm khắc vậy làm gì!
Tiểu Như hừ vài tiếng.
Lý Ân Tinh tay cầm thước, hắn gõ gõ lên bàn.
- Nếu không viết được thì ba ngày sau em không cần xuống giường, em biết sức khỏe của tôi mà đúng không?
Thể lực hắn dồi dào, mỗi ngày tiếng đều có thể thực hành, khụ khụ!
Huỳnh Tiểu Như nhăn mặt, lập tức, nó đứng dậy ôm hắn, đầu dụi dụi vào ngực hắn.
Lý Ân Tinh liền có chút sửng người, hồi lâu cũng nhếch môi.
Nha đầu này bắt đầu có tình cảm với hắn sao? Hay là lại...!
Muốn nhờ vả hắn chuyện gì?
Hắn ôm nó, ôn nhu hỏi:
- Có chuyện muốn nhờ sao? Nói xem, nhưng chỉ trong phạm vi của tôi!
Tiểu Như trước tiên muốn xác định một chuyện, xác định xong nó sẽ biết mình cần làm phải gì, nhưng chuyện đó chỉ có một người mới cho nó biết được câu trả lời mà thôi, nếu nó khai thác từ chỗ Lý Ân Tinh chắc chắn anh ta sẽ nghi ngờ!
Cô bé trong ngực hắn gật đầu, nói lí nhí:
- Là Huỳnh Vũ Hy, tôi đi gặp anh hai có được không? 一 Nó hỏi.
- Không được, tôi không cho phép em đi gặp mặt anh ta.
Tiểu Như, em quên anh ta đã đối xử với em thế nào sao? Mẹ em mất không phải lỗi của em, anh ta đã từng tin em chưa? 一 Hắn nghiêm trọng vấn đề, nói.
Tiểu Như lắc đầu, nó ngẩng mặt nhìn hắn.
- Ahn, xin anh đó, để tôi đi gặp anh ấy có được không? Đi mà, để tôi đi gặp Huỳnh Vũ Hy một chút thôi, nha, có được không? Lý Ân Tinh, đi mà...! Ưm...!
Nụ hôn vừa rồi lướt qua như chuồn chuồn đạp nước!
Huỳnh Tiểu Như ngây người mất vài giây!
Gì vậy? Chuyện gì vừa xảy ra?
- Tiểu Như, tôi là muốn tốt cho em, em xem thái độ Huỳnh Vũ Hy tệ như vậy, tôi căn bản sợ em bị anh ta tổn thương thôi.
Nếu đã phân biệt rõ ràng rồi, em hà tất gì phải vương vấn nữa chứ? 一 Lý Ân Tinh cau có.
Huỳnh Tiểu Như “...” thì cũng là chuyện riêng của nó, hắn khó chịu để làm gì?
- Tiểu Như, em rốt cuộc muốn gặp mặt Huỳnh Vũ Hy để làm gì? Em muốn chứng minh cái gì chứ? 一 Lý Ân Tinh nghi ngờ.
Nó im lặng, đầu lắc lắc liên tục.
Không nói, không nói, bây giờ nó nhất định không được nói!
- Được rồi không nói nữa, kiểm điểm cũng không cần phải viết, tôi biết em với Từ Chính Huy là trong sạch, chúng ta đi ngủ thôi!
Lý Ân Tinh thừa nước đục thả câu, nói xong liền mang mèo nhỏ đặt lên giường 一 mặc cho cô bé nào đó đang phản kháng kịch liệt.
Sáng hôm sau, tại tập đoàn Ninh Hiên.
- Cái gì? Trẻ con dưới tuổi không được bước chân vào, chú, đâu phải chú không biết cháu chứ? Cháu là em gái của Vũ Hy, chú cho cháu vào có được không? Năn nỉ chú mà, chú, chú cho cháu vào nha! 一 Nó nài nỉ.
- Huỳnh tiểu thư thật xin lỗi, Huỳnh tổng đã có lệnh, chúng tôi không được không tuân theo, phiền cô tốn công vô ích rồi! 一 Ông tiếc nuối.
- Nhưng mà...!Thôi được, cháu hiểu rồi, cháu đi đây! 一 Nó thất vọng gật đầu.
Nói xong, Tiểu Như lủi thủi quay người đi, nhưng vừa mới quay đầu thì va phải người nào đó.
‘Bịch’ một tiếng, Huỳnh Tiểu Như theo phản xạ trợn to mắt, hai tay nắm chặt hông áo người đàn ông, đầu óc ngay lập tức trống rỗng.
Ngoại trừ mùi hương trên người của người đó, những thứ còn lại nó đều không rõ ràng, ngay cả cánh tay rắn chắc ôm nó cũng hoàn toàn xa lạ.
Nếu là Huỳnh Vũ Hy, nó sẽ lập tức cảm nhận được, nhưng người này không phải anh!
Huỳnh Vũ Hy căn bản căm ghét nó như vậy, anh ấy có lòng ôm nó sao?
Tiểu Như sợ hãi đều mình nghĩ là thật, nó khép chặt hai mắt.
Trong lòng bứt rứt đến khó tả!
Hai năm, thời gian tàn nhẫn với anh thật, anh càng lúc càng trở nên già cỗi, ngược lại, cô bé trong tay anh vẫn xinh đẹp như ngày nào!
Kỳ thật đã thay đổi quá nhiều!
Huỳnh Vũ Hy cười nhạt nhẽo, anh chủ động mang Tiểu Như rời khỏi mình, tay đẩy nhẹ gọng kính lên.
- Đến đây làm gì? Không cần giữ lại một chút tôn nghiêm sao? 一 Anh nói, giọng điệu đầy chua chát.
Tiểu Như nhìn thấy anh, nó mỉm cười:
- Anh hai, em có chuyện muốn hỏi anh.
Anh có thể...
- Vũ Hy, cuối cùng thì anh cũng đến rồi, anh làm Nhan Nhan đợi anh lâu quá đấy, người ta không biết đâu!
Là Mộc Nhan, người phụ nữ không cần đến liêm sỉ đây mà, hai năm không gặp vẫn hư hỏng như vậy!
Tiểu Như miễn cưỡng đứng nhìn Vũ Hy ôm Mộc Nhan, mặt mũi đen lại như đít nồi, hai nắm tay xiết chặt.
Bà nó, nó mà biết võ thì cô ta chết là cái chắc rồi!
Nhịn, nó nhất định phải nhịn!
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!
- Ha, Huỳnh tổng thật không biết khiếm nhã là gì a, hỏng mắt của bổn tiểu thư rồi! 一 Nó chua xót giễu cợt.
Huỳnh Vũ Hy nghe thấy, anh theo phản xạ đẩy Hứa Mộc Nhan ra, đi đến gần Tiểu Như, hai tay đút vào trong túi quần.
- Huỳnh tiểu thư cũng khéo đùa tôi nhỉ, tôi có lợi hại bằng em không? Xung quanh nhiều nam nhân như vậy, một ngày thay một người! 一 Huỳnh Vũ Hy cay cú.
Câu nói vừa rồi làm nó muốn thổ huyết!
Chỉ mới hai năm không gặp không ngờ Huỳnh Vũ Hy cũng có chút tiến bộ, được, nó sẽ chơi với anh!
Tiểu Như ghé mắt nhìn sang Hứa Mộc Nhan, nó cười cười, song, quay lại nhìn Vũ Hy, tay nhỏ nghịch ngợm nắm lấy cà vạt anh.
- Huỳnh tổng, anh như vậy là sao đây? Em gái của anh có nhiều người theo đuổi, anh sao lại có bộ mặt đó chứ? Anh còn như vậy, Nhan Nhan gì đó của anh, nhất định sẽ tức chết có biết không? 一 Nó đay nghiến.
Huỳnh Vũ Hy nhíu mày, anh bắt lấy tay Tiểu Như, bàn tay non mềm khiến đầu óc anh rỗng tuếch.
Nha đầu của anh rốt cuộc cũng đã lớn thật rồi, anh sắp sửa không nhận ra!
Chỉ là, cả anh và nó đã không thể nào quay đầu lại nữa rồi!
Vĩnh viễn cũng không thể!
- Huỳnh Tiểu Như, em như vậy là sao đây? Dù sao đó cũng là chuyện nhà của chúng tôi, em có cần nhất thiết quan tâm vợ tương lai của tôi thế nào không? Nhan Nhan rất hiểu chuyện, cô ấy làm sao tính toán được kia chứ.
Ngược lại là em, em có cần không biết liêm sỉ chạy đến tìm tôi không? Em hại chết mẹ tôi, tôi không chấp nhận có em gái như em, em cảm thấy bản thân thiệt thòi chạy đến đòi tôi công bằng à? 一 Huỳnh Vũ Hy đanh thép.
Tiểu Như nghe như trời đất đang quay cuồng, hai mắt nó đỏ hoe, cổ họng khàn đặc lại.
Huỳnh Vũ Hy dịu dàng trước kia đã biến mất thật rồi sao? Tại sao anh vẫn không hiểu rõ mọi chuyện? Mẹ không phải là do nó hại chết, tại sao anh vẫn không tin nó?
Nó lắc đầu:
- Huỳnh Vũ Hy, tại sao anh vẫn không tin em? Mẹ không phải là do em hại chết, vốn dĩ bà ấy...
- Trẻ con thường thích cãi lại nhỉ? Vũ Hy, cô em gái này của anh thật bướng bỉnh quá a, Nhan Nhan thấy bất bình cho anh! 一 Hứa Mộc Nhan xen vào.
- Chị câm miệng! 一 Nó gắt.
- Ha, Vũ Hy, em gái này của anh dọa Nhan Nhan sợ rồi này, Nhan Nhan không biết đâu! 一 Hứa Mộc Nhan ưỡn ẹo.
Cô ả bước đến nắm lấy tay Vũ Hy, đầu tựa vào vai anh.
- Vũ Hy, còn nhiều lời với trẻ con làm gì chứ! Chúng ta mau vào trong thôi anh, em không muốn nhìn thấy cô em gái này của anh đâu, con bé làm em rất sợ đó! 一 Hứa Mộc Nhan giục giã.
Huỳnh Vũ Hy cũng không tỏ rõ thái độ gì, anh chủ động hất tay Tiểu Như ra, ánh mắt lạnh lùng đến vô cảm.
- Anh hai, chúng ta nói chuyện một chút có được không? Em có chuyện muốn hỏi anh, anh đừng bị chị ta chia rẽ mà! 一 Nó nói.
- Tôi không phải anh em, đừng gọi nghe thân mật như vậy.
Nhan Nhan của tôi cũng đã nói quá rõ rồi, ở đây, em không có tư cách để nói chuyện, em biến đi được rồi! 一 Huỳnh Vũ Hy dứt khoát.
Nói rồi anh cùng Mộc Nhan bước vào trong.
Tiểu Như bị bỏ lại, nó phì cười, hai nắm tay xiết chặt.
- Huỳnh Vũ Hy, em ghét anh, cả đời này em cũng không muốn gặp lại anh, anh nhất định sẽ hối hận!
Dứt lời, nó chạy đi..