Vài ngày sau tâm trạng Tiểu Như đã trở lại bình thường, theo như lời dụ dỗ của hắn, cùng Lý Ân Tinh đến vùng cao một chuyến.
Dọc đường đi ngồi trong xe, Huỳnh Tiểu Như nhìn sang Lý Ân Tinh, hỏi:
- Ahn, khi nào chúng ta sẽ về vậy? Chuyến đi này sẽ ngắn lắm phải không?
Lý Ân Vỹ phía trên lái xe nghe được loáng thoáng câu hỏi của Tiểu Như, nhìn qua kính chiếu hậu cau mày:
- Chưa đến đó mà em đã muốn về rồi, thật không có kiên nhẫn một chút nào, biết vậy lúc đầu đã để em ở nhà rồi!
Jin phàn nàn, Lý Ân Tinh nhìn nó sắc mặt vẫn không đổi.
Hắn vươn tay, xoa đầu nó một cái.
- Xong việc sẽ về, nếu thuận tiện ở đó nghỉ ngơi một thời gian luôn cũng được!
Lập tức, Huỳnh Tiểu Như cứng đờ.
Một thời gian? Không phải Lý Ân Tinh đã nói sẽ ngắn hạn hay sao? Còn kỳ thi của nó phải thế nào?
Tiểu Như không thể bình tĩnh, nói:
- Nhưng mà tôi còn phải thi, anh đang nói gì vậy chứ? Lý Ân Tinh tôi muốn về nhà, mau dừng xe lại cho tôi, nếu không tôi sẽ nhảy xuống đó!
Lý Ân Vỹ phía trên nghe thấy liền cho xe dừng lại, anh bất mãn quay xuống nhìn hắn.
- Ahn, em thấy anh cho con nhóc này đi theo là một sai lầm, hay là!
- Bớt nói nhảm! Mau khóa cửa lại đi, anh không tin nó không ngoan ngoãn đi theo!
Dứt lời, Lý Ân Tinh tóm lấy hai bên tay Tiểu Như, trong thời gian đó Lý Ân Vỹ chịu trách nhiệm khóa cửa.
Biết rõ toàn bộ cửa xe đều đã bị khóa lại, Huỳnh Tiểu Như giãy nãy.
- Đồ xấu xa, anh lại lừa tôi.
Nó mắng, Lý Ân Tinh nghiến chặt răng:
- Đủ rồi đó Tiểu Như, ở đây không đến lượt em lên tiếng đâu!
Rồi quay lên nhìn em trai.
- Jin, lái xe đi.
Lý Ân Vỹ hiểu ý, anh gật đầu, sau đó cho xe chạy.
Lúc này, Lý Ân Tinh cũng đã buông tay Tiểu Như ra, mặt mũi không được mấy thoải mái.
- Huỳnh Tiểu Như, tôi cảnh cáo em, nếu như em còn không biết điều, tôi nhất định sẽ khiến em hối hận, không tin thì em cứ chờ xem.
Huỳnh Tiểu Như hừ lạnh, tức giận quay mặt về phía khác.
Nó lẩm bẩm mắng hắn:
- Xấu xa, anh nhất định sẽ không có được kết quả tốt!
Lý Ân Tinh “! ” đúng là một tiểu nha đầu ương ngạnh.
Nơi bọn nó đang dừng lại là một con đường dài, hẹp, đoạn đường này ít nhất cũng phải đi khá lâu, nếu chậm sẽ dẫn đến trời tối, bây giờ đang là buổi chiều, nơi này lại vô cùng vắng vẻ, nhìn thấy Tiểu Như đã toát mồ hôi hột.
Nó bám lấy tay hắn, cả người run bần bật.
Lý Ân Vỹ mang theo túi to, túi nhỏ các loại đi trước, được vài bước, anh liền dừng, xoay cổ nhìn lại sau.
Bắt gặp Tiểu Như và nhị ca vẫn còn chưa rời khỏi, Lý Ân Vỹ co mày, từ xa nói vọng lại.
- Này, hai người định bám nhau đến khi nào? Đi mau lên, trời sắp tối rồi đấy!
Nghe thấy, Lý Ân Tinh cong môi, hắn cúi đầu nhìn Tiểu Như.
Sắc mặt vẫn không đổi.
- Bảo bối, em có biết nếu chúng ta đi chậm sẽ có hậu quả gì hay không?
Huỳnh Tiểu Như ngẩng mặt, run rẩy hỏi:
- Ở! Ở đây có thứ đó sao?
Vừa dứt lời Tiểu Như liền cảm thấy sống lưng nó lạnh ngắt, hai tay xiết chặt lấy tay hắn, không dám nhìn chung quanh.
Ngược lại, Lý Ân Tinh vẫn bình chân như vại, lời đùa như thật nói:
- Không những có thứ đó mà còn rất nhiều thứ khác, nó rất có hứng thú với những đứa lề mề và trẻ con như em đó, tôi không chắc em sẽ an toàn đâu.
Lập tức, Huỳnh Tiểu Như hoảng hốt ôm lấy hắn, trong ngực hắn nó lắc đầu liên tục.
- Không đi nữa, tôi muốn về nhà, cho tôi về nhà đi!.