Theo sau tiếng quát là một đạo thân ảnh toàn thân bạch y, mái tóc cũng là bạc trắng, lướt qua từng mái đình lao tới.
Lý Thiên Ngọc hơi có chút bất ngờ, không nghĩ mình vậy mà đến cũng kịp lúc.
Vị này chắc hẳn là Thần toán tử Anh cô, tên thật là Lưu Anh, khi xưa Nam đế Đoàn Trí Hưng vẫn còn tại vị, trước kia chính là một vị quý phi a!
Không nghĩ hôm nay đến nơi này lại gặp được hí kịch, tình tay ba nha!
Anh cô lúc này từ trên đáp xuống đứng cửa tự miếu đề khí nói:
- Đoàn Trí Hưng! Ngươi tên khốn kiếp, mau ra đây trả mạng cho con ta!
Phải nói vị Anh cô này nhan sắc tuyệt không tầm thường, mặc dù tính ra đã không còn trẻ, cũng phải hơn chứ ít đâu, một khắc nhi tử chết đi mà bạc trắng đầu, tuy nhiên không rõ lý do vì sao, dung nhan cũng vẫn không già, ngược lại có một phen phong vận khác.
Lý Thiên Ngọc mặc dù không đồng tình cho lắm với hành động cũng như việc mà vị Thần toán tử này đã làm nhưng dù sao người ta cũng là mỹ nữ, hắn nam tử chẳng lẽ nhỏ nhen đi so đo, bóc mẽ nàng làm gì a?
Nói thế nào đây!? Chuyện cũng có thể nói khá là cẩu huyết a! Trước đây Nam đế Đoàn Trí Hưng còn tại vị, cũng thường ít khi đến thăm vị quý phi Lưu Anh này.
Một hôm đẹp trời, Vương Trùng Dương đến bái phỏng Nam đế mang theo sư đệ là Chu Bá Thông, Chu Bá Thông dạo chơi trong hoa viên thì bắt gặp vị Lưu quý phi này, hai người này mới đầu có lẽ chỉ là hiếu kỳ, tò mò lẫn nhau, sau này Chu Bá Thông dạy võ cho Lưu quý phi.
Mà ngươi biết được thời xưa, hầu như chẳng có nam sư phụ nào nhận truyền dạy nữ đồ đệ ngoại trừ Hoàng Dược Sư, nam nữ hữu biệt mà!
Cho nên, hai người lâu ngày ở chung sinh tình, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chính là lúc Chu Bá Thông cùng Lưu Anh lăn ga giường a!
Cũng không nghĩ Chu huynh đệ lại thật sự có tài, một pháo liền trúng, Lưu Anh có thai, lúc này sự việc đến tai Đoàn Trí Hưng, mặc dù Nam đế cũng rất yêu thương vị Lưu quý phi, tự nhiên bị chụp cho cái nón xanh to đùng cũng ghen, cũng tức giận, tuy nhiên Vương Trùng Dương lại cao tay hơn đi trước một bước trói lại Chu Bá Thông đem đến nói rằng tùy Đoàn hoàng gia xử trí.
Cả hai lúc đấy đều là người được thiên hạ ban cho danh hiệu Ngũ tuyệt tức năm người mạnh nhất đương thời, Trung thần thông tức Vương Trùng Dương được công nhận mạnh nhất trong năm người, hơn nữa quan hệ giữa Nam đế và Trung thần thông cũng tốt cho nên sự việc này Nam đế cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn, kẻ câm ăn hoàng liên a!
Dù sao người ta đã làm đến nước như vậy rồi, Đoàn Trí Hưng nghĩ bản thân mình thuộc về hoàng gia, hoàng hậu, phi tử nhiều như vậy, thêm một người không nhiều, thiếu một người cũng không ít, mặc dù cũng không phải không có tình cảm với Lưu quý phi, ngược lại hắn cũng yêu nàng, thế nhưng không đến nỗi phải sinh tử đấu, suy đi tính lại một hồi, chi bằng đem gả cho Chu Bá Thông tức sư đệ Vương Trùng Dương, như vậy quan hệ hai bên lại càng khăng khít mà hắn thì lại được xem như lòng dạ rộng rãi.
Thế nhưng, Chu Bá Thông lúc này không hiểu nghĩ thế nào, đối với hành vi mình làm ra xấu hổ vô cùng, lại nói mình hoàn toàn không biết Lưu Anh lại là người của hoàng gia, nếu biết sẽ tuyệt đối không làm như vậy, đối vợi sự rộng lượng của Nam đế hắn lại càng thêm không có mặt mũi, tiếp đó thì hắn cao chạy xa bay bỏ Lưu Anh ở lại.
Đoàn Trí Hưng cũng không biết phải xử lý như thế nào nên làm vung tay chưởng quỹ, không thèm quản nữa, cũng chẳng xử trí Chu Bá Thông hay Lưu Anh.
Lưu Anh lúc này bị hành động cự tuyệt của Chu Bá Thông làm sững sờ, không biết phải như thế nào, nhưng nghĩ đến giờ trong người đang mang thai mà Chu Bá Thông cũng không biết đã chạy đi chân trời nào rồi, cho nên vẫn tiếp tục ở lại trong hoàng cung.
Tuy nhiên sự việc thì lại chính từ đây mà bắt đầu, do việc này nếu lan truyền ra sẽ làm ô nhục hoàng gia, cho nên Đoàn Trí Hưng cũng phong bế tin tức, cho nên người trong thiên hạ, kể cả người trong cung cũng chỉ nghĩ đấy là con của Nam đế mà không ngờ rằng đứa bé kia lại là cốt nhục của Chu Bá Thông.
Hơn nữa, sắp tới lần Hoa sơn luận kiếm tiếp theo, võ lâm cao thủ ai ai cũng mong chờ phân biệt ra người mạnh nhất, lúc đấy Đông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái, Trung Thần Thông, ai không mong muốn mình là người mạnh nhất!? Cả đời học võ, lúc này vẫn tráng niên, ai không muốn mình danh tiếng lan truyền, người người đều biết!?
Không chỉ ngũ tuyệt mà còn rất nhiều nhân vật võ lâm trong đó có Thiết Chưởng bang Cừu Thiên Nhẫn, Cừu Thiên Nhẫn cũng là một trong những người hướng tới vị trí người mạnh nhất, lại biết tin Nam đế có một đứa con do một vị quý phi sinh ra không lâu, hắn liền nửa đêm bịt mặt lẻn vào hoàng cung tìm đến nơi ở của Lưu Anh sau đó đánh một chưởng làm đứt toàn bộ kinh mạch của đứa bé này, tuy nhiên không đánh chết nhưng sẽ càng ngày càng đau đớn cho đến tận khi chết.
Người cứu được đứa bé này chỉ có thể là Đoàn Trí Hưng, thân mang tuyệt kỹ Nhất Dương chỉ khả năng chữa thương, Âm mưu của Cừu Thiên Nhẫn là nếu Đoàn Trí Hưng cứu đứa bé thì sẽ hao tổn toàn bộ công lực bản thân, do đó bắt buộc từ bỏ tranh đoạt ở Hoa sơn luận kiếm, như vậy Cừu Thiên Nhẫn sẽ được hưởng lợi.
Lưu Anh lúc này cũng chỉ có nước tìm đến Đoàn Trí Hưng, nàng võ công thấp kém nhưng cũng không phải là không có chút kiến thức nào, biết được rằng bây giờ người cứu được con mình chỉ có thể là Nam đế cho nên mang đứa bé đến cầu cạnh Đoàn Trí Hưng.
Đoàn Trí Hưng lúc này biết được sự tình, nội tâm cũng thương cảm đứa bé này, nhưng bởi một câu nói của Lưu Anh khi nhắc tới Chu Bá Thông mà khiến cơn ghen, hay nói cách khác là sự không cam lòng của hắn dâng trào đến cực điểm, cũng đúng thôi, bị Chu Bá Thông cho đội nón xanh, bây giờ lại phải hao phí công lực bản thân chữa cho con của tình địch và nữ nhân của mình sinh ra, sau đó cũng triệt để nói tạm biệt với lần luận kiếm Hoa sơn tiếp theo.
Ngươi thử nói xem, nếu ngươi là Đoàn Trí Hưng ngươi làm như nào a!? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Đoàn Trí Hưng không cứu chữa cho đứa bé thì cũng thôi đi vì hắn không sai, cũng không có trách nhiệm quái gì với đứa bé cả, điều sai của hắn ở đây là trong khi đứa bé đang gào khóc vì đau đớn bởi toàn thân kinh mạch đứt đoạn, hắn còn điểm huyệt khiến cho Lưu Anh không thể cử động khi Lưu Anh muốn mang con nàng rời đi.
Lúc đó nàng chỉ có thể bất động mà trơ mắt nhìn con mình gào khóc trong đau đớn, người làm mẹ trong lòng không hận mới lạ!
Cũng chính thời điểm đó, một nháy mắt bạc đầu, đủ biết trong lòng có bao nhiêu đau đớn, hơn nữa sau khi giải huyệt còn tự tay đâm chết để giải thoát con mình khỏi sự đau đớn, ngươi nói nên hận hay không nên hận!?
Cho nên nói túm cái váy lại là chuyện này cả ba người đều sai, đứng ở lập trường của ai cũng sẽ thấy người đó đúng, cho nên vở hí kịch này thật sự rất đặc sắc a!
- A di đà phật! Hiện tại không có Nam đế Đoàn Trí Hưng chỉ có một vị hòa thượng bình thường mà thôi! Lưu Anh, đến tận bây giờ nàng vẫn hận ta sao!?
Tiếng niệm phật truyền ra, kèm theo đó là thân ảnh một vị hòa thượng, có thể nói vị hòa thượng này thời trẻ cũng sẽ rất tuấn tú, phong thái nhẹ nhàng, vẻ mặt từ bi đi tới.
- Ai là Lưu Anh! Ta bây giờ gọi là Anh cô! Đoàn Trí Hưng! Ngươi đừng tưởng ngươi chui vào cái miếu rách này ra vẻ từ bi hỉ xá mà có thể buông bỏ mọi thứ!
- Ta nói cho ngươi biết! Không có chuyện dễ dàng như vậy đâu!
- Hôm nay ta phải giết ngươi báo thù cho con ta!
- Ấy! Vị “Thím” này! Ngươi có biết đạo đức xếp hàng là gì không vậy!? Rõ ràng là ta tới trước, ngươi chen ngang nha! - Lý Thiên Ngọc rất không “thức thời” chen ngàng.
Không nghĩ rằng chỉ vô tâm chọc ngoáy một câu mà bưng ra nguyên tổ kiến lửa!
- Cái gì!!! Ngươi..ngươi gọi ai là thím! Ngươi nhìn kỹ ta xem ta già chỗ nào!? Ta..ta già chỗ nào hả!?
- Còn nữa ngươi đến trước đến sau thì mặc xác ngươi liên quan gì đến ta!?
- Ngươi cái mao đầu tiểu tử từ chỗ nào đến thì cút về chỗ đó, đừng có cản trở ta cùng lão lừa trọc giải quyết ân oán, còn lải nhải ta rút lưỡi ngươi bây giờ!
- Ấy!...- Lý Thiên Ngọc có chút câm nín.
- Vị thí chủ này! Đây xác thực là việc ân oán giữa lão nạp và Anh cô mong ngươi đừng xen vào, ta dù có chết nhưng có thể hóa giải mối ân oán này cũng không tiếc. - Đoàn Trí Hưng hướng hắn nói.
- Ài! Hai vị! Ta thật không biết nói với hai người như nào cho phải đây!
- Đầu tiên! Vị “Thím” này!
- Gì!!!! Tên tiểu tử khốn nạn, ngươi..ngươi lại tiếp tục gọi ta như vậy! Muốn chết sao!
Anh cô có chút bão nổi gào lên.
- Chậc! Ta nói này nhé! Ta không gọi ngươi là “Thím” thì chẳng lẽ gọi ngươi là tiểu thư hay cô nương!? không lẽ ngươi muốn ta gọi ngươi là “muội muội”?
Không kịp đợi Anh cô tiếp tục nổi bão, Lý Thiên Ngọc giơ tay chặn họng lại tiếp tục nói.
- Còn Đoàn hoàng gia! Ta cũng không phải đến giúp đỡ ngươi, ngươi xin nhờ đừng có hiểu lầm có được hay không đây!?
Anh cô cùng Đoàn Trí Hưng cả hai người đầu óc có chút đứng hình một lúc, không lâu sau Đoàn Trí Hưng mở miệng nói:
- Vậy không biết thí chủ đến đây có việc gì!?
- Đúng! Tiểu tử thối! Ngươi không đến giúp hắn thì đến có mục đích gì?
- Ta nói này “Thím”!...
Lý Thiên Ngọc vừa há mồm nói thì…
- Khốn kiếp đã bảo không được gọi “lão nương” là “Thím”….!!!!!! - Anh cô đỏ mắt quát.
- Vậy thì gọi là gì a!? - Lý Thiên Ngọc thản nhiên nói.
- Gọi tiền bối! Ngươi ngay cả lễ phép cơ bản cũng không biết sao!? - Anh cô có chút căm tức nhìn hắn gằn giọng nói.
- Rồi rồi! Tiềnnn…nn…bốii.ii…..Nữ nhân thật đúng là lắm chuyện.
- Ta đến để khiêu chiến Đoàn Hoàng gia!!! - Lý Thiên Ngọc nói tiếp.
- Gì!!! Ngươi…!!! Chết cười ta mất! Mao đầu tiểu tử như ngươi mà cũng muốn khiêu chiến…Hắn sao…!!! - Anh cô vừa khoa trương cười lớn vừa chỉ hướng Đoàn Trí Hưng nói.
- Sao! Có gì buồn cười!? Ta chính là khiêu chiến Đoàn hoàng gia a! - Lý Thiên Ngọc có chút vô ngữ nhìn đang cười nắc nẻ Anh cô
- Hơn nữa! Nhắc nhở ngươi một câu, ta là mao đầu tiểu tử chỗ nào hả!? “mao” của ta rất nhiều a! Có cần phải cởi quần ra chứng minh cho ngươi không? - Lý Thiên Ngọc mặt đầy nghiêm túc nói.
- Khốn kiếp! Hạ lưu! Tiểu lưu manh [email protected]%$%...
Anh cô nộ khí bạo phát như núi lửa phun trào, đề khí toàn thân tung chưởng đánh tới Lý Thiên Ngọc, thế không thể đỡ, thề phải đánh nát mồm hắn mới cam tâm.