Trong nháy mắt, Lý Thiên Ngọc liền xuất hiện trong phòng của hắn, nhìn khung cảnh thân quen trước mắt, hắn có cảm giác như tất cả chỉ là một giấc mộng vậy.
Ngẩn ngơ một hồi, lại nhìn xuống bản thân trên người vẫn mặc nguyên một bộ y cổ trang, hắn mở tủ lôi ra quần áo, lại búi tóc lên đội một chiếc mũ che lại, sau đó liền đi xuống dưới nhà, lúc này trong phòng khách bố mẹ hắn vẫn đang ngồi nói chuyện xem tivi, thấy hắn đi xuống mẹ hắn liền hỏi:
- Sao thế, giờ này còn mặc quần áo đi đâu vậy con!?
Lý Thiên Ngọc hơi ngẩn người, sau khi nhớ lại lúc mình đi là đã vào buổi tối, giờ trở lại, lại nhìn đồng hồ có vẻ như mười năm trong thế giới Anh hùng xạ điêu chỉ tương đương với vài giây mà thôi.
Lấy lại vẻ mặt bình thường hắn liền nói với mẹ:
- À con chạy ra mua chút đồ, mà bố mẹ giờ này vẫn còn chưa đi ngủ ạ!?
- Ừ! Bố mẹ ngồi xem ti vi chút nữa, có tuổi rồi muốn ngủ sớm cũng không ngủ được, thôi con đi mua đồ gì thì đi đi nhớ về sớm đấy!
- Dạ! Con biết rồi!
Nói xong Lý Thiên Ngọc liền đi ra ngoài, khẽ hít sâu một hơi lấy lại tinh thần, mặc dù thời đại này của hắn bầu không khí có chút ô nhiễm, không thể sánh bằng thời cổ đại, chưa có máy móc, con người chưa tàn phá môi trường, không khí tinh khiết hơn rất nhiều thế nhưng đây chính là bầu không khí quen thuộc mà hắn sống tại đây suốt hai mươi mấy năm.
Đi đến đầu đường, thời điểm này xe cộ cũng khá vắng vẻ, chỉ có một vài người bán hàng rong, một số quán vỉa hè đang nhanh chóng thu dọn hàng hóa, bàn ghế chuẩn bị đi về nhà sau một ngày làm việc bận rộn.
Đi dạo một vòng quanh khu phố, cảm nhận hương vị quen thuộc sau quãng thời gian dài xa cách, sau đó hắn liền trở về nhà, đi lên phòng khóa cửa lại liền chui vào sáng thần không gian trái ôm phải ấp ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, hắn thức dậy làm vệ sinh thân thể, mặc lên quần áo sau đó chuẩn bị một túi xách, lôi một đống thỏi vàng thỏi bạc ra nhét vào trong đó rồi đi ra ngoài.
Bên trong hắn bỏ vào thỏi vàng, thỏi bạc đều nặng chừng kg, trong những năm ở Xạ điêu thế giới hắn giết vô số tặc phỉ, tham ô quan lại vơ vét không biết bao nhiêu vàng bạc châu báu, tuy nhiên trang sức làm bằng vàng thì quá thô ráp cho nên hắn không thích lắm, hầu như toàn nung chảy ra đúc thành khối, còn châu báu hắn cất riêng.
Lý Thiên Ngọc đi vào trong ngân hàng, tiếp đón hắn là một em nhân viên khá xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào, làm hắn cũng khá hài lòng, dù sao gặp một em gái xinh tươi cũng sướng mắt hơn là gặp một tên đàn ông đúng không!?
Sau một hồi nói mục đích, hắn lại gặp cấp trên của em này nói chuyện một hồi, kê khai chút giấy tờ, chứng minh thư, kiểm tra chất lượng, thì thấy vàng này cũng không phải loại nguyên chất, tối đa cũng chỉ là loại k thôi, tuy nhiên thắng ở số lượng nhiều.
Hoàn thành thủ tục, đọc cho tên kia số thẻ ngân hàng, không lâu lắm, trong tài khoản ngân hàng của hắn thêm ra hai mươi mốt tỷ bốn trăm triệu.
Sau đó lại bỏ ra một số tiền kha khá để đặt làm mười một chiếc nhẫn cưới loại vàng ý, mười chiếc loại dành cho nữ, một chiếc thì hắn đeo, còn về phần bố mẹ hắn thì hắn định tặng mỗi người một mặt dây chuyền quan âm bằng vàng, mẹ hắn thì thêm một đôi khuyên tai, bố hắn thêm một chiếc nhẫn mặt đá.
Lúc này Lý Thiên Ngọc có chút bộ dạng nhà giàu mới nổi nhưng hắn cũng mặc kệ, đây là mua tặng bố mẹ hắn, còn những chiếc nhẫn cưới kia là chuẩn bị cho đám nữ nhân, dù sao người ta theo hắn, một món trang sức cũng không có, vậy tính sao!?
Hẹn sau một tuần tới lấy, nhét đống giấy tờ vào túi quần, Lý Thiên Ngọc trở về nhà, hắn cũng không mang mấy nữ nhân từ sáng thần không gian đi ra, dù sao có nhiều bất tiện.
Vài ngày trôi qua, hắn cũng như ý nguyện, mang về một đống trang sức, đầu tiên đi xuống dưới nhà gặp bố mẹ đưa tặng đống trang sức, bố mẹ hắn lúc đầu hoàn toàn không chút vui mừng mà là lo lắng hỏi lấy hỏi để rằng hắn lấy tiền ở đâu ra, chỉ sợ hắn trộm cướp hay làm chuyện gì trái pháp luật, nghe hắn ba xạo rằng hắn kiếm được công việc ở một doanh nghiệp nước ngoài, làm cũng được một thời gian rồi, lương lại rất cao,v.v….vừa mới được lĩnh lương cho nên mới mua tặng hai ông bà chút đồ.
Bố mẹ hắn cũng vui mừng không chút nghi ngờ, dù sao từ bé đến giờ hắn cũng rất ngoan ngoãn, chưa từng nghe nói hắn làm việc gì xấu cho nên hai ông bà cũng liền tin, chỉ nói rằng nên biết tiết kiệm, tích cóp tiền mà lấy vợ sinh con.
Hắn cũng ậm ừ cho qua, chẳng lẽ lại bảo với hai ông bà rằng hắn giờ có tận hai cô vợ sao, ông bà không cầm chổi lùa hắn mới lạ nha!
Xong xuôi đâu đó, Lý Thiên Ngọc liền trở về phòng chui vào sáng thần không gian, ba nữ nhân lúc này đang ngồi bên một chiếc bàn trà dưới gốc hoa đào nói chuyện rôm rả.
Lý Thiên Ngọc tiến đến, hôn mỗi nàng một cái sau đó lôi ra ba cái hộp đỏ nho nhỏ, đưa cho mỗi nàng một cái.
- Thiên Ngọc đây là…!? - Anh cô hiếu kỳ nói.
Thu nhi còn có Niệm Từ tiểu cô nương cũng tò mò một trận giương mắt nhìn hắn chờ mong đáp án.
Lý Thiên Ngọc cũng không trả lời mà chỉ nói:
- Các nàng mở ra xem đi!
Tam nữ từ từ mở ra hộp nhỏ, chỉ thấy bên trong là ba chiếc nhẫn vàng giống nhau như đúc, ba người kỳ quái hỏi:
- Thiên Ngọc, Nhẫn này là tặng chúng ta sao? - Anh cô mặc dù vui mừng nhưng cũng khó hiểu nói.
- Phải a! Công tử nhẫn này là tặng ty muội chúng ta a!? - Thu nhi cũng nói.
- Đẹp quá ca ca! - Niệm Từ ngước nhìn hắn nói.
Lý Thiên Ngọc có chút im lặng vỗ trán cái “Bép!”, trong lòng thì nghĩ:”Giời ạ! Hố cha nha, sao ta có thể quên mất là thời đó chưa có phong tục tặng nhẫn cưới a!”.
Sau đó nhìn tam nữ nói:
- Ở quê nhà của ta có một phong tục gọi là cầu hôn, khi một nam nhân cầu hôn một nữ nhân, họ sẽ tặng người nữ nhân kia một chiếc nhẫn gọi là nhẫn cưới, nếu nữ nhân đồng ý, nam nhân sẽ đeo cho họ chiếc nhẫn này lên ngón áp út tay phải, tượng trưng cho việc nữ nhân đó đã lập gia đình.
Tam nữ nghe xong hắn nói trên mặt có chút mừng rỡ, Lý Thiên Ngọc tiến đến cầm lấy từng chiếc nhẫn đeo lên tay của từng người, tay trái của hắn cũng đã đeo lên một chiếc khác, ba người có chút cảm động đều không tự chủ dâng hiến môi thơm, từng mùi thơm cơ thể của các nàng tỏa ra chui vào mũi làm hắn suýt nữa thì không nhịn được mà đè ba người ra giải quyết tại chỗ.
Bồi tiếp tam nữ một lúc, hắn tiến đến chỗ quang cầu, chính là hệ thống, mở miệng nói:
- Hệ thống! Thế giới tiếp theo là thế giới nào!?
- Đinh! ký chủ, thế giới tiếp theo chính là “Thiên long bát bộ” thế giới.
- Thiên long bát bộ sao!!!! Lại tiếp tục là “võ” hình thế giới, cũng được, thế giới này ta cũng có nắm chắc.
Nói xong liền rời khỏi sáng thần không gian, tiếp tục đi ra ngoài chuẩn bị chút đồ dùng, hắn kiểm tra đầy đủ không thiếu thứ gì sau đó liền đi về nhà.
Ở bên gia đình vài ngày, sau đó hắn liền lên phòng tiến vào bên trong sáng thần không gian, đi đến quang cầu, mở miệng nói:
- Đã đến lúc rồi, hệ thống mau dựng truyền tống môn, ta muốn tiến vào Thiên long thế giới.
- Đinh! Hệ thống bắt đầu xây dựng truyền tống môn, mời ký chủ vui lòng đợi trong giây lát.
Lý Thiên Ngọc có chút trợn trắng mắt nói:
- Ta nói này hệ thống! Ngươi không còn câu khác nghe hay hơn sao!?
Hệ thống cũng chẳng thèm quan tâm hắn nói nhảm vẫn tiếp tục dựng truyền tống môn.
Sau một khoảng thời gian ngắn, Lý Thiên Ngọc cũng thay đổi một thân y phục cổ trang, một cổng truyền tống đen thùi lùi vô cùng quan thuộc hiện ra, Lý Thiên Ngọc sải bước tiến vào. Thân hình hắn cũng biến mất khỏi sáng thần không gian.