Bố Nhiễm thấy Nhiễm Thuật trở về đột ngột, không đau đầu sao được.
Thường ngày Nhiễm Thuật về nhà nhìn một cái thì cũng thôi đi, lần nào cũng mang cái bộ mặt buồn hiu về, lại còn thêm trạng thái bom nổ chậm, cho mồi lửa là nổ, bố Nhiễm lần nào cũng phải tìm cách né Nhiễm Thuật ra xa xa chút.
Kết quả, bố Nhiễm đi xuống lầu, không trêu chọc gì cậu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Ban đêm, Nhiễm Thuật lại ra khỏi phòng như một bóng ma, từ trong bếp nhìn bố Nhiễm.
Đôi mắt Nhiễm Thuật vốn lớn, giờ lại sưng to, thêm sắc mặt kém, nên giờ trông cậu hơi thấy ghê.
Cậu nhìn bố Nhiễm, hai mắt vô hồn, tuy không nói tiếng nào nhưng cứ giơ tay nhấc chân đều tỏ rõ ba tốt nhất đừng có chọc vào con.
Bố Nhiễm nghĩ nghĩ, giờ này vào bếp ngoài đói chắc không có lý do nào khác đâu nhỉ, nên nói giúp việc làm cơm tối cho Nhiễm Thuật ăn.
Nhiễm Thuật không nói gì, ngồi trong nhà ăn tiếp tục chờ.
Bố Nhiễm vẫn nói chuyện như thường không trêu chọc người nghe: “Sức sống của thằng nhóc con như con rất lớn, hồi nhỏ bị đánh cũng ráng bò lên ăn cơm. Giờ bị bỏ rơi cũng vẫn nhớ đi ăn cơm nhể.”
Nhiễm Thuật ít khi về nhà, giờ lại về với dáng vẻ này, lại cứ nhắc tới Tang Hiến là lên cơn, ngoài bị đá ra thì sao mà còn lý do nào khác nữa.
“Là con đá anh ấy!” Nhiễm Thuật lên tiếng phản bác.
“Ba nói con này, từ nghèo lên giàu nó dễ, từ giàu thành nghèo thì khó. Con đá thằng nhóc nhà họ Tang, sau này tìm lại sẽ khó, chi bằng nhịn chút đi…”
“Vượt quá giới hạn ba có chịu được không, chịu được thì ba có ly hôn với mẹ con không?”
“…” Lúc này bố Nhiễm không nói lời nào nữa.
Hai cha con cứ thế rơi vào trầm tư.
Nhiễm Thuật cuối cùng cũng đợi được bữa tối của mình, bố Nhiễm thấy cậu ăn rất ngon nên lại hỏi chuyện khác: “Mẹ của thằng nhóc họ Hầu kia vẫn ở một mình chứ?”
Nói tới cái này Nhiễm Thuật lại tức: “Ba đừng có tơ tưởng nữa được không? Việc khốn nạn ngày trước ba làm ba còn chưa rõ à? Sao người ta không bực ba được chứ? Giờ còn tơ tưởng đến mẹ của Hầu Mạch, người ta không vừa mắt ba đâu! Ba cũng đừng tìm người ta nữa, con là con ba cũng thấy mất mặt.”
“Không tìm, có tìm đâu, mấy lần hẹn không chịu gặp nên ba đâu có nhây nữa.”
“Lại còn hẹn mấy lần?!”
“Chà… Sau khi bị block rồi ba không hẹn nữa…”
Tròng trắng của Nhiễm Thuật trợn luôn tới chân trời, quẳng luôn cả đũa.
Bố Nhiễm tranh thủ thời gian khoát tay: “Ăn đi con, ba chỉ thuận miệng hỏi chút thôi mà.”
“Sắp xuống lỗ tới nơi rồi, còn nhây gì mà nhây nữa! Ba thì vậy rồi, người có điều kiện tốt cũng không ưng ba, người hợp với ba…” Nhiễm Thuật tìm điện thoại di động của mình, “Con giới thiệu cho ba vài hot boy hot girl nổi tiếng trên mạng. Mấy người đó ba nuôi nổi mà, mỗi bên đáp ứng nhu cầu mỗi bên thôi.”
Bố Nhiễm ngăn lại: “Được rồi mà con, đừng tìm nữa.”
“Đàn ông lớn tuổi khó nhịn, nếu thực sự không xong con mua cho ba con búp bê loại bằng da thật ấy.”
“Con im hộ ba cái!”
Nhiễm Thuật không nói gì thêm nữa, tiếp tục ăn cơm, có điều ăn mà không biết vị.
Lúc Nhiễm Thuật ăn xong, bố Nhiễm định đi thì lại hỏi: “Thật sự chia tay chứ?”
“Vâng, lần này là thực sự chia tay.”
“Vậy… tiền lúc trước nhà họ Tang cho ba, ba có phải trả lại không?” Giờ này mà ba Nhiễm chỉ chăm chăm suy nghĩ về cái này, hơi đáng buồn.
“…” Nhiễm Thuật cũng bị hỏi khó.
Nhiễm Thuật trầm tư lên lầu nằm lên giường suy nghĩ, chia tay rồi sau này có phải trả hết đồ Tang Hiến tặng mình không?
Quả thật cậu cũng không thiếu mấy thứ đó.
Tiền mừng tuổi bà Tang cho cũng trả lại thôi.
Ừm… phải kiếm tiền thôi, nếu không sẽ không trả nổi.
Nằm chưa bao lâu cậu lại ngồi dậy, ngửi ngửi chăn mền.
Đã lâu không đem phơi, có mùi, ba cậu cứ như không có thằng con này, cũng không ngờ cậu sẽ về nên chắc cũng không dọn dẹp phòng của cậu.
Cậu gọi người giúp việc lên đem sấy chăn mền cho cậu.
Bên trong phòng cũng cần được dọn dẹp, Nhiễm Thuật quyết định đi vào căn phòng ban đầu vốn là phòng sách của cậu.
Sau khi vào cậu thử bật máy tính lên, cậu phát hiện máy khởi động đã mở sẵn vài tab web.
Cậu nghĩ nghĩ, chợt nhớ ra trong xe của mình còn có thiết bị livestream, vốn định lúc đi quay “Không phải tôi” tập cuối sẽ đem theo.
Cậu nhanh nhẹn xuống lầu đem thiết bị lên, lắp đặt xong, mở máy tính ra, đúng là thiết bị bị hư còn nặng hơn so với máy tính.
Cậu đứng dậy soi gương, trạng thái bây giờ đúng thật là không được tốt lắm nên tự mình trang điểm, lấp liếm một chút rồi mở phần mềm livestream ra.
Những fan hâm mộ vẫn luôn chờ Nhiễm Thuật livestream ào ào ùa vào phòng livestream thì lại phát hiện ra rằng hôm nay Nhiễm Thuật hơi trầm tư.
Ngày thường, Nhiễm Thuật luôn gào ầm lên lúc chơi game, có thể nói là livestream gào mồm.
Hôm nay lại rất yên tĩnh, một tay điều khiển nhân vật, một tay nắm con chuột để chỉnh tầm nhìn, cắm đầu chơi game.
[Hình như Chú không vui lắm.]
[Chú sao thế?]
[Do ông chủ không đến à?]
Nhiễm Thuật không nhìn bão bình luận, một mình chơi game.
Cậu đã dò thử các bẫy trong trò chơi, tìm manh mối, tránh quái đều đã nắm rõ hết.
Tuy nhiên, mấy cái khiếp hồn đột nhiên xuất hiện vẫn sẽ dọa được Nhiễm Thuật.
Sau khi bị dọa một lần nữa, Nhiễm Thuật ngửa người ra sau, ném con chuột ra ngoài.
Cậu đờ người nhìn màn hình trong chốc lát rồi dừng hẳn việc chơi game lại, hai tay che mặt ngồi yên, cố gắng bình tĩnh lại.
[Tôi bắt đầu đau lòng rồi, có chuyện gì thế?]
[Chú ơi, nếu như tình trạng không ổn thì cũng không cần livestream nữa đâu.]
[Chú đừng sợ, bọn em đều ở đây.]
[Rốt cuộc thì hôm nay Chú sao thế?]
Một số fan hâm mộ lặng lẽ tặng quà, thường ngày Nhiễm Thuật thấy quà tặng thì đều sẽ vui mừng nhưng hôm nay, sau khi cậu nhìn thấy lại chẳng có phản ứng gì quá lớn.
Một lát sau, phòng livestream tràn ngập hiệu ứng quà tặng, Tang Hiến đến.
[Ông chủ! Mau dỗ chú đi!]
[Ông chủ, Chú bị gì vậy?]
Nhiễm Thuật chững lại một lát, ngẩng đầu nhìn màn hình một chút rồi đưa tay di chuyển chuột, tống cổ Tang Hiến ra khỏi phòng livestream, sau đó lại tìm tòi xem có cách nào để đưa người dùng vào danh sách đen không.
Đây còn là lần đầu tiên cậu thực hiện thao tác này, làm không thuận tay lắm.
Ngay sau đó, cậu lại tắt tính năng tặng quà đi.
Lần này, cuối cùng Nhiễm Thuật cũng mở miệng lần đầu tiên trong suốt buổi phát trực tiếp hôm nay: “Tôi không sao cả, chúng ta tiếp tục thôi.”
Bão bình luận nhảy phắt qua chủ đề mới.
[Tâm trạng của Chú không tốt à, ầm ĩ muốn rời khỏi công ty à?]
[Ông chủ chọc Chú giận à?]
[Không phải là cãi nhau với bạn gái đấy chứ?]
Nhiễm Thuật liếc mắt nhìn bão comment, trả lời: “Quan hệ của tôi với công ty rất tốt, vốn là thế nào thì bây giờ vẫn như thế ấy. Bạn gái gì? Tôi độc thân! Hiện tại tôi đang độc thân, không quen ai.”
Cậu đọc lướt qua bão bình luận, nói tiếp: “Thấy anh ta là thấy phiền rồi, tống cổ anh ta ra đi. Tôi thấy sắp chơi xong trò chơi này luôn rồi, tuyến chuyện cũ trong trò chơi cực kỳ hoàn hảo, chuyện cũ còn rất cảm động. Bây giờ chúng ta chỉ cần chạy đi nữa là ổn áp.”
Khoảng chừng một tiếng sau, Nhiễm Thuật thuận lợi qua màn.
Chuyện trước đó cậu vẫn luôn mong đợi việc hoàn thành trò chơi, nhưng giờ cậu lại chẳng thấy vui mấy.
Nhiễm Thuật nhìn màn hình, vươn vai rồi nói: “Cảm ơn mọi người vẫn luôn ở đây đến giờ, chơi xong cả trò chơi với tôi. Thời gian tiếp theo hẳn tôi sẽ không làm đại diện thế này nữa, sẽ tập trung đọc kịch bản, mọi người có thể đợi phim mới của tôi. “Không phải tôi” cũng phải quay mùa cuối cùng…”
Nói lời cảm ơn với mọi người, lại một đợt quảng cáo, Nhiễm Thuật nhanh nhảu offline.
Cậu tắt máy tính, trở về phòng mình rồi vẫn còn canh cánh, còn có thể kiếm tiền kiểu gì nữa? Cậu muốn trả lại Tang Hiến tất cả, thực sự hơi quá sức.
Trách cậu tiêu tiền quá sướng tay.
Ngay lúc cậu đang chán chường, cậu bỗng nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng động lớn.
Nhiễm Thuật ngồi dậy, còn chưa kịp đi ra thì đã thấy Tang Hiến có mặt ở trước cửa phòng cậu.
“Anh đến đây làm gì?” Sau khi Nhiễm Thuật thấy anh thì hỏi thẳng luôn.
Tang Hiến nhìn cậu, vẻ mặt cũng khó coi, dường như cũng đang cố nén giận.
Nhiễm Thuật nhìn thấy ánh mắt và trạng thái của Tang Hiến như vậy thì giống như pháo bị châm lửa, khí thế lại càng mạnh: “Ánh mắt anh là sao? Thái độ gì đây? Em hỏi anh đấy, anh điếc rồi à?”
Thường thường trong những tình huống thế này thì Nhiễm Thuật gặp mạnh càng mạnh.
Chỉ cần cậu có đủ dũng cảm.
Tang Hiến nén giận, nghiến chặt răng, giọng nói như thể là lọt ra từ kẽ răng: “Nhiễm Thuật, em muốn làm anh tức chết à?”
“Em làm anh giận á?” Nhiễm Thuật lại càng cáu hơn, đúng là sắp bị Tang Hiến làm tức đến ngất đi.
Sao người này lại vô sỉ đến thế?
Sao anh lại có thể hỏi như thế?
Lừa dối bây giờ lại thành hợp lý à?
Lúc này bố Nhiễm đi lên gác, vừa đi vừa xắn tay áo, đến tận nơi hỏi: “Họ Tang kia, nghe nói cậu vượt rào rồi?”
Kết quả vừa đến gần đã thấy người đàn ông cao một mét chín hơi quay đầu lại, hạ mắt xuống nhìn về người cao một mét bảy là ông, thấp giọng nói: “Bố ra ngoài đi.”
“…” Bố Nhiễm bỏ tay áo xuống rồi im lặng rời đi, như thể chỉ là người qua đường.
Tang Hiến vào phòng, đóng cửa, khóa trái lại.
Nhiễm Thuật đi tới đẩy anh ra: “Cút đi! Đi tìm người họ Cung kia của anh đi.”
Tang Hiến không đi, ngược lại còn đẩy Nhiễm Thuật ngã xuống giường sau đó ném vài tài liệu xuống: “Em nhìn đi, đây là nhãn hiệu mà công ty đang đầu tư bị lỗ vốn, muốn công ty của Cung Thời An bỏ thêm vốn để cứu sống nhãn hàng. Anh đi giúp Thẩm Quân Cảnh đàm phán hợp tác, chỉ thế thôi.”
Nhiễm Thuật nghe xong ngơ ngác một lúc, cúi đầu nhìn trang bìa của dự án, đúng là viết tên nhãn hàng kia.
Tang Hiến tiếp tục nói: “Cái dây chuyền kia là hàng mẫu cho Cung Thời An, để hắn cảm nhận tốc độ dịch vụ logistic, thái độ phục vụ, ngoài ra còn có mẫu mã và chất lượng dây chuyền.”
“…” Nhiễm Thuật không nhúc nhích, thậm chí còn không biết nên trả lời như thế nào.
Cậu muốn tìm ra sơ hở trong lời nói của Tang Hiến để cãi lại, ít nhất còn có thể mắng Tang Hiến hai câu.
Thế nhưng, hình như Tang Hiến nói rất hợp lý.
Tang Hiến điều chỉnh tâm trạng của mình, cố gắng nén lửa giận lại: “Đúng là trong máy tính anh có đang đăng nhập nhưng nếu em mở máy tính Thẩm Quân Cảnh ra thì cũng sẽ thấy máy tính cậu ta đang đăng nhập tài khoản này. Với lại cái dây chuyền này là do Thẩm Quân Cảnh mua, nếu như em không mở lịch sử mua hàng thì anh cũng không biết.”
Nhiễm Thuật: “…”
Tang Hiến kéo một cái ghế để ngồi xuống, trông khí chất lại càng mạnh mẽ hơn. Vì anh đã nổi giận rồi nên cảm giác kìm nén ngày càng mạnh.
Anh hằm hằm nhìn Nhiễm Thuật: “Chưa hỏi rõ ràng đã làm loạn chia tay với anh? Chúng ta đã quen nhau mười năm vậy mà một chút tin tưởng cũng không có sao? Em tắt điện thoại còn chạy đến tận đây. Em livestream nói mình độc thân? Em không công khai anh thì thôi, nhiều năm như vậy anh cũng nhịn. Vậy mà giờ em công khai nói mình độc thân? Anh đã đồng ý chưa?”
“Thế anh… anh…” Khí thế của Nhiễm Thuật yếu đi rất nhiều: “Hắn… Anh…”
“Nhiễm Thuật.” Tang Hiến trầm giọng gọi cậu.
“Sao đột nhiên anh lại gọi cả họ cả tên em…” Trong lòng Nhiễm Thuật hơi hồi hộp một chút, khí thế trong lời nói yếu đi nhiều, thậm chí còn hơi hoảng hốt.
“Bình thường em quậy thế nào cũng được nhưng lần này em làm anh rất bực.”
“Em thấy… cảm thấy hai năm anh không đến tìm em chắc chắn là có nguyên nhân, nói không chừng đã có người khác, càng nghĩ càng hợp lý… Em còn thấy anh mua dây chuyền cho người khác… Lúc đó em đúng là bị Sherlock Holmes nhập!”
Tang Hiến khẽ gật đầu: “Thế này… xem ra anh không đem lại cảm giác an toàn cho em nhỉ?”
“Không phải…”
“Anh sẽ chuyển kỳ nghỉ phép năm sang hôm nay, sau đó sẽ có bảy ngày với em, tha hồ tạo cảm giác an toàn.” Tang Hiến nói rồi đứng dậy, bế Nhiễm Thuật lên, tay khác cầm tài liệu trên giường, mở cửa ra, đi xuống nhà.
“Thiết bị livestream của em còn ở trong thư phòng…”
Bố Nhiễm nhìn Tang Hiến khiêng Nhiễm Thuật đi, đóng cửa lớn lại thì buồn bực đứng ở cửa: “Cứ đi qua ông đây như vậy hả?”
Chưa đầy một lát sau, Tang Hiến lại vào nhà, vào trong thư phòng lấy thiết bị livestream của Nhiễm Thuật rồi lần nữa rời đi.
Bố Nhiễm thấy thế thì vô cùng giận dữ. Thằng nhóc thối nhà họ Tang này đến mà không nhìn ông một lần! Có còn xem ông là người lớn hay không đây?! Dù gì ông cũng là ba ruột của Nhiễm Thuật mà!
Thật là…
Nhưng không phải trả lại tiền cũng tốt.
Bố Nhiễm lại đi lên lầu ngủ. Có Nhiễm Thuật ở trong nhà ông cũng rất áp lực, đi rồi thật là yên tĩnh.