Về phòng làm việc của mình, Hồng Khánh không dám nhìn thẳng, vì nhìn thẳng sẽ thấy được Hải Uyên đang làm gì.
Ngộ nhỡ cô bắt gặp anh đang nhìn cô giống lúc sáng thì phải làm sao?
Vậy nên anh hướng mắt xuống đất, bước nhanh và ngồi phịch xuống ghế, mở máy tính chuẩn bị làm việc.
Nhưng mà, tính tò mò trong mỗi con người đều có một giới hạn nhất định.
Hồng Khánh nghiêng máy tính sang hướng Hải Uyên một chút, vì có thể thông qua hình ảnh phản chiếu trên màn hình mà biết được cô đang làm gì.
Trời không phụ lòng anh, dù chỉ mờ mờ ảo ảo, nhưng anh có thể nhìn ra Hải Uyên đang bắt đầu dùng bữa.
Hơn nữa, món đầu tiên mà cô ăn không phải là gà viên rán của Vân An mà là kimbap của anh.
Tiếp đến là ly bạc xỉu, vừa uống vừa xem chương trình nào đó trên máy tính.
Bỗng nhiên, cô nàng dứng dậy, tiến sát lại tấm kính ngăn giữa hai phòng.
Hồng Khánh tức khắc thu lại nụ cười ngờ nghệch của mình và quay đầu sang.
Hải Uyên cầm trên tay ly nước, tay kia cầm điện thoại giơ trước mặt.
[Cảm ơn nhé.
Hai món này bao nhiêu tiền, cho em số tài khoản, em gửi lại anh.]
Hồng Khánh cố gắng không nhíu mày, bình ổn cảm xúc.
Anh chỉ phất nhẹ tay, rồi trở về với màn hình máy tính trước mặt.
Cử chỉ của anh đủ để Hải Uyên biết, anh đang muốn nói rằng không cần.
Nhưng chẳng hiểu sao cô có cảm giác anh không vui, vì những ngón tay anh gõ vào bàn phím dường như dùng rất nhiều lực, gân guốc nổi rõ thế kia cơ mà.
Hải Uyên hoàn thành công việc sớm nên được tan làm sớm hơn mọi người một tiếng.
Điều cô không ngờ là Hồng Khánh cũng vậy, mà cũng không có gì lạ, hôm nay anh mới bắt đầu làm, có lẽ công việc còn chưa nhiều.
Thang máy đóng cửa, bên trong chỉ có hai người.
Anh đứng trước, cô đứng sau, cách anh một bước chân.
Để giúp bầu không khí dễ thở hơn, Hải Uyên ngượng ngùng mở lời: “Lúc nãy…cảm ơn anh.
Hai món kia bao nhiêu…”
"Xem như tôi trả ơn chuyện em giúp mẹ tôi.” Hồng Khánh ngắt ngang, dùng một lý do mà anh đã chuẩn bị sẵn.
“Nhưng mà…”
“Tôi nói không cần!”
Tuy rằng Hồng Khánh chỉ lên giọng một chút, nhưng vì không gian kín trong thang máy nên âm thanh sẽ vang lớn hơn bình thường.
Như thế thôi cũng đủ dọa Hải Uyên sợ mà lập tức im miệng.
Có lẽ anh muốn trả ơn cô, để cả hai không còn nợ nần gì, nên không cần thiết phải nói chuyện ngoài lề trừ công việc.
Rõ ràng tâm trạng ban nãy còn rất tốt, sao giờ đây lại cảm thấy não nề, như ngọn gió nào mang theo mây đến, những áng mây xám xịt che khuất trời xanh.
Cửa thang máy vừa mở, Hải Uyên không nán lại, cũng không nói thêm tiếng nào mà nhanh chóng rời đi, trước cả Hồng Khánh.
Hành động của cô nàng khiến ai kia vừa định mở miệng nói gì liền im bặt.
Khối cảm xúc bất mãn vây hãm, chỉ đợi lúc vào xe, không ai nhìn thấy mới đổ tràn ra.
Hồng Khánh đập tay vào vô lăng, rồi úp mặt xuống đó.
Một tay anh vò mạnh mái tóc, lại khẽ đập đập vài cái vào sau ót mình.
“Chết tiệt! Có điên không mà lại lớn tiếng như vậy chứ?”
Buổi chiều thứ hai, ông Phước có tiết dạy ở trường, bà Hương thì không.
Vì vậy, bà dành khoảng thời gian này dọn dẹp nhà cửa và chuẩn bị bữa tối cho cả nhà.
Được một lúc, từ phía ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Bà Hương biết Hồng Khánh về vì anh đã nhắn bà từ trước.
Bà đứng từ trong bếp nói vọng ra: “Về rồi à con?”
"Vâng, con chào mẹ.” Hồng Khánh định đi thẳng lên lầu, nhưng cuối cùng lại vòng qua gian bếp.
Mùi thịt kho tàu xen lẫn mùi cơm chín thơm phức tỏa hương, cùng với tiếng nồi canh đang sôi ùng ục.
Căn bếp này bao giờ cũng ấm cúng như vậy.
Anh tự hỏi, không biết bây giờ Hải Uyên đang sống với ai? Chắc chắn không phải Vân An, vì ban nãy, hai người không về chung.
Cũng không phải An Nhiên, vì Hoàng Tuấn nói An Nhiên sống cùng ba mẹ.
Nhà Hải Uyên ở Thương Kinh, cách đây cả vài tiếng đi xe.
Chợt nhận ra, Hải Uyên và Nàng Quýt là cùng một người chẳng có gì quá bất ngờ, nhà đều ở Thương Kinh và đến Ưng Châu theo học đại học vào hơn năm trước.
Là do anh vô tâm nên không nhận ra sớm, nhưng rồi cũng nghĩ, nhận ra rồi cũng chẳng để làm gì.
Hồng Khánh mở tủ lạnh, lấy vài viên đá bỏ vào ly nước lọc.
Uống được phân nửa, anh lơ đễnh sang bình hoa cúc họa mi đặt trên bàn.
“Mẹ.”
"Ừ, mẹ nghe.”
Hồng Khánh lặng thinh phút chốc, rồi nói: “Cô gái hôm trước...hỏi thăm mẹ, con nói mẹ không sao.”
Bà Hương không giấu được sự ngạc nhiên, bà lại chỗ Hồng Khánh, trên tay còn cầm cái vá múc canh, “Cô bé học sinh xinh xắn mình gặp hôm con về nước phải không?”
“Vâng,” Hồng Khánh né tránh ánh mắt của bà, xoay người lấy thêm đá trong tủ lạnh, “Cô ấy sắp tròn hai hai tuổi rồi mẹ ạ, không phải học sinh.”
“Thế á?” Bà Hương gật đầu, “Cũng đúng, làm gì có trường cấp ba nào cho nhuộm tóc như thế.
Nhưng mà nhìn cũng non thật, mẹ tưởng mười sáu, mười bảy gì cơ.”
Nhìn con trai loanh quanh trước cửa tủ, bà Hương nói: “Lấy gì lâu thế con? Nhanh lên mà đóng tủ lại không tốn điện.”
“...”
Hồng Khánh biết mình không tránh mẹ được nên đóng tủ lạnh, đảo sang bếp, vờ đi tìm thêm nước.
Bà Hương cũng quay lại với nồi canh, hỏi: “Hai đứa gặp nhau ở đâu thế? Có cảm ơn người ta giúp mẹ không?”
“Con có...bọn con làm cùng công ty.”
“Trùng hợp vậy cơ à?”
“Vâng, cô ấy cũng là giám đốc.”
Bà Hương bất ngờ: “Ôi chao! Giỏi thế! Đẹp người, đẹp nết mà còn giỏi giang.”
Ngẫm ra chuyện, bà Hương liền tắt bếp, kéo Hồng Khánh ngồi xuống ghế, “Lựa hôm nào con bé ít việc, hẹn giúp mẹ.”
Mi tâm Hồng Khánh khẽ động, trông xuống mặt bàn đầy vân gỗ, thoáng cong môi.
Mẹ anh muốn hẹn Hải Uyên để cảm ơn, đối với anh là chuyện cực kỳ tốt.
Lúc chiều anh có hơi lớn tiếng, có vẻ làm cô không vui, mượn mẹ anh để bắt chuyện giảng hòa vậy.
“Con...”
“Mà phải hỏi lại con bé có người yêu chưa nữa.”
Hồng Khánh nén sự kinh ngạc trong lòng, giương mắt nhìn bà Hương, “Để làm gì vậy mẹ?”
“Thì làm mai cho thằng anh con cũng phải biết người ta có đôi có cặp hay chưa chứ, hỏi ngộ thế Khánh?”
Làm mai cho Hoàng Tuấn?
“Con không biết, mẹ đừng hỏi con.” Hồng Khánh đứng bật dậy, một ngụm đã uống hết số nước trong ly, chỉ còn lại vài viên đá chưa tan hết.
Cùng lúc, Hoàng Tuấn vừa về đến cửa, nghe đến mấy chữ “làm mai cho thằng anh” liền cả kinh mà xông thẳng vào bếp.
“Cái gì? Làm mai cái gì? Không phải mẹ định bắt con đi xem mắt nữa đấy chứ?”
“Ừ, mới tìm được.” Bà Hương gật đầu cười, “Hai hai với hai tám, cũng may con chưa quá già ha.”
Bên cạnh vẻ mặt hào hứng của bà Hương, là một cái liếc mắt vừa sắc vừa lạnh găm vào Hoàng Tuấn.
Rõ ràng, chính anh cũng cảm nhận được sống lưng mình vừa có tia điện chạy ngang qua, gai ốc nổi trọn hai cánh tay.
Hồng Khánh đã đi đến chân cầu thang, nhưng rồi lại quay lại.
Không nhân nhượng mà đá mạnh một cái vào mông Hoàng Tuấn, ngữ khí có phần phẫn nộ ẩn sau lời chê bai: “Già cái đầu mà còn để mẹ phải làm mai, anh còn là đàn ông không?”.