Suốt hơn một tuần, công việc và cuộc sống riêng tư của Vân An khởi sắc hơn một chút.
Hải Uyên giữ đúng lời hứa, không nói với An Nhiên, đồng thời cũng không đề cập đến vấn đề giữa cô và Thắng.
Bản thảo lần một sau khi gửi đi, liền nhận được sự hài lòng và lời khen của Phong giành cho nhóm thiết kế.
Vậy nên, công việc của toàn nhóm nói chung và Hải Uyên nói riêng khá thuận lợi.
Bộ phận marketing gần như cũng không gặp phải trở ngại gì.
Nhờ có hai gương mặt mới là Đức Minh và Đăng Khoa nên mối quan hệ giữa mọi người trong nhóm tốt hơn rất nhiều.
Đương nhiên, họ cũng đã quen dần với bộ mặt “nhiều phần khó ở” của sếp mình.
Có lẽ chỉ có Hồng Khánh là người duy nhất gặp vấn đề.
Khoảng thời gian này, đều đặn hai ngày một lần, bà Hương sẽ nhắc anh chuyện giúp Hoàng Tuấn xem mắt.
Và lần nào, anh cũng mượn lí do Hải Uyên bận việc.
Buổi tối thứ sáu, cả nhà có mặt đông đủ, và đang quây quần bên bữa cơm.
Bà Hương khều chân Hồng Khánh, hỏi: “Chuyện mẹ nhờ con thế nào rồi?”
Hồng Khánh chậm rãi gắp một miếng thịt cho vào miệng, vì có sự sắp đặt sẵn nên trả lời có hơi máy móc: “Tuần này cô ấy bận mất rồi.”
“Thế à? Con có biết sao lại bận rộn thế không? Gia đình? Hay là việc công ty?”
Bà Hương chưa tính đến chuyện tìm hiểu đời tư cá nhân của Hải Uyên, nhưng với tư cách là người làm mẹ, quả thực có hơi vội.
Con trai bà năm nay hai mươi tám, thêm hai năm nữa là sang ba mươi, tầm đó, vợ chồng bà cũng gần nghỉ hưu.
Nếu may mắn nên duyên được với người ta thì chẳng phải hai vợ chồng bà sẽ có thể an lòng hưởng già hay sao.
“Việc ở công ty mẹ à.
Quý năm sau, công ty con ra mắt tựa game mới.
Nhóm cô ấy có vai trò lớn, người đứng đầu như cổ, tất nhiên sẽ nhiều việc.”
Hoàng Tuấn trông cái điệu làm bộ làm tịch né tránh kia mà miệng không ngừng tủm tỉm cười.
Ông Phước thấy thế, trầm khàn hỏi: “Con thích con bé đó lắm hay sao mà nhắc đến người ta là cười lắm thế Tuấn?”
Hoàng Tuấn liếc Hồng Khánh, rồi nhếch khóe miệng, “Vâng, ba không nghe mẹ nói ạ? Hai mươi hai với hai mươi tám, hợp tuổi mà.”
Bà Hương nghe được thì mừng rỡ, “Khánh, con nghe chưa.
Anh hai con mà lấy được vợ là nhờ ơn con cả đấy.
Biết đâu sau này, lại đến phiên anh con làm mai cho con thì sao.”
Hoàng Tuấn không nhịn được mà phụt cười, mấy hạt cơm trong miệng chưa kịp nhai đã vô tình văng xuống bàn.
Khiến Hồng Khánh ngứa mắt đã lâu, giờ mới có cớ lên tiếng chê bai: “Ông này! Ăn uống dơ thế hả? Trách sao chẳng có ma nào thèm ngó tới.” Anh quay sang với mẹ, “Mà mẹ, còn chưa gặp mặt, chưa hẹn hò mà mẹ đã nghĩ đến chuyện kết hôn rồi cơ á?”
Ông Phước đổi đầu đũa, với người gõ vào đầu Hồng Khánh một cái, “Thằng mất nết! Ăn nói với mẹ thế hả con?”
Ông Phước thêm một gõ vào đầu Hoàng Tuấn, công bằng cho cả hai, “Còn con nữa, ế quá hóa điên à?”
Bà Hương lắc đầu chán ngán, “Thấy chưa Khánh, con cũng liệu mà tìm bạn gái đi, để lâu quá lại giống anh.
Mà mẹ không biết đâu, con phải hẹn được con bé cho mẹ.
Có làm được không hay để mẹ đến công ty con? Ngày kia mẹ rảnh đấy.”
“Ngày kia chủ nhật, Uyên không đi làm.”
“Vậy thứ hai? Thứ hai mẹ không có tiết trên trường.”
Hồng Khánh lập tức đáp: “Con hẹn được, ngày mai con hẹn luôn cho mẹ xem, mẹ yên tâm.”
Hoàng Tuấn cười khẩy, “Nói được làm được nha chú em.”
Buổi sáng hôm sau, Hồng Khánh đến công ty từ rất sớm.
Ra khỏi thang máy, đi qua bộ phận thiết kế đồ họa mới đến bộ phận của anh.
Sợ Hải Uyên sẽ bận bịu cả ngày như mọi lần, nên anh mới đến sớm.
Chỉ cần nhân lúc cô đi ngang qua, hoặc ra lấy đá hay pha trà như mọi ngày, gọi lại hỏi vài ba câu là xong.
Hồng Khánh thật lòng không muốn hẹn Hải Uyên giúp Hoàng Tuấn một chút nào.
Một là vì khoảng cách tuổi tác, với anh thì sáu tuổi có hơi xa.
Hai, vì tính tình Hải Uyên nóng lạnh thất thường.
Mà Hoàng Tuấn lúc nào cũng vô tư, hồn nhiên như thấy đứa con nít ranh hay đi phá chuông cửa nhà anh.
Đến bên nhau, sớm muộn gì Hải Uyên cũng bị Hoàng Tuấn chọc cho tức chết.
Tóm lại, nhìn sao, anh cũng chẳng thấy hai người có điểm nào hợp.
Nhưng anh không thể làm trái ý mẹ, vì mẹ sẽ buồn.
Mẹ buồn, ba sẽ mắng anh, thậm chí là quất cho vài gậy.
Hồng Khánh dừng lại trước bộ phận thiết kế đồ họa.
Anh cẩn thận nhìn trước ngó sau, thấy bên trong không có ai mới chầm chậm đi vào.
Anh chỉ muốn xem Hải Uyên đến hay chưa, nếu đến rồi thì có thể hẹn cô ngay lúc này.
Bất ngờ, Tín ngồi trong góc rướn người lên, cất tiếng khiến Hồng Khánh giật mình: “Khánh hả? Tìm ai à em?”
Hồng Khánh ho khan một tiếng, “À, không có gì.
Anh đi làm sớm vậy à?”
Tín cắn một miếng bánh mì, gật gật đầu, “Ừ, trợ lý giám đốc thì đi sớm là điều dễ hiểu mà.”
“À…vâng.
Em về phòng trước, anh cứ tự nhiên dùng bữa.”
Trở về phòng làm việc, Hồng Khánh đặt cặp sách xuống ghế ngồi, rồi cầm điện thoại, đi sang bếp pha cà phê.
Trót giao cho mẹ một cái hạn là ngày hôm nay, vậy nên hôm nay, anh buộc lòng phải hẹn được Hải Uyên.
Hồng Khánh đổ một bịch cà phê vào ly, sau đó cho nước nóng vào.
Dùng muỗng khuấy cho tan, đợi nguội bớt mới thêm đá.
Anh vén tay áo sơ mi màu trắng, nhìn đồng hồ, tay kia theo thói quen mà gõ nhẹ vào thành bàn.
Bình thường, Hải Uyên sẽ đến vào khoảng thời gian này, khi mà nhân viên còn thưa thớt.
Sau khi ra khỏi thang máy, nơi đầu tiên cô đi qua là bếp, cũng là vị trí anh đang đứng.
Vì vậy, anh có thể nhân lúc đó, bắt chuyện với cô một cách tự nhiên nhất.
Nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, phải chăng, đó là lí do cô đến trễ.
Và, xinh xắn hơn mọi khi.
Hải Uyên mặc chiếc váy xòe màu trắng, dài qua đầu gối.
Tay áo dài, phồng nhẹ.
Cổ áo vuông, khoe trọn hai bên xương quai xanh.
Eo áo cũng chiết lại, nhưng không bó quá sát người.
Sau lưng, vải áo chỉ che phần xương cánh bướm, thắt lưng thì hở.
Nhưng thay vào đó, có hai sợi dây bản to màu trắng, thắt thành nơ, che lại gần hết, nên không tính là hở.
Giống như những năm trước, trang phục cô chọn vào ngày này luôn là màu trắng.
Kiểu dáng không khoa trương, càng không cầu kì, nhưng không đơn điệu.
Hải Uyên bước ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Hồng Khánh, cô khẽ gật đầu chào anh.
Nhưng anh lại trưng cái vẻ lạnh lùng như thường lệ, không một lời, không biểu cảm, không động.
Biết lòng đang hụt hẫng và tâm trạng vừa lắng xuống một chút, nên cô mới mỉm cười, là cười cho chính mình.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, cô không thể để mình không vui được.
Hải Uyên tiếp tục đi, bước qua căn bếp, hướng về khu của mình.
Hồng Khánh lúc này mới hết ngơ ngẩn người.
Tầm mắt vươn theo dáng người nhỏ nhắn vừa đi qua.
Tóc mái cô vén gọn sang hai bên, gương mặt thanh thuần được khoe trọn vẹn, cùng má hồng và môi đỏ.
Tóc đằng sau búi gọn, có vài sợi vương xuống.
Và vì tóc búi, cổ áo không cao, nên mới có thể lộ ra hình xăm phía sau gáy Hải Uyên.
Hình xăm có màu đen đặc trưng, hình một bông hoa sen cùng những hình tròn nhỏ xíu chạy dọc, ẩn sau bông sen đó.
Hải Uyên xăm hình từ bao giờ?
Còn nữa, rõ ràng cô sợ nhất bị những vật sắc nhọn như kim chạm vào da thịt mình, sao còn xăm?.