Trên con phố nhỏ phía sau trường đại học, dưới hàng cây hoa sấu, có lác đác vài chiếc xe hơi đang đỗ.
Hoa sấu be bé màu trắng ngà, rơi xuống, nổi bật trên con xe Vinfast President tối màu, đỗ cách Hải Uyên một khoảng rất xa.
Thế nhưng, đây là một khoảng cách an toàn để người trong xe thấy được cô, nhưng cô thì không thể thấy người đó.
Hồng Khánh chống tay vào vô lăng, rồi đặt cằm mình xuống.
Đôi mắt anh đăm chiêu vào cảnh tượng phía trước, một bức tranh trở thành tuyệt tác nghệ thuật khi có vật, và người.
Bóng hoàng hôn tắt hẳn, trời chập choạng tối, đèn đường bắt đầu sáng, Hồng Khánh mới sững người, nhớ đến nhiệm vụ hôm nay chưa hoàn thành.
Nhưng mà, nó có cần thiết không?
Anh ngã ghế ra phía sau một chút, nhoài người lên nó.
Hết đăm đăm vào trần xe, rồi lại đến màn hình danh bạ trên điện thoại.
Cuối cùng, Hồng Khánh vẫn gọi cho Hoàng Tuấn một cuộc.
[Alo, anh nghe đây, mấy giờ về còn ăn tối?]
“Em dặn mẹ rồi mà, hôm nay em về trễ, không ăn đâu.”
[Ờ, vậy thôi, cúp máy…]
“Đợi đã.” Hồng Khánh lên giọng ngăn cản.
[Làm sao?]
Giọng điệu Hồng Khánh hòa nhã hơn, bên cạnh đó còn có phần đắc ý: “Anh già, đối tượng xem mắt của anh có bạn trai rồi, còn muốn hẹn nữa hay không?”
Đầu dây bên kia rơi vào tĩnh lặng, Hồng Khánh càng hài lòng.
Chuyến này, anh trai của anh ế còn dài lắm.
“Anh trai, người làm em như em thật lòng lấy làm tiếc.
Cũng không phải em không muốn anh có người yêu, nhưng là hoàn cảnh không cho phép.”
Đoạn, Hồng Khánh dùng ngón tay, vuốt vuốt mấy sợi tóc vương trên trán anh, “Anh hai, hay là em tìm đối tượng khác giúp anh? Chứ để đóng bụi dày quá, chẳng ma nào thèm đâu.”
[Không cần.] Hoàng Tuấn lúc này mới lên tiếng, vì anh vừa ngẫm ra một chuyện, [Người yêu của Uyên…em nói thằng Minh à?]
Hồng Khánh chưa kịp đáp, Hoàng Tuấn đã bổ nhào nói tiếp: [Minh là em họ của Uyên đấy, không phải người yêu đâu.]
Nét mặt Hồng Khánh nghiêm nghị trở lại, nụ cười khinh thường trên môi anh theo đó bị dập tắt, “Em họ?”
[Gì thế? Giờ mới biết à?] Hoàng Tuấn không nhịn được mà cười thành tiếng, lời nói mang theo ý châm chọc.
Đổi lại không khí âm trầm trong xe Hồng Khánh, phía Hoàng Tuấn xán lạn hơn rất nhiều.
[Ôi chao, anh biết em thương anh, nên anh sẽ không vì một tí hiểu lầm này mà trách em.
Nhưng mà, nhớ phải giúp anh hẹn...]
Hồng Khánh ngắt ngang điện thoại, quăng nó sang ghế phó lái.
Anh nheo mắt nhìn trần xe, rồi chẳng hiểu sao, bàn tay kia cuộn chặt đến nỗi gân guốc nổi rõ mồn một, hai thái dương và cổ cũng nổi.
Bàn tay lớn của anh ôm cổ, phía bên phải có hình xăm chạy dọc bị che lấp.
Chớp mắt một cái, Hồng Khánh ngồi bật dậy, tay lập tức mò đến mở cửa xe.
Bước chân khỏi, đáy mắt anh càng u tối hơn, vì người đằng kia đã rời đi từ lúc nào.
Hồng Khánh trở lại xe, mạnh bạo đóng cửa.
Sau tiếng động mạnh mẽ, con xe lập tức lao đi.
Địa điểm anh muốn đến là con phố ẩm thực nằm sát công viên, cách vị trí hiện tại hơn km.
Sau khi đỗ được xe, Hồng Khánh nhanh chóng bắt tay vào việc tìm người.
Qua mười mấy phút ngắn ngủi mà tựa như cả ngày trời, phía sau làn khói mờ mờ ảo ảo bay ra từ một sạp bán đồ nướng, bóng dáng một cô gái toàn thân như phát sáng lọt vào mắt anh.
Không nhanh không chậm, Hồng Khánh sải từng bước chân dài đến.
Rồi bất chợt, nắm lấy cổ tay của Hải Uyên, nói: “Ra đây nói chuyện.”
Ban đầu, Hồng Khánh có hơi ngạc nhiên khi cô không có ý định phản kháng, kể cả lúc cả hai đối diện nhau trong xe của anh cũng vậy.
Nhưng cái ngạc nhiên đó chỉ tựa như cơn gió thoáng qua, vì một bờ cong môi mà bay biến mất.
“Có chuyện gì sao?”
“Có chuyện gì?” Hàng mày anh vừa giãn ra chưa lâu đã chau lại, “Cô có làm điều gì có lỗi với tôi không?”
Đại não Hải Uyên bị trì trệ bởi cách xưng hô xa lạ của anh, đồng thời cũng nhận thức được tính quan trọng của vấn đề, “Em…làm sai điều gì à?”
“Cô không nhớ, hay không muốn nhớ, hay căn bản là không đáng để cô nhớ?”
Giọng anh cứ trầm ấm, bình bình, điềm đạm, nhưng mà câu từ lẫn ngữ khí, chẳng khác nào đang đay nghiến cô.
Hồng Khánh hơi cúi đầu, nhắm chặt mắt, khó khăn ổn định hô hấp của mình, “Đức Minh là em họ của cô?”
Tâm tình của Hải Uyên chợt dao động, vốn dĩ đã biết Hồng Khánh nhận ra cô và Đức Minh nói dối anh, nhưng cảm giác như bị ai nắm thóp bây giờ rất mạnh mẽ.
Cùng với nhưng nghi vấn trong đầu, Hải Uyên không tài nào nhìn được ẩn tình trong câu hỏi đó.
“Không phải anh biết rồi sao?”
“Tôi biết, tôi biết cô và thằng Minh nói dối tôi, nhưng tôi không biết nó là em họ cô.” Càng về sau, âm điệu càng nặng nề, lạnh lẽo hơn.
Rồi bao nhiêu khúc mắc suốt những năm tháng qua, tâm tình hỗn loạn của quá khứ và hiện tại, tất cả đúc kết thành một câu: “Tôi đối xử với cô tệ đến nỗi, cô phải tìm một thằng có quan hệ họ hàng với mình để đóng kịch, để xua đuổi tôi?”
Để nói được câu đó, Hồng Khánh đã tức giận và thất vọng như thế nào, Hải Uyên biết.
Nhưng nghe được câu nói đó, Hải Uyên đau đớn đến nhường nào, Hồng Khánh có lẽ chẳng để tâm đâu.
Một khối cảm xúc hỗn tạp hóa thành tấm lưới, tấm lưới không có khe hở, cô không có cách nào thoát khỏi nó.
Biết hai bàn tay mình đang run lên, không muốn anh thấy, nên với tay gỡ búi tóc mình xuống, sau đó nhẹ nhàng vuốt tóc ra sau lưng.
Tốt nhất, nó nên che đi phần da bị rách sau gáy cô, bằng chứng về một ký ức xấu xí cùng trở ngại tâm lý suốt gần năm.
“Có thể anh không biết, tôi là loại người rất đặc biệt.
Nếu muốn, tôi có thể hết lòng nhung nhớ một người suốt một quãng thời gian dài đằng đẵng.
Nếu không muốn, tôi có thể dùng tất cả những phương pháp hèn mọn nhất để khiến người khác căm ghét và tránh xa tôi ra.”
Câu nói của Hải Uyên không nhanh, cũng không chậm, nó mang một vẻ điềm nhiên khó tả, khiến cho Hồng Khánh càng khó hiểu.
“Vậy nên, đó là phương pháp của cô?”
“Xin lỗi.” Hải Uyên nhàn nhạt cười, “Tôi có lỗi với anh, tôi biết tôi sai.
Nhưng anh có lỗi với tôi, anh có biết không?”
năm trước, Hồng Khánh không hiểu được tâm trí của Hải Uyên, thì năm sau, anh càng không thể thấu được.
Sợ rằng, khoảng cách của hai người hiện giờ không đơn giản chỉ là một bức tường.
Hải Uyên chăm chú nhìn vào đôi mắt sâu hun hút của anh, ngay khi anh chuẩn bị lên tiếng, cô mỉm cười thật tươi, “Tôi lừa anh đấy, anh tin à?”
Trong con ngươi màu hổ phách đẹp đẽ của anh, Hải Uyên nhìn thấy mình trong đó, nụ cười màu đỏ của cô rất đẹp.
“Không phải anh tự cho rằng mình rất thông minh à? Vậy mà để mình bị lừa những hai lần? Tắm hai lần trên một dòng sông, cảm giác thế nào?”
Giây phút này, Hải Uyên hoàn toàn trở thành một người xa lạ với anh.
Nụ cười khiến anh say nắng, sau năm, nó dường như biến chất rồi.
“Thật may rằng tôi không còn tình cảm với...”
“Vậy anh nghĩ tôi còn tình cảm với anh chắc?” Hải Uyên cười khẩy, “Còn chuyện gì không? Không còn thì tôi đi đây.”
Hải Uyên vừa mở cửa xe, Hồng Khánh bất ngờ lên tiếng: “Mẹ tôi muốn làm mai cô cho anh tôi.”
Hồng Khánh nâng giọng, giễu cợt: “Người như cô, không phải nhân lúc bạn trai ở xa mà lén lút đi xem mắt anh tôi đấy chứ?”
Hải Uyên ngay lập tức phát hiện ra hàm ý trong câu nói của anh, “Bạn trai? Người sáng nay tặng quà cho tôi?”
Nhìn cái gật đầu thừa nhận của Hồng Khánh, Hải Uyên bỗng thấy buồn cười.
“Ừ, anh biết tôi là loại người như thế nào mà.
Mẹ anh muốn thì tôi thuận theo ý bác, ngày mai giờ sáng, quán cà phê trước đại học Ngoại ngữ Ưng Châu.”
Hải Uyên đóng cửa xe Hồng Khánh, tiện ghé sát vào cửa một chút, nói: “À này, người tên Tú đó, anh không sánh được đâu.”.