Bên ngoài, mưa không còn lớn nữa, nhưng không khí lạnh thì lại ngày một tăng.
Gió thổi mang theo hơi nước, mùi đất, mùi tường, mùi cỏ cây hoa lá tràn vào trong nhà.
Hải Uyên không cho anh đóng cửa, vì cô muốn căn phòng được thông thoáng, mát mẻ hơn.
Mùi hương ngoài kia hòa quyện với mùi tràm gió trong phòng, bên tai nghe loáng thoáng tiếng mưa rơi, chôn mình trong ổ chăn ấm với ánh đèn ngủ nhập nhoạng, quả thực rất bình yên và thư giãn.
Nhưng sợ gió vào làm bệnh tình cô thêm nặng, nên khe cửa khi nãy được thu hẹp thêm, chỉ chừa khoảng chừng ba bốn centimet.
Rơi vào gần khuya rồi, đến cả Chíp và Chum đã ôm cái bụng núng nính đi ngủ, đa số cả tòa nhà đều tối khịt.
Chỉ có căn phòng của Hải Uyên là không, nó còn tồn tại một ánh đèn dịu nhẹ nơi góc phòng.
Gọi là giường đôi thì không đúng cho lắm, gọi là giường đơn thì có hơi lớn.
Tóm lại, cái giường vừa vặn cho hai người ngủ, nếu họ có dáng ngủ ngoan.
Hồng Khánh sợ rằng mình sẽ chiếm chỗ của Hải Uyên, nên tạm thời anh chỉ ngồi một góc bé tẹo, lưng dựa vào tường.
Anh nhớ lại những gì Hải Uyên nói, cũng nhớ rằng chắc chắn mình từng bình luận như vậy, nhưng không nhớ được khi nào.
Bỗng nhiên anh nhớ ra, ngoại trừ tài khoản chính, thì tài khoản phụ cũng được anh sử dụng khá nhiều.
Thời gian “bỏ hoang” tuy dài, nhưng nhật ký hoạt động được phân loại riêng, muốn xem lại bình luận cũ chỉ cần mày mò một chút là được.
Mà ở tài khoản này, đa số đều là tương tác với thần tượng của anh – Nàng Quýt, nên việc tìm kiếm càng thêm dễ dàng hơn.
[Tôi chưa từng quen ai dài hơn một tháng cả.]
[Really??? Mà một tháng thì gọi là thích hay là yêu nhỉ?]
[Tất nhiên không yêu, nhưng cũng không hẳn là thích.
Chỉ là cảm thấy có chút hứng thú, chán thì bỏ thôi.]
[Red flag to vậy cha nội! Vậy cô gái lần này cũng thế à?]
[Tuy rằng cô nhóc đó đặc biệt hơn những người trước, cụ thể là ngoan hơn rất nhiều.
Nhưng tôi nghĩ chắc cũng nhanh thôi.]
Con ngươi Hồng Khánh động liên tục, đồng tử giãn nở, hoảng hồn trước những dòng bình luận xấu xí.
Anh loạng choạng nhìn sang cô nàng đang say giấc trong ổ chăn, trán còn dán miếng dán hạ sốt, tay còn đang bị kim truyền nước đâm vào.
Trời ơi! Anh đã làm ra cái trò trống gì thế này?
Chưa bao giờ, Hồng Khánh cảm thấy mình đểu cáng, khốn nạn, đê tiện như vậy.
Trách cho tuổi trẻ bồng bột, nông nổi, cố chấp lao đầu vào những cuộc tình nhạt nhẽo với quả tim lạnh, cố chấp cưỡng cầu một tình yêu đẹp đẽ, bền bỉ như ba mẹ anh.
Để rồi cho đến cuối cùng, chính bản thân anh là người làm tổn thương người anh yêu.
Ngay từ lúc quen nhau, Hồng Khánh đã biết, Hải Uyên là một cô gái rất ngoan ngoãn, rất hiểu chuyện.
Ngoan đến mức anh phải tự đặt câu hỏi cho mình, trên đời này sao có thể có một người ngoan đến thế? Làm việc gì cũng nghĩ cho người khác đầu tiên.
Nhưng mãi cho đến năm sau gặp lại, đặc biệt là ngày hôm nay, Hồng Khánh mới cảm thấy, vấn đề này nghiêm trọng đến nhường nào.
Anh chỉ dám chớp nhoáng mà nghĩ, lúc Hải Uyên biết anh nói cô như vậy, chắc hẳn cô đã rất đau buồn.
Thậm chí còn có thể bày ra những trò chơi về thể xác, như cách mà cô giải tỏa nỗi uất ức về người bà kia.
Từ trước đến nay, Hồng Khánh luôn cho rằng mình rất thông minh, rất tài giỏi.
Nhưng hình như là từ hôm nay, suy nghĩ đó phải thay đổi rồi.
Anh là một kẻ ngu dốt, ngu đến độ ma chê quỷ hờn, ngu đến độ anh chỉ muốn đánh chết cái tôi thối nát của anh.
Nếu như khi đó, anh không giận dỗi, anh chịu giữ tay Hải Uyên lại, để hai người cùng nhau giải quyết vấn đề.
Nếu như anh nhận ra tình cảm của mình sớm hơn, chịu thừa nhận rằng mình không thể ngừng quan tâm đến cô, để không buông ra những lời làm đau người anh yêu.
Mọi chuyện có lẽ sẽ rẽ sang một hướng tốt hơn, chứ không phải kéo dài mãi đến tận bây giờ.
Nhưng ông bà ta có câu: “Ngã ở đâu, đứng lên chỗ đấy.”
Quá khứ không thể quay lại, vậy thì tương lai anh sẽ rút hết tâm can mình để bù đắp cho Hải Uyên.
Nhưng rồi, Hồng Khánh lại lặng người, băn khoăn một điều: biết bao nhiêu cho đủ?
Anh tắt điện thoại, đặt xuống kệ đầu giường, xoa xoa một bên thái dương như thường lệ.
Ngay lúc đang định cởi áo trước khi ngủ theo thói quen, anh hơi đỏ mặt, vì chợt nhận ra bên cạnh còn có người.
Hơn nữa, cô ấy vừa chuyển mình, ôm lấy thắt eo anh.
Hồng Khánh nặng nề thở dài một hơi, nằm xuống vị trí của mình.
Anh nghiêng người, vén tóc mai cho cô.
Dường như Hải Uyên lại gặp ác mộng, nên nét mày cô hơi chau lại.
Răng cắn vào môi dưới, trong khi nó đang bị rách, một vài chỗ còn thấy rõ mảng máu bé xíu đã khô lại.
Nhưng lần này, cô không còn khóc nữa.
Hồng Khánh dùng tay nhẹ nhàng chạm vào môi Hải Uyên, tách nó ra khỏi hàm răng cô.
Sau đó vòng tay đặt lên sau đầu cô, nhè nhẹ xoa xoa, thì thầm: “Em như thế, làm sao anh dám hôn em?”
Tình trạng thế này, sợ rằng đến ăn uống cũng khó khăn chứ đừng nói là hôn.
Giữa lúc chuẩn bị tắt đèn ngủ, tầm mắt Hồng Khánh lại va phải vào tuýp son dưỡng và điện thoại của Hải Uyên đặt trên tủ đầu giường.
Chẳng biết Hồng Khánh táy máy gì hai món đồ này, lúc sau lại mò sang điện thoại mình.
Anh nheo mắt, tỉ mỉ chăm chú vào màn hình một lúc rất lâu mới chịu đi ngủ.
Sáng sớm tinh mơ, mới chỉ hơn giờ sáng, Hồng Khánh đã thức giấc.
Trước tiên là đo nhiệt độ cho Hải Uyên, nhiệt độ có giảm đi một chút, nhưng vẫn còn khá nóng.
“Anh về nhà lấy đồ một lát, sau đó đến công ty lấy hành lý cho em rồi xin nghỉ.
Anh sẽ về sớm nấu cháo cho em, đợi anh về, biết chưa?” Hồng Khánh sát lại gần Hải Uyên, lí nhí nói.
Dẫu biết cô nàng kia sẽ chẳng nghe thấy chứ đừng nói là đáp lại lời của anh, nhưng không hiểu sao, anh vẫn muốn nói.
Trước khi rời khỏi nhà, Hồng Khánh không quên đổ thức ăn ra khay cho Chíp và Chum, bật đèn sáng ở phòng bếp, rồi mới khóa cửa cẩn thận.
“Đi đâu cả đêm bây giờ mới chịu mò về?” Ông Phước ngồi trước hiên nhà nhâm nhi tách cà phê nóng, vẻ mặt có chút tức giận.
Hồng Khánh kéo một chiếc vali cỡ trung bình của mình, nán lại điềm nhiên trả lời: “Hôm qua bạn gái con bị ốm, con ở lại chăm sóc cô ấy.”
“Hôm kia là chăm sóc đồng nghiệp, hôm qua là chăm sóc bạn gái, hôm nay là chăm sóc bạn trai hả?”
“…”
Bà Hương bê ra một bát phở gà nóng hổi cho chồng, nghe được con trai mình có bạn gái, lòng dạ không tránh khỏi vui mừng, “Bạn gái? Con có bạn gái?”
Ông Phước tặc lưỡi: “Bạn gái là bạn nhưng con gái, chứ có phải người yêu đâu mà bà mừng thế?”
Bà Hương giây trước còn rũ mắt vì hụt hẫng, giây sau liền sáng trở lại vì câu nói của Hồng Khánh.
“Bạn gái ở đây là người yêu thưa ba.”
Ông Phước trợn to mắt, kinh ngạc hỏi lại: “Thật á? Cái tính chó của con mà cũng có người thèm á? Quen nhau từ khi nào cơ?”
“Vừa hôm qua ba ạ.” Hồng Khánh nhàn nhạt cười.
Định ngồi xuống làm tách cà phê với ba thì mới nhớ ra chuyện, luống cuống xách vali ra xe, nói lớn: “Cục nợ đang đợi con, con phải về ngay.
Con sẽ ở bên đấy chăm sóc đến khi cô ấy đuổi.
Con xin phép đi trước.”
Bao nhiêu lâu rồi mới được gọi lại hai chữ “cục nợ”, tâm trạng của Hồng Khánh hân hoan lạ thường.
Anh còn tưởng rằng cái tên này chỉ có thể chịu số phận bị chôn vùi trong danh bạ của anh chứ không có cơ hội được gọi.
Xem ra từ giờ, thời thế đã thay đổi..