Mớ cảm xúc rối bời không chỉ khiến cho trái tim Hải Uyên loạn nhịp, mà đến đầu óc cũng quay cuồng như bị ai quấy phá.
Ôm tâm trạng nặng nề lê lết trên con phố, cái nhộn nhịp của buổi sáng cuối tuần càng làm lòng cô thêm trống rỗng.
Làm ơn, xin ai đó hãy nói cho cô biết, Hồng Khánh không phải là Boy Kinh tế, anh không trêu đùa cô, tất cả chỉ là trùng hợp thôi.
Mỗi bước đi, tâm trạng thêm tệ hại, và phân vân rằng không biết anh đã về nhà chưa hay còn đợi?
Hải Uyên nắm điện thoại trong tay, đương nhiên sẽ cảm nhận cái rung rõ rệt khi có thông báo.
Cô biết Hồng Khánh đang muốn hỏi gì, nhưng không có can đảm trả lời anh, cũng không dám trả lời.
Dường như ngọn gió xuân cuối cùng của tháng ba đang thổi đến, phả vào da thịt.
Rõ ràng là cuối xuân, rõ ràng sắp vào hạ, sao ngọn gió kia không ấm mà lại lạnh lẽo như vậy?
Hải Uyên run run người, kéo nón áo trùm lên đầu, hai tay giấu trong túi áo, vừa đi vừa co mình.
Cô chợt nghĩ đến, phải chăng ông trời muốn nhắc nhở, trái tim này nên đóng băng lại để không ai được phép làm tổn thương nó nữa?
Nhưng nó chỉ vừa biết yêu thôi mà?
Tâm trạng ảo não là thế, nhưng Hải Uyên lấy làm lạ, cô đang buồn nhưng không thể khóc nổi, đó là điềm báo cho cơn ác mộng kia quay lại sao?
Ký túc xá giành riêng cho thủ khoa chỉ có hai cái giường, hai chiếc ghế, một cái bàn học lớn, tủ quần áo và nhà vệ sinh, đáp ứng đủ nhu cầu cho hai người ở.
Hải Uyên trở về phòng, trên tay xách một túi đồ, bao gồm bia và thuốc đau bao tử.
Người bạn cùng phòng của cô về quê từ hai hôm trước, hiện tại vẫn chưa quay lại.
Cũng tốt, tình trạng của cô hiện giờ chỉ nên để mình cô biết.
À không, chắc là bà ngoại ở trên cao cũng biết.
Nắng trưa bị cản bởi ô cửa sổ đóng kín với lớp rèm dày, căn phòng nhỏ trở nên tối mờ, chỉ duy nhất ánh đèn ngủ nhẹ nhàng thắp sáng một góc, đủ để Hải Uyên biết, lon bia đang nằm ở đâu.
Thức uống có cồn sẽ giúp bản thân thoải mái hơn, nhưng lần đầu dùng thử, Hải Uyên không biết khi say mình sẽ làm loạn như thế nào, vậy nên mãi đến giờ cô vẫn chưa dám uống.
Hải Uyên chưa thể say ngay lúc này, cô buộc phải tỉnh táo, để nhận thức rõ chuyện mình sắp làm, để sau này không biện minh vì say nên làm càn.
Đăm chiêu vào cửa sổ chat của Hồng Khánh một lúc rất lâu, ngón tay run run, hàng mi động liên tục, hơi thở mỗi lúc một nặng nề.
Dẫu biết anh trêu đùa cô, nhưng nếu anh vẫn chưa chán, phải chăng anh sẽ níu kéo?
Và, anh sẽ dùng những lời ngon ngọt, những hành động dịu dàng xoa dịu trái tim này?
Để làm gì?
Một món đồ chơi bị bẩn, anh chưa chơi đủ nên muốn rửa lại chơi tiếp sao?
Hải Uyên bật cười một tràng, cảm thấy mấy câu hỏi mình tự đặt ra chẳng khác nào đang vẽ thêm lời thoại nhảm nhí cho một vở kịch.
Hải Uyên hít một hơi thật sâu, dứt khoát gửi cho anh một dòng tin nhắn: [Mình dừng lại thôi anh, em chán anh rồi.
]
Ngay lập tức, chấm xanh hoạt động của anh hiện lên.
Ngay lập tức, trái tim nhỏ bé này chết đứng.
Hải Uyên rối rắm, tay cuống cuồng tắt nguồn điện thoại.
Trước khi màn hình trở nên đen khịt, Hải Uyên đã thấy anh đọc tin nhắn.
Hốc mắt nóng rực như lửa nung, sống mũi cay xè như bôi ớt, cổ họng nghẹn cứng, đau lắm.
Hải Uyên mếu máo khóc, tiếng khóc ngày một lớn, vì biết xung quanh không có ai, vì biết tường cách âm nên không ai nghe thấy.
Cô nhoài người lên giường, với chiếc gối ôm xuống, cố gắng tưởng tượng gương mặt phúc hậu của bà ngoại, rồi ôm chặt, rồi nức nở: “Bà ơi, bà ngoại của con ơi, con thất tình rồi, con đau quá.
”
Một lon, hai lon, ba lon, vơi sạch chỉ trong vòng phút.
Lần đầu nếm thử vị của bia, lần đầu biết bia có vị cay và đắng.
Nhưng cảm giác cái đắng này bị cái đắng kia lấn át, sao mà quyến rũ quá.
Đồng hồ tích tắc trôi, cho đến khi gần mười lon bia rỗng tuếch nằm lăn lóc dưới mặt đất, cũng là lúc cơn đau thắt dữ dội ập đến.
Gương mặt cô tái mét lại, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, hai tay ôm bụng, miệng không ngừng rên rỉ vì cơn đau.
Hải Uyên nhăn nhó mặt, cố gắng giữ bình tĩnh để cảm nhận cơn đau đến từ vị trí nào.
Dần dần, cảm giác quằn quại như axit bào mòn bao tử hiện rõ, Hải Uyên cố gắng với tay về phía túi bóng đựng thuốc đau bao tử.
Chỉ vừa chạm đến, tay chân lập tức rã rời như bị ai đánh đòn, đầu lâng lâng tê dại, và bóng tối phủ kín đôi mắt đẫm nước.
Căn phòng trở lại vẻ im ắng như ban đầu, chỉ có mùi bia nồng nặc khuếch tán trong không khí.
Khi trước mắt là một thước phim có thật.
Bóng bay màu hồng màu tím trải dài từ sân vào đến nhà, bên trong bày rất nhiều quà bánh, hình như là sinh nhật của một bé gái.
Phải, một bé gái tuổi với nước da trắng hồng, mái tóc đen mềm búi hai chùm.
Em khoác lên mình bộ váy voan màu hồng phấn, tô điểm chiếc nơ thắt lỏng sau lưng.
Trông em như một nàng công chúa bé bỏng đang đắm chìm trong tình yêu thương của gia đình.
Từ bên ngoài sân, một người đàn bà bước vào, theo sau là một gia đình khác.
Chớp mắt, người đàn bà mỉm cười xoa đầu em, ôm em, và thì thầm vào tai em lời gì đó.
Cô bé đờ đẫn người, đôi mắt to tròn bị nhuốm một mảng tối như trái tim nhỏ của em.
Người đàn bà buông em ra, bà lùi đi, lùi đi, lùi xa em.
Em đứng như trời trồng, tay em run, môi em cũng run, và mắt em đỏ.
Khi hạt nước long lanh rơi xuống, mẹ giật mình ôm chầm lấy em.
Lúc ấy, gương mặt những người xung quanh đột ngột đổi sắc, chỉ có em là không, đôi mắt ngây dại của em vẫn chăm chăm vào người đàn bà đứng một góc nhà.
Giống như trong những bộ phim mà em từng xem, em nhìn thấy, làn khói đen tím dày đặc lởn vởn sau lưng bà, trông bà còn đáng sợ hơn cả phù thủy.
Tối đó, em khóc một trận rất lớn.
Tối đó, em đổ một trận bệnh, một trận bệnh kéo dài đằng đẵng suốt một tuần.
Hải Uyên giật mình tỉnh lại, gương mặt còn giữ nét khó coi của một người đang khóc, nước mắt lem nhem khắp gương mặt.
Thật thảm hại.
Cơn đau dịu đi rất nhiều, không có nghĩa là nó đã hết.
Hải Uyên khó khăn ngồi dậy, một tay ôm cái bụng còn âm ỉ kêu đau, một tay với chiếc điện thoại.
Màn hình từ từ rực sáng, và con ngươi kia dao động.
Một ngày rồi, cô đã bất tỉnh một ngày rồi.
Thanh thông báo hiện lên hàng chục cuộc gọi và tin nhắn của Hồng Khánh.
Hải Uyên nóng bừng mặt, nước mắt lần nữa lại rơi.
Không cần nhìn vào dáng vẻ nhếch nhác hiện tại, Hải Uyên cũng biết, mình không có can đảm để đối mặt với anh.
Đành tránh mặt anh vậy, nhưng là tránh càng lâu càng tốt.
Cạch một tiếng, cánh cửa phòng từ từ hé mở.
“Hải Uyên? Nay cậu không đi học à?” Vân An xoay lưng đóng cửa, tay tháo ba lô đặt xuống ghế, “Không ngủ sao không mở đèn?”
Đèn vụt sáng, Vân An không khỏi kinh ngạc vì cảnh tượng trước mắt.
Cô hốt hoảng đi lại phía Hải Uyên, sờ vào cái trán nhễ nhại mồ hôi của bạn mình, “Sao lạnh thế? Cậu bị bệnh à?”
Hải Uyên khẽ gật đầu, cô mượn sức Vân An mà đứng dậy, “Xin lỗi An, cậu giúp mình dọn được không? Giờ mình đến bệnh viện.
”
“Đi một mình á? Để mình đi với cậu.
”
“Phiền cậu lắm, mình tự đi được.
” Hải Uyên bỏ điện thoại vào ba lô của mình, thêm cả ví tiền và một số vật dụng cá nhân, “Chiều nay có tiết nhưng chắc mình không học nổi, cậu xin nghỉ giúp mình nha.
”
Vân An thở dài, khoác áo vào cho Hải Uyên, “Ừm, mình gọi xe giúp cậu.
”.