Ngoài sân cây lá um tùm, trong phòng nào là đồ bằng ngọc bằng bạc, cả phòng thơm ngát mùi hương. Liên Thất nương múa ở Thành Ngọc phường run run ngẩng đầu lên, lờ mờ nhìn thấy nữ lang ngồi sau rèm đan đeo lại đai ngực dưới sự giúp đỡ của thị nữ. Vạt váy trải dài trên đất như hoa văn, bộ ngực nữ lang cong vút đầy đặn, Liên Thất nương mơ hồ nghe người bên trong nói gì mà “chật “hình như ngực nương tử lại to lên” “phải may đồ mới thôi”.
Thị nữ Linh Ngọc dẫn Liên Thất nương vào phòng e hèm một tiếng, nói người đã tới. Sau màn chợt lặng đi, một lúc sau, nữ lang vén rèm đi ra có dung mạo khuynh thành, vừa nhìn đã tựa “bóng chiếu xuống ao, hoa rơi giữa áo”, xán lạn chói lòa, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Nữ lang này chính là La thị đại nương tử.
La Linh Dư: “Ta vừa thoa phấn nên không nghe thấy tiếng, không biết Liên Thất nương đã đến…”
Liên Thất nương cung kính nằm rạp người xuống: đương nhiên, đương nhiên, ta không nghe thấy thảo luận gì về “ngực” cả.
Chằng ngờ vì làm chứng cho giải thích của mình, La Linh Dư bèn sai bảo thị nữ: “… Lấy cao hoa hồng ta vừa làm ra đây.”
Thị nữ Linh Tê bất động, hồ nghi nhìn nàng, lại bị La Linh Dư trừng mắt. Lúc này vẫn là Linh Ngọc nhanh nhẹn, ngạc nhiên thốt lên: “… Nữ lang mất một đêm mới làm được một lọ nhỏ, vậy mà muốn tặng cho người khác?” Dù Liên Thất nương là bạn tốt của mình, Linh Ngọc cũng không nỡ…
La Linh Dư muốn để người ta biết được sự vất vả của mình. Nàng vén tóc, trông thấy dáng vẻ sợ sệt của Liên Thất nương thì trong lòng vui lắm, ngoài miệng sẵng giọng: “Chỉ là vài món đồ nữ nhi dùng trong nhà, có gì đáng để ngạc nhiên đâu… Ngươi còn không mau đi!”
Hòa son và hoa lộ vào với nhau, tính toán liều lượng vừa phải, tỉ mỉ điều chế, chưng một thời gian thì sẽ thành “cao hoa hồng”. Cao này vừa như nước lại như sữa, thoa lên má và lòng môi thì sẽ xinh đẹp tươi tắn, lại đầy hương thơm.
Hai bên đẩy đưa một hồi, Liên Thất nương bất an nhận lấy “cao hoa hồng” quý giá, trong đầu nghĩ vị La nữ lang này đúng là tốt bụng. Nữ lang tốt bụng như thế, nhất định mình phải dốc hết sức giúp nữ lang hoàn thành tâm nguyện mới được!
Làm ra vẻ đủ rồi, để cho người khác nhìn thế cũng đã đủ, lúc này La Linh Dư mới từ tốn ngồi lên tấm đệm ở giường nhỏ, chống cằm dịu dàng nói: “… Ta nhảy múa không được giỏi, nhưng trước kia có từng học qua, còn từng tham gia vũ xã do các tỷ muội tổ chức. Có điều thật xấu hổ, về sau do lười biếng nên kỹ thuật kém hẳn, đã nhiều năm rồi chưa luyện tập lại. Mời nương tử đến là nhờ nương tử giúp ta biểu diễn bài hát và vũ điệu của ta, để tham gia Hoa thần tuyển. Bài hát và điệu múa đều phải theo ý ta, nếu nương tử giúp ta thắng được kỳ tuyển chọn Hoa thần, thì đồng thời điệu múa của ta ắt sẽ khiến nương tử trở nên nổi bật ở Thành Ngọc phường. Chuyện hai bên đều có lợi, không biết nương tử cảm thấy có được không?”
Liên Thất nương vội vã đáp “được”.
Nàng ta biết, nữ lang danh môn như La Linh Dư, tuy cũng từng học múa, nhưng đến những lúc để người ta bình chọn thế này, các nàng liền coi ấy là hạ đẳng, không muốn tự mình thể hiện nên mới tìm vũ nữ đến hợp tác. Chuyện này không phải là lần đầu tiên, Liên Thất nương cũng đã quá quen thuộc.
La Linh Dư nhỏ nhẹ nói: “Lúc ta dạy múa sẽ rất nghiêm khắc, yêu cầu cũng rất cao, ngươi chớ bị ta dọa đấy.”
Liên Thất nương mỉm cười, bụng nghĩ La nương tử dịu dàng như vậy, có thể nghiêm khắc thế nào được? Nàng ta bèn thưa vâng.
La Linh Dư nói: “Vậy chúng ta bắt đầu đi. Điệu múa tên là Bôn Nguyệt, dựa vào truyền thuyết Hằng Nga bôn nguyệt. Còn nửa tháng nữa là đến kỳ tuyển chọn Hoa thần, chúng ta không có nhiều thời gian, ngươi phải chăm chỉ luyện tập mới được.”
(Tóm tắt truyền thuyết: Hằng Nga và Hậu Nghệ bị Ngọc Hoàng đày xuống hạ giới nên mất đi khả năng bất tử, Hậu Nghệ thấy vậy bèn tìm một viên thuốc về và giấu đi. Nhưng vì tò mò Hằng Nga đã tìm ra, sợ chồng biết nên đã nuốt luôn cả viên thuốc, ngay lập tức Hằng Nga bay lên trời do thuốc quá mạnh, Hằng Nga cứ bay lên mãi cho đến khi hạ xuống được Mặt Trăng.)
Liên Thất nương cười đáp: “Vâng ạ.”
La Linh Dư khẽ mỉm cười.
Dựa vào nghề múa mà kiếm sống, tuy Liên Thất nương có tướng mạo tầm trung, nhưng bù lại vóc dáng rất nhỏ nhắn thướt tha. Nàng ta đứng bên dưới nhìn La Linh Dư thôi cung đã thành một cảnh đẹp.
Một khắc sau, gương mặt La Linh Dư trở nên nghiêm túc, giọng lạnh lùng như băng sương, lạnh lẽo ập đến: “Vậy ngươi còn đứng ngẩn ra đó làm gì hả? Trong nhà là nơi để tập múa sao? Ngươi không biểu diễn năng lực của ngươi để ta xem ngươi có tài nghệ gì sao? Ngươi không nói rõ cho ta biết tình hình của ngươi, thì sao ta có thể lường được liệu ngươi có hoàn thành yêu cầu của ta không? Ngươi không cần hỏi ta muốn phong cách nào ư? Hay ngươi chắc chắn ta không làm khó được ngươi…”
Liên Thất nương hoảng sợ lùi về sau một bước, khiếp đảm nhìn vẻ mặt lạnh lùng của La Linh Dư: … Nữ lang có hai gương mặt bất đồng, thật là đáng sợ… Hiện tại nói mình không làm được muốn rời đi, liệu có kịp không?
Học xong bài học buổi sáng, La Vân Họa chạy ù ra khỏi nhà như một làn khói, dạt dào hứng thú đứng trong sân nhìn tỷ tỷ dạy vũ nữ. Trước đó cô bé đã nghe thấy tiếng trong sân có tiếng nhạc du dương trầm bổng, con tim của tiểu nương tử đã sớm bay đi. Hơn nữa, thấy La Linh Dư dùng dáng vẻ đáng sợ bình thường dạy mình để dạy người khác, trong lòng La Vân Họa lại thấy vui vui…
Cô bé ngồi xổm trên đất, say sưa nhìn ngắm.
La Vân Họa ôm mặt: “Oa!” Lần đầu tiên thấy La Linh Dư dạy múa, trước kia chưa thấy bao giờ, hiếm lắm đó nha. Hiếm khi thấy La Linh Dư tự mình ra sân, dùng tư thế cứng ngắc của mình dạy vũ cơ chuyên nghiệp múa thế nào… La Linh Dư tứ chi không linh hoạt, nhưng vì để Liên Thất nương hiểu ý mình, nàng nhíu mày đứng trong sân nhà suy xét ngẫm nghĩ, chỉ thế thôi mà vẫn rất thú vị.
Tuyết Tố viện náo nhiệt, các thị nữ cũng đứng trong sân nhìn nữ lang dạy người ta học múa. Lúc hò hét chơi đùa loạn hết cả lên, thì nghe thấy giọng nữ cười chúm chím đầy ngạc nhiên vang lên: “Nữ lang đang bận gì vậy?”
La Linh Dư trong sân mệt rã rời uốn người, thấy thị nữ Cẩm Nguyệt mặc y phục màu xanh lá đứng ở cửa viện. Cẩm Nguyệt chính là thị nữ thiếp thân của Lục tam lang phòng nhì Thanh viện, vì bây giờ phòng nhì chỉ có một lang chủ, nên khi Cẩm Nguyệt đi tới đâu ở Lục gia, người ngoài cũng sẽ nể mặt mấy phần.
La Linh Dư khựng lại: nói thế nào đây, bây giờ nàng thật sự không muốn có liên quan gì đến Lục tam lang nữa…
Cẩm Nguyệt như ngờ được phản ứng của nàng, không đợi La Linh Dư gọi đã tự mình đi vào, đưa một tấm thiệp mời cho thị nữ thiếp thân Linh Ngọc: “Là chuyện vui ạ. Cuối cùng thì tam lang nhà chúng nô tỳ cũng không ở nhà nhàn rỗi nữa, mà bây giờ đã có một chức quan, gì ngự sử lang đấy, nô tỳ nghe cũng không hiểu, nhưng nghe nói không phải là chức ngồi chơi xơi nước, có thể làm việc thật. Lão phu nhân rất vui, tối nay muốn tổ chức tiệc chúc mừng tam lang, nên nô tỳ tự mình đến đưa thiệp cho La nương tử.”
Cẩm Nguyệt cảm khái: “… Cũng lâu lắm rồi không thấy Linh Ngọc tỷ tỷ, nhớ quá đi mất.”
Nàng ta cụp mắt: “Sao tiểu nương tử Họa Nhi cũng không đến viện chúng nô tỳ chơi?”
Lúc trước ngày nào La Linh Dư cũng phái người tặng đồ đến Thanh viên, lúc thì hoa lúc thì bánh, không chỉ có phần của Lục tam lang, mà đến Cẩm Nguyệt cũng có phần. Thị nữ Linh Ngọc và Cẩm Nguyệt qua lại với nhau nhiều, cũng mời tiểu muội muội La Vân Họa đến chỗ mình chơi, thành ra mấy người rất quen nhau. Chẳng ngờ sau khi La Linh Dư từ núi Chung về thì không còn tặng đồ nữa… Cẩm Nguyệt đành đích thân đến xem đã xảy ra chuyện gì.
Bị Cẩm Nguyệt nói như vậy, tuy La Linh Dư vẫn bình tĩnh nhưng La Vân Họa đã đỏ bừng mặt, vô cùng lúng túng. Lớn lên cạnh tỷ tỷ, đương nhiên tiểu nương tử biết tỷ tỷ nhà mình thế nào —— không có lợi ích thì sẽ quay ngoắt bỏ đi. Cẩm Nguyệt tỷ tỷ đáng thương, nhất định chưa biết Thanh viện đã bị La Linh Dư vứt bỏ.
La Vân Họa đỏ mặt ấp úng: “Muội, muội, muội…”
La Linh Dư khéo léo cười nói: “Là do gần đây bài vở của Họa Nhi không tốt, ta mới không cho muội ấy ra ngoài chơi hai hôm. Còn tiệc gì đó tối nay, chắc bên ta cũng không đi đâu… Ngươi cũng thấy đấy, ta đang bận dạy người ta múa, sắp đến Hoa thần tiết rồi, ta không có thời gian.”
Cẩm Nguyệt nheo mắt, nhìn thẳng vào nàng với ánh mắt kỳ quái.
Một lúc sau, Cẩm Nguyệt thở dài nói: “Lời giải thích của nương tử đúng là giống y hệt tam lang đã nói. Tam lang nói nô tỳ đừng phí công vô ích, nhất định nương tử sẽ từ chối nô tỳ như vậy.”
Nụ cười trên mặt La Linh Dư đông cứng, cắn răng nghiến lợi: Lục tam lang…
Chỉ mấy câu nói của Cẩm Nguyệt, nàng đã có thể tưởng tượng được dáng vẻ của Lục tam lang. Chắc chắn là rất rảnh rỗi vô sự, Lục tam lang vừa làm chuyện của mình, vừa lơ đãng nghe thị nữ nói bên tai. Lang quân quý tộc lộ vẻ giễu cợt, đôi mắt hoa đào cụp xuống, đôi môi hà khắc mím lại, thốt ra lời châm chọc nàng…
La Linh Dư xoắn xuýt: “Không phải như ngươi nghĩ đâu…”
Cẩm Nguyệt nhìn nàng: “Nương tử, lang quân chúng nô tỳ bảo nô tỳ nói lại là, nếu nương tử đến bữa tiệc tối nay, thì ngài ấy sẽ cho nương tử biết một tin tức; còn nếu nương tử không đi, nhất định sau này sẽ hối hận.”
La Linh Dư: … Pi!
Còn lâu nàng mới gặp Lục tam lang nhé, còn lâu mới muốn đối mặt với sự lúng túng ảo não đó. Hễ nàng thấy chàng thì sẽ nhớ lại dáng vẻ lần đầu tiên hai người gặp nhau, nhớ lại nàng đã làm gì trước mặt chàng, lại mất hình tượng biết bao… Nên nàng rất xem thường lời Lục tam lang đe dọa mình. Hai người không chạm mặt nhau, nàng không tin chàng rảnh tới mức nhúng tay vào chuyện của nàng. La Linh Dư dịu dàng vén tóc ra sau tai, kiên định nói: “Ta không đi, ta muốn dạy Liên Thất nương múa.”
La Vân Họa đáng thương mong đợi: “Tỷ, muội muốn…”
La Linh Dư: “Họa Nhi cũng muốn học đàn.”
La Vân Họa che mặt: “Không, muội không muốn…”
Nhưng chẳng ai còn nghe cô bé nói gì nữa.
Cũng không biết là ai lắm mồm, mà chẳng mấy chốc chuyện La Linh Dư từ chối tiệc của Lục tam lang đã truyền khắp Lục gia. Lần đầu tiên Lục tam lang bị nữ lang từ chối, các lang quân Lục gia lại thấy… rất sung sướng ——
“Lần đầu tiên thấy tam ca phải bó tay trước một nữ lang đấy, vui thật.”
“Thì ra La biểu muội lại có đức độ đến thế, không động lòng trước sắc đẹp!”
Liên tục suốt nửa tháng, La Linh Dư đều bận rộn biên khúc soạn vũ, chuẩn bị cho kỳ tuyển chọn Hoa thần. Sau bữa tiệc ở bên ngoài lần trước, La Linh Dư không gặp lại Lục tam lang nữa. Câu “nương tử sẽ hối hận” của Lục tam lang mà Cẩm Nguyệt truyền đạt, mới đầu còn làm La Linh Dư lo lắng hai hôm, nhưng khi phát hiện không có chuyện gì xảy ra thì yên tâm hẳn. La Linh Dư chuyên tâm dạy múa cho Liên Thất nương, kỹ thuật múa chây lười nhiều năm của nàng có tiến bộ lớn, thì đồng thời Liên Thất nương ngày ngày thấy vị nữ lang này, sự vui vẻ ban đầu đã dần biến thành sợ hãi ——
“Nhẹ nhàng! Tự nhiên! Thế hệ bọn ta thích phiêu bồng như làn gió, ngươi nặng như thế thì làm sao người ta nhìn nổi?”
“Chân nhấc cao lên!”
“Eo phải thẳng vào! Ta nói mềm mại chứ không phải bảo ngươi như rắn không xương!”
“Lại sai rồi, làm lại!”
Liên Thất nương suốt ngày bị La Linh Dư đả kích: trời ơi, nữ lang này vừa nghiêm túc lại quá đáng sợ…
Lúc La Linh Dư bận rộn vì chuyện múa của mình, thì Lục Quân cũng sứt đầu mẻ trán vì một đống chính sự rườm rà. Trần vương Lưu Thục đắc tội với Hành Dương vương, Hành Dương vương gây áp lực trên mọi phương diện, ỷ thế có bệ hạ chiều nên tùy tiện sỉ vả những người bên cạnh Trần vương. Trần vương Lưu Thục đã quen với chuyện im lặng không nói lại, thân tín của y lại bị Hành Dương vương đả kích khổ không tả nổi, mà người phải chịu khổ nhất chính là Lục Quân vừa nhậm chức. Lục Quân vừa nhậm chức Thị ngự sử lang, còn đang lóng ngóng thì đã bị kéo vào đấu tranh giữa hai phe —— không, hẳn chỉ là tranh đấu trên một phương diện mà thôi.
Trần vương bị Hành Dương vương làm khó, đã bị ép đi bắt thổ phỉ ở ngoại ô Kiến Nghiệp.
Đúng là từng bước chèn ép, chỉ cần Hành Dương vương vui là được.
Các công tử thấy y bận đến mờ mắt thì lấy làm bất bình: “Phụ hoàng quá nuông chiều Hành Dương vương rồi! Bọn ta sẽ nói giúp hộ huynh!”
Trần vương biết nội tình lại lắc đầu: “Không cần.”
Y thay mặt phụ hoàng chịu đựng sự sỉ vả của Hành Dương vương, không thể để Hành Dương vương hoài nghi tâm tư của phụ hoàng được. Y chịu ấm ức gì, trong lòng phụ hoàng ắt tự rõ. Nếu đi khóc lóc kể lể, còn không bằng để bệ hạ áy náy. Dẫu sao, nếu thiên tử xấu hổ thì cũng sẽ bồi thường gấp đôi…
Bận rộn quay như chong chóng, Trần vương Lục Quân quên béng ngày Chu Dương Linh con gái danh sĩ Chu Đàm đến Kiến Nghiệp. Ban ngày y bận chuyện bắt đạo phỉ ở bên ngoài, vừa về đến phủ thì nghe môn khách nhắc nhở, mới biết Chu Dương Linh đã đến Kiến Nghiệp. Nhưng ở ngoài bến sông, Trần vương lẫn Lục tam lang đều không xuất hiện.
Đợi tới khi người của Trần vương phủ nhớ ra chạy đến bến sông, thì đã không thấy đoàn người Chu nữ lang đâu. Người của Trần vương phủ ngạc nhiên: “Công tử ngài và tam lang đều nói Chu nữ lang là mỹ nhân khó gặp, chúng thuộc hạ mới nghĩ nhất định nàng ấy sẽ tạo nên náo động, giống như hôm vị biểu tiểu thư Lục gia kia vào Kiến Nghiệp…”
Giai nhân đứng tại bờ sông, bóng hồng duyên dáng bao phen động lòng.
Cho nên khi đi đón người, Trần vương phủ mới không gấp gáp như vậy. Nào ngờ ra đến bến sông, lại phát hiện không thấy ai chờ.
Vừa về đến phủ, còn chưa uống một ly trà nào, Lưu Thục khô miệng khô lưỡi suýt nghẹt thở: “…”
Y hỏi: “Tam lang, cũng, quên… ngày sao?”
Người của Trần vương phủ trịnh trọng gật đầu: “Hình như tam lang cũng bận suốt ngày, không nhớ chuyện của Chu nữ lang.”
Lưu Thục xoa trán: “Phái người, tìm.”
Kiến Nghiệp rộng như thế, Chu Dương Linh lại xuất thân từ thứ tộc, sẽ không có bạn cũ giúp đỡ ở Kiến Nghiệp. Một nữ tử lẻ loi yếu đuối, có thể đi đến đâu được?
Phái người đi tìm rồi, Trần vương một mình uống trà, sau khi thay y phục thì quyết định đến Lục phủ một chuyến. Bận rộn cả ngày, Lục tam lang cũng chỉ vừa về nhà nghỉ ngơi. Vừa tắm xong đi ra, lang quân để xõa mái tóc dài, khoác hờ áo choàng, lồng ngực trắng như tuyết. Chàng nghiêng người nằm trên giường chợp mắt một lát, thì nghe thấy Cẩm Nguyệt báo Trần vương đến.
Sau khi các thị nữ lui ra ngoài, bảo đảm không ai biết về chuyện nói lắp, Trần vương mới dồn dập lẫn khó nhọc nói ra chuyện không tìm thấy Chu Dương Linh đâu. Nhưng Lục tam lang lại thờ ơ, chẳng chút để ý: “Huynh yên tâm, vị nữ lang đó thông minh xuất sắc. Dù là lần đầu tiên đến Kiến Nghiệp, nàng cũng sẽ không để mình đi lạc…”
Trần vương: “Cô, cô nghe ngươi nói là nàng, nàng ta ốm yếu lắm bệnh… Hoang đường! Nếu đã ốm yếu lắm bệnh, sao có thể đi lung tung!”
Lục Quân nhướn mày: “Người ngoài còn nói La biểu muội của ta dịu dàng thanh nhã, huynh có thấy nàng ta là người như vậy không?”
Trần vương thầm giật mình: “…”
Lời này của Lục tam lang, ý muốn nói nữ lang trong ngoài bất nhất.
Trần vương thoáng thả lỏng, chỉ cần Chu Dương Linh không gặp chuyện gì là tốt rồi… Yên tâm rồi, Trần vương mới nghe Lục Quân nói chuyện khác. Cũng nhờ Lưu Thục nhắc đến mà Lục Quân mới nhớ ra một chuyện. Lục tam lang đứng dậy, đi ra sau giường thấp lấy một chiếc hộp gỗ ở trên giá. Ngồi xuống giường, đón lấy ánh mắt khó hiểu của Lưu Thục, Lưu Thục nhẹ nhàng giải thích: “Đầu năm nay ta có mở Lưu Ly phường, cho người chuyên nghiên cứu về lưu ly, huynh còn nhớ chuyện này không?”
Trần vương gật đầu.
Luu ly sản xuất ở Tây Vực, là hàng ngoại nhập, từ xưa đến nay giá cả rất đắt đỏ, trị giá liên thành. Giờ đây Nam quốc Bắc quốc bất hòa, có Bắc quốc ngăn trở, thương mậu giữa Nam quốc và Tây Vực trở nên vô cùng khó khăn. Lục tam lang bất tài, bèn dứt khoát tìm sư phụ mở một Lưu Ly phường, tự mình nghiên cứu sản xuất lưu ly. Chỉ cần chế tạo thành công, khoan nói đến chuyện tài sản của Lục Quân thế nào, mà nhất định các sĩ tộc Nam quốc sẽ đeo đuổi đòi mua cho xem.
Lưu Thục khiếp sợ: “Chế tạo thành công rồi?”
Y dở khóc dở cười: “Ngươi, ngươi làm ẩu… Mà đúng là, có kết quả?”
Lục Quân cười thần bí, mở hộp gỗ ra, trên vải nhung đen là một chiếc vòng đeo bắp tay lưu ly. Viên châu mượt mà bóng loáng, được đánh bóng phát ra ánh sáng dìu dịu. Cầm trong tay ngắm nghía, Lưu Thục trầm ngâm: màu sắc hơi xỉn, phẩm chất không bằng của Tây Vực, còn phải chờ thêm ít hôm… Nhưng đã có thành tựu như vậy, nếu còn tốt hơn nữa, thì như vậy coi như đã nắm trong tay kỹ thuật bắt kịp Tây Vực rồi.
Lục Quân: “Nếu như tốt hơn nữa, Nam quốc ta có kỹ thuật như vậy, bán lưu ly đến Bắc quốc, e là sĩ tộc Bắc quốc cũng phải phát điên…”
Lưu Thục giật mình, có thể tưởng tượng ra lợi ích to lớn ẩn chứa trong đó. Lưu Thục vỗ bàn: “Được!”
Lục Quân bóp mi tâm: “Vốn muốn tặng chiếc vòng đeo bắp tay lưu ly này cho Chu Dương Linh, chúc mừng nàng ấy đến Kiến Nghiệp, biểu đạt chúng ta vẫn coi trọng thứ tộc hàn vi bọn họ… Hiện tại, cũng chỉ có thể đặt nó ở đây đã. Chỉ mong qua hai hôm nữa, kỹ thuật cao hơn, sẽ tặng nàng vòng tay lưu ly có phẩm chất tốt hơn.”
Lưu Thục gật đầu. Chiếc vòng đeo bắp tay này có thể coi là món đồ chế tạo thành công đầu tiên của Lưu Ly phường, có tầm ý nghĩa rất quan trọng. Dù màu hơi đục, kém hơn những thứ nữ lang danh môn bình thường sử dụng… Nhưng Chu Dương Linh là con gái của danh sĩ Chu Đàm, nhất định nàng ta sẽ biết được tâm ý đó.
Mặt Lưu Thục đỏ bừng, che giấu kích động, thấp giọng nói: “Tuyết Thần, ngươi, ngươi cất trước đi.”
Lục Quân mỉm cười, tiện tay nhét chiếc vòng lưu ly vào trong ngực. Chàng lấy nó ra cốt cũng để Trần vương yên tâm. Hai người lại chuyện trò về việc khác, thảo luận vài chính sự, cho tới khi sắc trời tối đen thì Trần vương mới từ giả. Lục Quân đứng dậy, tiễn y ra khỏi phủ. Hai vị lang quân một trước một sau, thong thả bước đi. Lúc cả hai đi đến dưới cầu đá, đột nhiên nghe thấy tiếng nữ lang từ bên hồ nước truyền đến. Nước hồ trong vắt, giọng nữ lang theo gió truyền đến, vì âm thanh rất quen tai nên Lục Quân dừng bước.
Giọng nữ vô cùng nghiêm khắc: “Không được dừng! Ta còn chưa nghỉ mà vì sao ngươi đã thấy mệt? Rốt cuộc ai mới là vũ nữ hả?”
Người nữ kia không dám nói một lời.
Lục Quân nhếch mép.
Trần vương: “Đây là… ai?”
Y quay đầu lại, trong màn đêm đen, thấy nụ cười như có như không của Lục tam lang. Trần vương: “Ồ, thì ra là La nương tử.”
Trần vương ngẫm nghĩ, nhớ đến lần gặp nhau ở bữa tiệc nửa tháng trước, thủ đoạn của nữ lang khi đối phó với Trần Tú… Trần vương chỉ mới gặp La Linh Dư hai lần, lần đầu tiên cảm thấy nữ lang thật yêu kiều, lần thứ hai lại cảm thấy nữ lang có chút… Y thấp giọng: “Đi đến xem sao.”
Lục Quân không tình nguyện: “Bỏ đi… Nàng thì có gì để nhìn?”
Lục Quân uể oải: “Hai mắt một mũi, vóc dáng cũng như người khác, có gì đáng để xem. Chúng ta đi thôi.”
Lưu Thục không để ý đến chàng mà đi thẳng xuống cầu. Lục Quân dừng bước tại chỗ một hồi, nhìn Lưu Thục bước đi kiên định không thèm ngoái đầu, đành bất đắc dĩ đi cùng. Thật ra chàng không cần đi cũng biết La Linh Dư đang làm gì. Thái độ của La Linh Dư với chàng rõ ràng như vậy, lúc cần thì tìm đến chàng, lúc không cần thì đá chàng đi. Lục tam lang tức giận, chẳng lẽ chàng hạ nấc thang cho nàng một lần, còn phải cho thêm nhiều lần nữa sao?
Mà vì sao chàng phải lấy lòng nàng —— một nữ nhân chỉ biết hư vinh, trong ngoài bất nhất!
Hai lang quân bước xuống cầu, đi lên thềm đá, mặt hồ trong vắt hắt lên mặt hai người, cả hai đều thấy bóng lưng duyên dáng của nữ lang phía trước, cùng với một nữ tử xa lạ hai mắt rưng rưng. Hình như La Linh Dư đang tập múa với một nữ tử ở ven hồ, đèn lồng đặt nằm giữa bãi sậy, các thị nữ đã rời đi, trời tối đen vậy rồi mà hai nữ tử này vẫn chưa đi.
Liên Thất nương: Hu hu hu.
Nàng ta thấy Trần vương Lưu Thục và Lục tam lang Lục Quân đi đến, hai mắt sáng lên, mở miệng toan gọi: “Nương tử…”
“Chát!” Tức khắc lòng bàn tay bị La Linh Dư gõ vào.
La Linh Dư: “Sao ngươi có thể thất thần nữa vậy hả? Liên Thất nương, ngươi còn vô dụng như vậy nữa, ta thấy chúng ta không cần thi nữa, nhận thua luôn cho rồi…”
Liên Thất nương: “Nữ, nữ lang…”
La Linh Dư: “Không được phép ngắt lời ta! Danh tiếng của ta nằm cả ở trên người ngươi, mọi thành bại đều tập trung vào ngày đó. Bây giờ ngươi không…”
Liên Thất nương: “Nhưng, nhưng nữ lang à, phía sau ngài…”
La Linh Dư bất động, tiếp tục quát Liên Thất nương. Nàng như hung thần ác sát mắng Liên Thất nương rất khó nghe, mà lại còn bị hai lang quân tuấn tú nhìn thấy. La Linh Dư nói một thôi một hồi, thấy sắc mặt Liên Thất nương quả thực rất kỳ lạ thì mới dừng lại. Lúc trong lòng còn đang hồ nghi, La Linh Dư nghe thấy lang quân ở phía sau thấp giọng nói: “La nương tử.”
La Linh Dư: “…”
Giọng nam xa lạ!
Vừa nãy lúc nàng xoay lưng với người ta, liệu có nói gì khó nghe không?!
La Linh Dư im lặng cả buổi, điều chỉnh lại vẻ mặt. Nàng từ từ ngoái đầu, mỉm cười nhìn Lưu Thục ở phía sau rồi cúi người thỉnh an Trần vương, nhưng vào lúc này, bất chợt tròng mắt La Linh Dư khựng lại, trông thấy Lục tam lang Lục Quân ở sau lưng Trần vương đang nhìn mình chằm chằm.
Ngay trước mặt Trần vương, La Linh Dư vẫn là một biểu muội tốt nhà người ta.
Nàng thản nhiên chào hỏi Lục tam lang: “Tam biểu ca, đã lâu không gặp. Gần đây tam biểu ca có khỏe không?”
“Biểu muội cũng bình an,” Lục Quân như cười như không, chàng nhìn nàng chậm rãi nói, “Gần nửa tháng không gặp, hình như biểu muội lại đẹp lên.”
La Linh Dư: “…”
Lục Quân khen nàng đẹp?!
La Linh Dư vô cùng vui mừng, nhưng ngoài miệng quở mắng: “Biểu ca huynh nói gì vậy!”
Lục Quân nhìn chằm chặp ngực nàng một lúc lâu, hồ nghi: “Hình như… cũng mập lên?”
Mập?!
La Linh Dư: “…”
Trần vương Lưu Thục im lặng nhìn bọn họ: rõ ràng là mình nói đến gặp La Linh Dư, thế mà mới đó lại không để người khác nói xen vào.
Thất lễ thất lễ. Trách y trách y.