Sao Hôm Nam Tây Tạng

chương 13: tóm lại đây là một cú sốc lớn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một lúc sau Phương Thức Du mới phản ứng lại, suýt nữa bật cười, nói: “Cậu nghĩ gì vậy, sao có thể thế được.”

Nói xong, vài đồng chí công an đang dừng lại nói chuyện trước hành lang lớp học, hai người đi đến lớp của thầy giáo Thứ Nhân, còn hai người khác đi về phía của Hứa Nam Hành.

Hứa Nam Hành theo phản xạ đứng thẳng lên, đồng chí công an bắt tay anh một cái, đơn giản giải thích lý do đến.

“Chào thầy, chúng tôi là công an biên phòng, gần đây chúng tôi đã bắt giữ một nhóm tội phạm vận chuyển ma túy trái phép qua biên giới, chúng tôi đến để làm buổi tuyên truyền phòng chống ma túy cho học sinh.” Đồng chí nói.

Hứa Nam Hành: “Thì ra là vậy, mời anh vào.”

“Nghe cùng đi.” Phương Thức Du nói.

Hứa Nam Hành đúng là định cùng nghe, đột nhiên quay đầu nhìn hắn: “Nhưng tại sao lại có nhiều bác sĩ như vậy?”

Hứa Nam Hành nhìn thấy cả Dương Cáo, người mà anh đã gặp vào ngày đầu tiên đến đây, vẫy tay chào hỏi.

“Đi khám bệnh từ thiện.” Phương Thức Du nói, “Xe của bệnh viện không đủ, xe của tôi bị mượn để đi lên phía Bắc Tây Tạng rồi, đúng lúc xe công an xuống vùng nông thôn, đi hết từng làng, nên chúng tôi đi nhờ xe.”

“À.” Hứa Nam Hành gật đầu.

Lực lượng biên phòng Vân Nam đã có những biện pháp mạnh mẽ để đánh bại bọn buôn ma túy, nhưng mấy tên tội phạm tội táo tợn này lại tìm cách vượt biên từ Ấn Độ vào khu vực Nam Tây Tạng.

Hứa Nam Hành sống ở Bắc Kinh, những chuyện này anh đều thấy trên tin tức, nhưng đây là lần đầu tiên anh tự mình trải qua.

Anh có hơi lo lắng, nhưng nỗi lo lắng này là vì phía sau lớp học có hai cậu nhóc bị phạt đứng.

Có lẽ khi còn ở Bắc Kinh, nếu giáo viên nghiêm khắc với học sinh một chút là sẽ có phụ huynh viết đơn khiếu nại, thậm chí là suy ngẫm về xã hội này, từ đó suy luận đến việc tâm lý trầm cảm của học sinh ngày nay bị ảnh hưởng bởi nhiều yếu tố.

Tuy nhiên, khi công an bước vào lớp học, họ không nhìn một cái nào, trực tiếp bắt đầu phát tài liệu tuyên truyền, các em học sinh lần lượt chuyền tay nhau.

Hứa Nam Hành cũng nhận được một tờ, chăm chú đọc.

Tờ rơi tuyên truyền về phòng chống ma túy ở khu vực biên giới khác với ở các thành phố nội địa, chúng giống như tờ rơi về phòng chống ma túy mà Hứa Nam Hành đã từng thấy khi còn nhỏ, có hình ảnh về các loại ma túy, hình ảnh người nghiện ma túy biến dạng, các triệu chứng nhiễm bệnh do tiêm chích không đúng cách và dùng chung kim tiêm, v.v.

Có lẽ do thấy xe công an, hai thầy giáo khác và cô hiệu trưởng Tác Lãng Thố Mỗ trong văn phòng giáo viên trên tầng ba cũng đã xuống.

Các thầy cô và cô hiệu trưởng không ngạc nhiên trước chuyến thăm của công an, cô Tác Lãng Thố Mỗ đã đi đến lớp của thầy Thứ Nhân trước, sau đó đến lớp 2 của Hứa Nam Hành.

Cô gật đầu chào hỏi Phương Thức Du trước, sau đó nhìn vào lớp học, xác nhận rằng Hứa Nam Hành không bị hoảng sợ, cô mới nhẹ nhàng gật đầu.

Công an sau khi hoàn thành buổi tuyên truyền phòng chống ma túy trong hai lớp học, theo lệ tuần sát một vòng quanh tòa nhà dạy học, cuối cùng gọi Hứa Nam Hành ra khoảng đất trống trước trường.

Lý do đơn giản vì Hứa Nam Hành là người ngoại tỉnh.

Dường như cô Tác Lãng Thố Mỗ đã dự đoán trước điều này, trước khi xuống lầu đã mang theo bản sao tài liệu của Hứa Nam Hành để giao cho công an xem qua.

“Thầy Hứa là giáo viên từ một trường cấp ba ở Bắc Kinh đến đây làm công tác hỗ trợ giáo dục giữa các trường.” Tác Lãng Thố Mỗ nói, “Sĩ quan Trạch Vượng, lần này có chuyện gì vậy?”

Sĩ quan Trạch Vượng nhận tài liệu và lật xem, nói: “À, biên giới phía bên kia xảy ra chút rắc rối.

Ơ? Thầy Hứa không có vé tàu từ Bắc Kinh đến đây à?”

Nói xong, Trạch Vượng ngước mắt nhìn Hứa Nam Hành.

Hứa Nam Hành cảm thấy hơi căng thẳng, giải thích: “Tôi tự lái xe đến đây.”

“Lái xe từ Bắc Kinh?” Trạch Vượng tiếp tục nhìn anh.

“Đúng.” Hứa Nam Hành gật đầu, anh sờ vào túi, nói: “Hay là để tôi lên lầu lấy chứng minh nhân dân nhé? Tôi còn có biên lai qua trạm thu phí đường bộ khi lái xe đến đây.”

Sĩ quan Trạch Vượng cười nhẹ, nói: “Vậy làm phiền thầy, thầy lấy giúp tôi nhé.”

Phương Thức Du nhận ra sĩ quan Trạch Vượng có chút cảnh giác với Hứa Nam Hành, hắn muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cảnh giác vốn dĩ là điều mà công an nên có, đặc biệt là trong công tác phòng chống ma túy, cần phải tuyệt đối cẩn thận.

Hứa Nam Hành nhanh chóng quay lại, mang theo chứng minh nhân dân và giấy phép biên phòng.

Sĩ quan Trạch Vượng nhận và kiểm tra, lại hỏi: “Có biên lai trạm thu phí không?”

“Có, tất cả đều ở trong xe.” Hứa Nam Hành nói.

Hứa Nam Hành và sĩ quan Trạch Vượng nhìn nhau một lúc.

Phương Thức Du khẽ hắng giọng, nói: “Xe của cậu ở bệnh viện.”

“À đúng rồi!” Hứa Nam Hành như bừng tỉnh, “Xe ở bệnh viện!”

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời Hứa Nam Hành bị công an hỏi cung, Phương Thức Du bình tĩnh nhìn anh, cố gắng để anh cũng bình tĩnh lại, đây là cách hắn thường dùng khi ngồi phòng khám, chỉ khi bác sĩ bình tĩnh thì bệnh nhân mới cảm thấy chuyện này không có gì nghiêm trọng.

Đúng là Hứa Nam Hành có hơi hoảng hốt, mặc dù anh biết rõ rằng mình không có gì phải lo lắng.

Anh nhờ cô Tác Lãng Thố Mỗ giúp trông coi lớp học, rồ theo sau nhóm công an và bác sĩ.

Trùng hợp là các bác sĩ cũng cần đến bệnh viện nhỏ để lấy một số loại thuốc.

“Cậu đừng căng thẳng.” Phương Thức Du nói.

Anh đi bên cạnh Phương Thức Du, vai kề vai với hắn.

Anh khẽ nói: “Đây là thái độ cơ bản nhất của một công dân lương thiện đối với công an, tôi không phải căng thẳng, mà là nghiêm túc.”

“Nhưng cậu sắp đẩy tôi ra khỏi đường rồi.”

“Ôi, tôi xin lỗi.” Hứa Nam Hành nói.

“Không sao đâu, sĩ quan Trạch Vượng chỉ làm việc theo quy định, khu vực biên giới này cũng là khu vực nhạy cảm.” Phương Thức Du nói.

Hứa Nam Hành gật đầu: “Tôi hiểu mà.”

Đồng chí công an đi theo sau sĩ quan Trạch Vượng lấy ra thiết bị nhận diện gương mặt từ trong xe công an, nhanh chóng đi đến bệnh viện.

Trong sân bệnh viện có nhiều chỗ đậu xe trống, như Phương Thức Du đã nói, nguồn lực về xe của bệnh viện rất hạn chế.

Cũng vì đường từ các làng đến huyện rất khó đi, xe có gầm thấp không thể chạy được, Hứa Nam Hành cảm thấy chiếc xe bán tải của Phương Thức Du thực sự rất phù hợp để chạy ở đây.

Và cả chiếc Mercedes Benz G63 của anh nữa.

Sĩ quan Trạch Vượng khi nhìn thấy xe của anh, mắt anh ấy sáng lên.

Loại xe địa hình này nên bám đầy bùn đất, chiếc xe của Hứa Nam Hành cũng đã bị trầy xước nhiều do chuyến đi dài, trông khá mạnh mẽ.

Hứa Nam Hành lục lọi trong xe lấy ra nhiều biên lai thu phí đường bộ, nói: “Hình như không đủ hết, đường đi xóc quá, có cái không biết rơi đâu rồi.”

Sĩ quan Trạch Vượng trước tiên dùng hệ thống trong điện thoại kiểm tra biển số xe của anh, rồi sau đó ra hiệu cho đồng chí công an phía sau, quét khuôn mặt của Hứa Nam Hành và đối chiếu với chứng minh thư của anh, sau khi tất cả được xác nhận, Sĩ quan Trạch Vượng cuối cùng cũng thả lỏng, nói: “Xin lỗi thầy, đã làm phiền thầy trong giờ dạy.”

“Không sao, không sao,“ Hứa Nam Hành xua tay, “Không vấn đề gì, phối hợp với công việc của các anh là việc nên làm.

Cần kiểm tra thêm gì nữa không? Tôi sẵn sàng.”

Sĩ quan Trạch Vượng: “...”

Phương Thức Du: “...”

Thực ra mọi chuyện đến đây là xong, nhưng Hứa Nam Hành, công dân lương thiện tới từ Bắc Kinh với lòng tin tuyệt đối vào việc phối hợp, đã chủ động đề nghị kiểm tra ma túy.

Thông thường, công an chỉ yêu cầu kiểm tra ma túy khi nghi ngờ người đó.

Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, tài liệu của Hứa Nam Hành đầy đủ, thực ra nhóm của sĩ quan Trạch Vượng đã chuẩn bị rời đi sang làng tiếp theo.

Nhưng anh vừa nói vậy...

Sĩ quan Trạch Vượng nhìn đồng nghiệp khác, hai người trao đổi ánh mắt nhanh chóng, rồi quay lại nói với Hứa Nam Hành: “Ừ, nếu thầy sẵn lòng chấp nhận kiểm tra nước tiểu, thì...!cứ làm một lần nhé?”

“Được thôi.” Hứa Nam Hành gật đầu liên tục.

Anh không biết, từ nhỏ anh đã được giáo dục rằng nhà nước cấm ma túy, trong các vụ việc liên quan đến ma túy phải hoàn toàn hợp tác.

Kiểm tra nước tiểu rất nhanh chóng, Hứa Nam Hành đi theo sau sĩ quan Trạch Vượng vào nhà vệ sinh của bệnh viện nhỏ.

Hứa Nam Hành vừa tháo thắt lưng thì có người bước vào nhà vệ sinh, anh nhanh chóng cài lại thắt lưng: “Bác sĩ Phương.”

Phương Thức Du cầm cốc đựng mẫu thử đi vào, thấy Hứa Nam Hành đã chuẩn bị tè, mỉm cười nói: “Thầy Hứa, thầy không lấy cốc mẫu, thầy định...!tè vào đâu?”

“À ừ nhỉ, tôi quên mất.” Hứa Nam Hành đưa tay nhận lấy cốc mẫu.

Phương Thức Du không rời đi, cùng với sĩ quan Trạch Vượng đứng hai bên, nhìn anh.

Hứa Nam Hành lần này bối rối: “Bác sĩ Phương, anh không ra ngoài à?”

“Tôi phải nhìn thầy tè.” Phương Thức Du cố nhịn cười, cố gắng nghiêm túc nói, “Là như vậy, thầy Hứa, giống như kiểm tra doping quốc tế, tôi phải xác nhận đây là mẫu nước tiểu của thầy.”

Hứa Nam Hành suýt thì rơi nước mắt, anh gần như từ kẽ răng rít ra một câu: “Ở đây chỉ có đồng chí công an và tôi, tôi còn có thể trộm nước tiểu của ai nữa?”

“Quy định mà.” Phương Thức Du nói nhẹ nhàng, “Phải có ít nhất hai người giám sát.”

Sĩ quan Trạch Vượng bên cạnh hỏi: “Các cậu quen nhau à?”

Hứa Nam Hành gật đầu một cách khổ sở, Trong giây lát, anh nghĩ đến việc nhờ công an giúp đỡ.

Sĩ quan Trạch Vượng cười: “Chả trách, người quen giám sát thì tè không ra nổi đâu.”

Hứa Nam Hành tiếp tục gật đầu.

Sĩ quan Trạch Vượng nói một cách vui vẻ: “Thầy cứ coi như anh ta không tồn tại, nhắm mắt lại mà tè!”

“...” Đúng là một cách hay, Hứa Nam Hành như một chiến sĩ dũng cảm, không thèm nhìn Phương Thức Du nữa, cắn răng hoàn thành việc lấy mẫu.

Mặc dù nói vậy, nhưng lúc kéo quần lên vẫn khá lúng túng, khóa quần phải kéo đến lần thứ hai mới xong.

Toàn bộ quá trình, Phương Thức Du đều theo dõi.

Hứa Nam Hành không dám nhìn hắn, không muốn biết ánh mắt hắn như thế nào.

Lúc đến bệnh viện, Hứa Nam Hành đầy khí thế tự tin, nhưng khi ra ngoài thì mặt xám như tro.

Đây chính là điểm yếu của cậu ấm tới từ thủ đô, từ nhỏ đến lớn anh khá xấu hổ trong chuyện này, thời trung học cũng rất ít đi vệ sinh cùng bạn bè.

Sau này vào đại học, thời đại thay đổi, mọi người dần hiểu về khoảng cách xã hội, lại càng không có chuyện đi vệ sinh bị người khác nhìn chằm chằm.

Tóm lại, chuyến này đúng là một cú sốc không nhỏ.

Một số bác sĩ trong bệnh viện đang trò chuyện trong sân, y tá trưởng đã mang ra những loại thuốc cần mang đi khám bệnh.

Các bác sĩ đang kiểm tra, giống như y tá đếm gạc trong phòng mổ, hai người cùng đếm rồi bỏ vào túi lớn.

Hứa Nam Hành hít sâu một hơi, bước ra ngoài cũng không còn cảm thấy ngượng nữa.

Anh nhìn đồng hồ, thời gian là 10:15 sáng.

Hiệu trưởng Tác Lãng Thố Mỗ dạy địa lý, vật lý và hóa học, còn khoảng mười phút nữa là kết thúc tiết học.

Hứa Nam Hành phải quay lại, anh muốn chào Phương Thức Du một tiếng.

“Lắm thuốc thế này sao.” Một công an bước tới nhìn các bác sĩ chất ba túi thuốc lớn, “Cốp xe có đồ, có khi không nhét vừa đâu.”

Một bác sĩ nói: “Vậy chúng tôi ôm.”

Đồng chí công an suy nghĩ một lúc: “Ôm suốt 6 tiếng đấy à?”

“6 tiếng thì 6 tiếng.” Phương Thức Du nói, “Chúng tôi sẽ thay nhau ôm, không sao đâu.”

“Đi xe của tôi đi.” Hứa Nam Hành nói, “Dạo này tôi cũng không cần dùng đến xe.”

Phương Thức Du quay đầu nhìn anh, rồi nhìn chiếc Mercedes, thật lòng mà nói Phương Thức Du có chút tiếc.

Hơn ba triệu tệ, xe Mercedes Benz G-Class 2022 chạy trên đường núi gồ ghề, chỉ cần trầy một đoạn sơn thôi cũng đã thấy đáng tiếc rồi.

Hứa Nam Hành dường như đã hiểu ánh mắt của Phương Thức Du, lấy chìa khóa xe ra, nói: “Mercedes Benz ban đầu làm dòng G-Class là để phục vụ quân sự, để leo núi vượt sông.

Sau đó, vì nội bộ hoàng gia Iran có biến, hoàng gia mới không công nhận giao dịch này, xe G-Class mới được chuyển sang thị trường dân dụng.”

Hứa Nam Hành đưa chìa khóa xe cho hắn: “Coi như giúp tôi dắt chó đi dạo, cứ lái thoải mái.”

Phương Thức Du nhận chìa khóa: “Cậu nói hay thật, tôi không biết gọi cậu là thầy Hứa hay tổng giám đốc Hứa đây.”

“Gọi gì cũng được.” Hứa Nam Hành cười phóng khoáng, “Thích gọi gì thì gọi.”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio