Sinh nhật của Hứa Nam Hành là ngày 12 tháng 2, trùng với ngày mồng 3 Tết Âm lịch.
Cả hai người họ đều đã từng xem qua bằng lái xe của nhau.
Trên Quốc lộ 109, Hứa Nam Hành đã xem bằng lái và giấy đăng ký xe của Phương Thức Du.
Vào ngày bị sốc độ cao và phải thở oxy, vì Phương Thức Du yêu cầu làm xét nghiệm máu nên hắn cũng đã xem qua bằng lái của anh.
Không may là ngày mồng 3 Tết, Phương Thức Du phải trực.
Ca trực đêm mồng 2 và ca phẫu thuật sáng mồng 3, sau phẫu thuật hắn còn phải viết y lệnh, thăm khám và bàn giao bệnh nhân xong mới được về.
Khi kết thúc buổi thảo luận phương án phẫu thuật cuối cùng và ra khỏi bệnh viện, đã là 10 giờ 35 phút tối.
Sinh nhật của Hứa Nam Hành chỉ còn lại 1 giờ 25 phút.
Nghề bác sĩ định sẵn rằng họ không thể đặt những việc khác lên trước công việc, tất cả các bác sĩ trên thế giới đều như vậy.
May mắn là vài ngày trước, Phương Thức Du đã thêm WeChat của chủ một tiệm bánh ở huyện để nhờ họ giữ lại một chiếc bánh sinh nhật, chủ tiệm cũng đã chờ hắn.
Phương Thức Du vội vã lái xe đi lấy bánh, cảm ơn chủ tiệm rối rít, sau đó nhanh chóng về nhà.
Về đến nhà câu đầu tiên hắn nói là “Xin lỗi nhé,“ tiếp theo là “Bận quá, thêm một ca phẫu thuật nữa nên anh không thể về sớm được.”
Hứa Nam Hành quay đầu lại, miệng ngậm một chiếc bánh quy chocolate, màn hình máy tính đang chiếu một buổi livestream game, chân đắp chăn Doraemon, cạnh máy tính là một lon coca.
Trông rất thoải mái.
Hứa Nam Hành chớp mắt: “Anh đang xin lỗi em đấy à?”
“Ừ.”
“Em là bạn trai đỏng đảnh của anh hả?” Hứa Nam Hành gỡ chiếc bánh quy xuống, mặt mày buồn cười.
“Cũng không đến mức đó.” Phương Thức Du đặt bánh lên bàn ăn, ngồi xuống bên cạnh anh, “Chỉ là anh cảm thấy hơi có lỗi, anh đã định về sớm hơn, em ở huyện này không có bạn bè, nơi này cũng chẳng có chỗ giải trí nào.”
“À, cũng không hẳn là không có bạn bè.
Tối nay em đi ăn món Hồ Nam rồi, ông chủ nhà hàng đó cũng quen sơ sơ.”
Phương Thức Du chống cằm nhìn anh: “Thật à, sao quen được?”
“Lần trước mang cơm cho anh, nhớ không, ông chủ đã đưa thêm một hộp trái cây.”
“Nhớ chứ.”
Rồi Hứa Nam Hành kể sơ qua việc gặp ông chủ nhà hàng Hồ Nam và anh chàng ít nói kia, rồi lần sau đó anh quay lại nhà hàng, tặng cho ông chủ và anh chàng kia hai lon cà phê, ông chủ đã nói với anh một câu.
“Hãy để cảm xúc vượt qua lý trí.”
Mặc dù Hứa Nam Hành không hẳn bị câu nói đó kích thích, nhưng câu nói ấy thực sự đã gợi mở cho anh.
Trên bàn ăn bằng gỗ, trong đêm tĩnh mịch, hai người ngồi cùng một bên, nghiêng người nhìn nhau.
“Anh còn nhớ hôm đó em nói em đã xem một số bài viết học thuật không?”
“Nhớ.”
“Lúc đó em đang xem các tài liệu liên quan đến đồng tính luyến ái.” Hứa Nam Hành nói.
Phương Thức hơi bất ngờ: “Đây là tố chất của giáo viên à?”
Quả thật, tâm trạng của con người trong các trạng thái khác nhau sẽ khác nhau.
Chỉ cần ngồi trong phòng khách, chậm rãi trò chuyện với Hứa Nam Hành, hắn cũng cảm thấy vô cùng mãn nguyện, từng giây từng phút đều hạnh phúc.
Phương Thức Du uống một ngụm coca mà Hứa Nam Hành đã uống hơn nửa, hỏi: “Họ có biết hôm nay là sinh nhật em không?”
“Không biết, em không nói, có gì mà phải nói chứ.” Hứa Nam Hành cười, “Chỉ là đến ăn một bữa, quán họ khá bận, Tết mà, lại có cả khách du lịch nữa.”
Thực sự là như vậy, dù cả mạng internet đều nói không nên đến Tây Tạng vào mùa đông vì nhiệt độ thấp, thiếu oxy và tuyết lở thường xuyên, nhưng chỉ cần là kỳ nghỉ, chỉ cần đường thông, sẽ luôn có khách du lịch.
Hứa Nam Hành tựa lưng ra sau, ngả đầu thư giãn cổ, không may chiếc chăn trên chân anh theo động tác tuột xuống, anh bèn giơ tay kéo lại.
Rồi nói: “Em lấy cái chăn của anh rồi.”
“Cứ lấy thôi.”
“Cái chăn này có câu chuyện gì không? Em thấy anh mang theo đến cả làng nữa.”
Phương Thức cười: “Không có câu chuyện gì đâu, bà nội anh mua, chăn mềm mại, cảm giác rất thích.”
Hôm đó là sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của Hứa Nam Hành, chiếc bánh kem họ ăn không hết được cất vào tủ lạnh.
Hứa Nam Hành quyết định mùng 5 Tết sẽ quay lại làng, bắt đầu các buổi học bổ sung linh hoạt, đến từng nhà học sinh để kiểm tra ngẫu nhiên bài tập về nhà trong kỳ nghỉ đông của các em, cũng như rà soát và củng cố lại các bài tập sai.
Tối đến khi nằm cuộn tròn trong chăn, Hứa Nam Hành nói rằng anh không thể ở bên Phương Thức Du vào ngày sinh nhật của hắn được.
Phương Thức Du sinh vào tháng Bảy, ngày 19 tháng 7, khi đó Hứa Nam Hành phải “về Bắc Kinh báo cáo công tác.” Còn kế hoạch viện trợ Tây Tạng của Phương Thức Du kéo dài đến mùng 1 tháng 8, Hứa Nam Hành phải trở về Bắc Kinh trước.
Phương Thức Du nói không sao cả.
Hứa Nam Hành cảm thấy hơi tiếc nuối, nói rằng đó là sinh nhật ba mươi tuổi của hắn.
Phương Thức hôn lên đỉnh đầu anh, nói rằng sau này còn nhiều năm nữa.
Món quà Phương Thức Du tặng Hứa Nam Hành là một chiếc móc khóa tự làm, một món đồ trang trí bằng len không quá tinh xảo.
Hắn dựa theo ảnh đại diện trên WeChat của Hứa Nam Hành để làm một chiếc đầu mèo béo phúng phính...!ừm, ít nhất cũng nhìn ra được đó là Béo Ú.
Hứa Nam Hành rất thích.
Anh cảm thấy bác sĩ Phương đã nhận ra rằng anh đang nhớ nhà.
Hắn không hỏi, nhưng anh rất vui, có những điều không cần hỏi cũng không cần nói nhiều, anh và bác sĩ Phương tuy không gặp sóng gió lớn, nhưng cũng có thể hiểu ý nhau.
Hơn nữa, món đồ kiểu này người mới học làm hẳn sẽ rất tốn công, đối với một bác sĩ ngoại khoa tim mạch bận rộn từ sáng đến tối như bác sĩ Phương, thì càng không dễ dàng gì.
Ngày mùng 5, bệnh viện ở Shigatse* yêu cầu trợ giúp khẩn cấp, có một bệnh nhân hở van ba lá nghiêm trọng cần phẫu thuật, nhờ thầy Cố hỗ trợ.
Thầy Cố dẫn theo Phương Thức Du làm phụ tá, xuất phát đến Shigatse, còn Hứa Nam Hành quay lại làng.
Anh đội mũ lưỡi trai, ánh mắt bị che khuất dưới bóng râm của mũ, bắt đầu mỗi ngày ngẫu nhiên chọn một gia đình may mắn để kiểm tra đột xuất bài tập về nhà trong kỳ nghỉ đông.
(*) Shigatse 日喀则: Hay còn được gọi là Xigazê, là thành phố lớn thứ hai tại khu tự trị Tây Tạng.
Khi đến nhà Lạp Mỗ, cô bé đang bắt bò trong chuồng, có một con bò Yak con linh hoạt như cá trong nước, dường như nó biết Lạp Mỗ đến để dắt nó, còn chơi đùa với Lạp Mỗ nữa.
Hứa Nam Hành bước qua phần tường thấp nhất của chuồng bò, nhanh chóng ghì con bò xuống, rồi ngẩng đầu nhìn Lạp Mỗ: “Em đã làm được bao nhiêu đề toán rồi?”
Lạp Mỗ: “......”
Thế là cô bé vào nhà làm bài tập, còn thầy giáo thành phố thì ở chuồng bò lần lượt cột từng con bò lại.
Sau đó, mẹ và em trai em gái của Lạp Mỗ xách nước về, thấy thầy giáo đang làm việc trong nhà mình, cột xong bò lại còn đắp chăn cho bò, cô hoảng hốt, vội vàng dẫn hai đứa trẻ đi nhanh về nhà.
Mẹ của Lạp Mỗ với giọng nói pha trộn và tiếng phổ thông lơ lớ bảo Hứa Nam Hành dừng tay...
“Trời ơi, lúc đó em sợ chết khiếp.”
Tối hôm đó, Hứa Nam Hành gọi video với Phương Thức Du, nói: “Anh không biết đâu, mấy con bò Yak nhà Lạp Mỗ, buổi tối phải cột từng con lại, em chỉ đứng đó cột bò thôi, rất đơn giản, chúng có dây sẵn, chỉ cần cột lại là xong.
Điều quan trọng là, mẹ của Lạp Mỗ, tiếng Hán của chị ấy không tốt lắm, chắc thấy em làm việc chị ấy thấy không nỡ, nên la lên “Đừng động vào!” “Dừng lại!” “Ngừng tay!“.”
Phương Thức Du ở đầu dây bên kia bật cười.
Hứa Nam Hành: “Anh hiểu không, em không giống đang làm việc, mà giống như đang trộm bò Yak của nhà họ í.”
Phương Thức Du cười không ngớt: “Em là khách quý, khách quý làm sao có thể làm việc.
Thế ngày mai em định đột xuất kiểm tra nhà ai?”
Hứa Nam Hành tựa vào đầu giường, suy nghĩ: “Ừm...!em đoán là Đạt Tang Khúc Trân đã chuẩn bị rồi, hai chị em đó cùng chung chí hướng, em không đi, ngày mai em sẽ đến nhà Nhân Thanh.”
Hai người trò chuyện hơn ba mươi phút, tán gẫu một lúc rồi cúp máy.
Hứa Nam Hành chuẩn bị đi ngủ, còn Phương Thức Du ở Shigatse thì ở chung phòng với thầy Cố, không tiện trò chuyện quá khuya.
Mùa đông trên cao nguyên Nam Tây Tạng thường xuyên có tuyết rơi, nhìn từ cửa sổ lớp học ra, khung cửa sổ tựa như một bức tranh tuyết trắng.
Đến khi hoàng hôn buông xuống, sao trăng treo cao, lại thêm một ngày nữa trôi qua.
Những lớp tuyết này đến mùa xuân mới tan, ở những khu vực có độ phủ xanh tự nhiên cao, chờ đợi sự chuyển giao giữa các mùa là một điều rất kỳ diệu, mọi sinh linh đều theo sự biến đổi của thiên nhiên mà biến chuyển.
Ánh sáng ban mai thức giấc thì thấy trời, Sao Hôm theo gió thì chìm vào giấc ngủ.
Kể từ khi đến Tây Tạng, Hứa Nam Hành cảm nhận được mình đã có những thay đổi.
Có lẽ là một sự chấp nhận, chấp nhận sự bất công và vô vọng của thế giới này, không phải là miễn cưỡng chấp nhận mà là từ tận đáy lòng nhận thức được sự nhỏ bé của bản thân.
Rời khỏi thành phố mới cảm nhận được thế giới này thật rộng lớn, ngước lên không phải là bầu trời bị cắt nhỏ thành những khối vuông bởi các tòa nhà cao tầng, bước ra khỏi thành phố lớn, ngẩng đầu là thấy cả bầu trời.
Dưới bầu trời rộng lớn là mảnh đất nguyên sơ của nó, mảnh đất kéo dài đến chân núi Tây Tạng, rồi lại hướng lên...
Những ngọn núi đó, chẳng phải là những bức tượng thần vươn lên từ mặt đất hay sao.
Hứa Nam Hành vẫn nhớ câu nói đùa của Phương Thức Du: “Đến Tây Tạng, oxy loãng, không động đậy nổi, tự nhiên sẽ bình yên.”
Câu nói đó đúng một nửa.
Đến Tây Tạng, tự nhiên sẽ bình yên.
Suốt thời gian dài sau Tết Nguyên Đán, Hứa Nam Hành và Phương Thức Du sống trong cảnh ít gặp nhau.
Hứa Nam Hành tập trung vào giảng dạy khi trường học khai giảng sớm, còn Phương Thức Du thì bận rộn đến mức buổi tối ăn phần cơm thừa từ bữa trưa chưa kịp ăn.
Trong một tuần Phương Thức Du về bệnh viện nhỏ làm việc, hai người chỉ kịp ăn cùng nhau bữa cơm, thậm chí việc hôn nhau cũng chỉ vội vàng “chụt” một cái.
Tình yêu mới nở rộ bị biến thành cuộc sống của đôi vợ chồng già.
May mắn là cả hai đều thông cảm cho nhau, Phương Thức Du sẽ đến ký túc xá để xoa bóp vai gáy cho Hứa Nam Hành khi anh đang cắm đầu vào bài vở, còn Hứa Nam Hành cũng sẽ đến bệnh viện nhỏ để cùng hắn hút một điếu thuốc, trò chuyện một chút.
Có lần thầy Hứa nói rằng bác sĩ Phương thực sự chăm sóc cho mình quá nhiều, ngụ ý rằng bản thân đang là người được hưởng lợi nhiều hơn trong mối quan hệ này.
Phương Thức Du xoa đầu anh, hỏi, sao lại cân đo đong đếm trong tình yêu như vậy.
Hứa Nam Hành nghĩ ngợi một lát, thấy cũng đúng.
Mùa xuân ở Nam Tây Tạng sắp đến, anh cũng sắp phải rời đi.
Ngày Phương Thức Du trở lại huyện, trước khi đi hắn đã ghé qua trường một lần.
Tầng một có hai lớp học, một lớp đang học, lớp còn lại đang thi, lớp đang thi chính là lớp của Hứa Nam Hành.
Phương Thức Du vừa muốn gặp anh, lại không muốn làm phiền, vì vậy lái xe vòng qua cổng trường một vòng, Hứa Nam Hành nhạy bén nhìn thấy xe hắn, khẽ gật đầu với hắn.
Một góc bảng đen ghi rằng còn 65 ngày nữa đến kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông, thời gian đã bước sang tháng Năm.
Tuyết vẫn chưa tan hết, những thảm thực vật kiên cường dưới lớp tuyết đang ra sức vươn lên, chúng muốn chạm tới ánh mặt trời.
Buổi tối Hứa Nam Hành gọi điện cho Phương Thức Du, đứng ngoài cổng trường hút thuốc.
Đó cũng là nơi đầu tiên khi anh đến đây, cùng Phương Thức Du ăn cơm xong rồi ra ngoài hút thuốc.
Anh nói: “Còn hai tháng nữa là em phải đi.”
Phương Thức Du đáp: “Còn anh thì đã bắt đầu nhớ em rồi.”.