Đã hơn ba tuần cô chưa được thấy cái mặt mo của Sở Ngạo, cũng như bất kì thành viên Địa Ưng bang nào, cả Tử Duệ cũng bị baba triệu kiến, gặp riêng "tư vấn tình cảm" các kiểu đến giờ vẫn chưa vác xác về.
Sau khi nghe tin Tôn Điệp Hạ chết, cô thực sự đau buồn lại có một chút không dám tin, có cảm giác mất đi một người bạn quan trọng, rất tiếc nuối, nhưng tốt xấu gì vẫn còn tốt hơn Hoàng Ưng, nghe nói hắn bị Sở Ngạo cho nghỉ phép dài hạn, khi nào kéo hồn về lại được thì tính tiếp. Khó khăn lắm Hoàng Ưng mới nén xuống xúc cảm, tuy nhiên ánh mắt vẫn ảm đạm như cũ, cuối cùng bị Sở Ngạo mắng cho một trận tối mặt tối mũi...
Hoàng Ưng tỏ vẻ oan ức "Nếu đổi lại là lão đại xem, thử coi ngài có đánh bom liều chết, dở bỏ luôn cái thành phố A này không?"
...
Tình tiết thay đổi quá nhiều, người đáng lí ra không chết lại phải chết, Chấn Phong chết, Tôn Điệp Hạ cũng chết...Thiên Hổ một đêm bị xóa sạch. Đến cuối cùng ai sẽ thay thế Chấn Phong đây? Nhân vật chính chết mà thế giới này không sứt mẻ một tí gì, cô cũng thấy làm ngạc nhiên. Hay là nó bù lại hết cho Y Nhã?
Mỗ nữ nhân nào đó một chút cũng không hề hay biết, từ khi cô xuyên vào, nhân vật chính đã bị thay đổi...
R....R.... Điện thoại để bên cạnh reo lên liên hồi, Di Thiên nhăn mày cầm nó lên, ai điện vào giờ này ấy nhỉ? Nhìn vào màn hình thì biết được người gọi là Vân Trà, tâm tình mới tốt lên một chút, vừa ấn nút nhận đã nghe bên kia reo hò ầm ĩ :
-Chu choa....Em gái đây định đám cưới trước chị hả???
Di Thiên một trận trăng sao bay đầy đầu, Vân Trà đây không phải gọi nhầm số đi? Cái gì mà đám cưới? Là ai đám cưới chứ hả? Vân Trà thấy đầu dây bên kia im lặng, nghi hoặc một lúc, cuối cùng vẫn quyến định hỏi, tuy giọng nói có phần do dự :
-Đừng nói với chị là em chưa biết gì nha?
Di Thiên tiếp tục phương châm sống "im lặng là vàng", chờ đợi tất cả những gì kinh khủng sắp được tiết lộ tiếp theo...
Vân Trà thở dài, tiếc rèn sắt không thành thép, nguyên cái thành phố A này chắc cũng biết sắp hết rồi mà nhân vật kim cương của vấn đề vẫn dửng dưng ngoài vòng pháp luật? Không hay biết một tí gì? Sở Ngạo, anh làm việc cũng quá thất sách rồi!!!
-Thiệp mời đính hôn của em cùng Sở Ngạo chị với Từ Thịnh đã nhận được, nếu em còn không biết thì thật sự dọn lên núi tu hành đi!!!
WTF??? Di Thiên thiếu chút nữa ném cái điện thoại sang một bên, cô khi nào thì đính hôn với hắn? Đây là bá vương ngạnh thượng cung???
Vân Trà đầu dây bên kia đã ngắt kết nối từ lúc nào rồi, Di Thiên còn không quan tâm, trực tiếp thay đồ ra xe, hướng tới biệt thự của Sở Ngạo đòi quyền công dân... Vừa bước vào cửa đã thấy tên yêu nghiệt kia đang tao nhã uống rượu, màu đỏ tươi còn vương lại trên môi mỏng, toát lên vẻ quyến rũ khó cưỡng, thật đúng là chọc đui mù mắt chó gia cố hợp kim titan của bà!!!
Di Thiên phẫn nộ, không nói hai lời đùng đùng bước tới, hai tay nhỏ bé đập mạnh xuống bàn, trừng mắt nhìn nam nhân đầu sỏ gây tội :
-Em còn chưa đồng ý mà anh dám phát thiệp mời?
Sở Ngạo đặt ly rượu xuống, bạc thần khẽ nhếch lên một vòng cung, hiển nhiên tâm tình rất vui vẻ "Em không muốn gả?"
Di Thiên hừ lạnh "Khung cảnh tỏ tình lãng mạn đâu? Nhẫn kim cương mấy tỉ của em đâu? Gia sản bồi thường tinh thần về sau đâu?..."
Sở Ngạo "Sẽ có"
Di Thiên nhíu mày, biết hắn nói được sẽ làm được, nghi hoặc buột miệng hỏi một câu "Tại sao lại quyết định gấp rút như vậy?"
bg-ssp-{height:px}
Sở Ngạo khẽ cười, duy có ánh mắt là hơi lạnh đi, hắn đứng dậy dùng tay xoa xoa đầu cô "Hiện tại có nhiều chuyện phải làm, rất mất thời gian. Mà anh không chờ được, sợ đến lúc giải quyến ổn thỏa em lại chạy đi mất".
Phải nói đúng hơn là, đối mặt với kẻ thù, hắn sợ mình không còn cơ hội được hưởng hạnh phúc này nữa...
Hắn đúng là quá ích kỉ, lỡ như lấy cô rồi mà có chuyện xảy ra, mạng này không còn, chẳng phải càng làm khổ cô sao? Nhưng mà đối thủ bây giờ còn chưa điều tra kĩ, bản thân còn chưa biết nên bắt đầu từ đâu, muốn hắn bỏ qua cho Di Thiên thực sự hắn không cam lòng!!! Theo đuổi đã lâu như vậy, chỉ có cái não bằng phẳng tê liệt với chuyện tình cảm kia là không nhận ra thôi...
Xem ra cô một mực không nhớ đến hắn, cũng không nhận ra hắn...
Di Thiên đỏ mặt, đây cũng tính là tỏ tình đi? Nhưng mà sao khác người quá vậy hả? Cảm giác có chút mơ hồ, thật không dám tin mình sắp làm vợ người khác, hai kiếp cộng lại hắn là người đầu tiên làm cô động tâm, hơn nữa cái quái gì thân mật cũng đã làm rồi, thẹn thùng còn ý nghĩa gì chứ? Di Thiên kéo cổ áo Sở Ngạo xuống, ra tay quá nhanh, với lại hắn không kịp đề phòng liền bị ma trảo của cô bắt trúng, cảm giác mát lạnh trên môi, Sở Ngạo ngạc nhiên nhìn Di Thiên áp sát song lại đặt một nụ hôn lên môi hắn, đáng tiếc còn chưa được hưởng thụ bao lâu thì cô đã đẩy hắn ra.
Di Thiên quay lưng bỏ đi, trước khi biến mất còn không quên bỏ lại một câu, khí thế oai phong lẫm liệt :
-Hừ! Quách Linh Di Thiên này mà anh cũng dám lấy? Tốt, cứ chờ đó!!!
...
Di Thiên đang nằm úp xuống giường mềm mại, hai chân đưa lên trời khẽ đung đưa, cô hiện đang đeo headphone mà đọc tiểu thuyết, tiểu thuyết trong tiểu thuyết quả nhiên là có tư vị riêng nha~~~. Điện thoại lại một lần nữa reo lên, cô nhíu mày, đừng có nói là gọi điện đến chúc mừng nữa đi? Lại nhìn đến số lạ, mày nhíu càng chặt, cuối cùng vẫn quyến định ấn nhận cuộc gọi :
-Xin chào?
-Di Thiên, là tôi!
Âm thanh này nghe quen lắm, đột nhiên nhớ đến người nào đó, cô bật người dậy :
-Vĩ Mặc?
-Ân! Nghe nói cô sắp đính hôn... Tôi không thể tham dự bữa tiệc, nên không phiền nếu bây giờ tôi mời cô một bữa?
Đầu dây bên kia lại chen vào một giọng nói hớn hở gần như hét lên "Di Thiên, cô liệu hồn mà ra đây!!! Dám lấy chồng trước tôi? Được lắm" (Hình như có gì đó sai sai ==)
Di Thiên một trận choáng váng, Mạc Quân Ly cũng tới góp vui? Thật là...
-Được.
Môi khẽ mỉm cười, cô lên bản đồ tìm địa chỉ Vĩ Mặc đưa tới, vốn hắn muốn tới đón cô nhưng đã bị cô từ chối, dù sao sau này cũng không tiện gặp mặt riêng thế này, Di Thiên rất tin tưởng Sở Ngạo sau này sẽ / giám sát cô, y hệt như keo dính, một tấc cũng không rời!!!