Đã ba ngày trôi qua, mọi thứ vẫn là tuần hoàn lặp lại, hàng đêm đều có người hi sinh với đầy đủ các kiểu "được giết" quái dị. Bây giờ đám học sinh không còn hoảng sợ như trước nữa, nhìn những cái xác kia cũng như nhìn thấy một thứ gì đó rất đỗi bình thường nhưng thay vào đó là họ hoàn toàn tuyệt vọng, giống hệt như những người bị tế thần linh, chỉ chờ đến lượt mình chết nữa thôi.
Di Thiên vẫn vân đạm phong khinh như thường ngày, ngoài ăn và ngủ hình như cô không còn làm gì khác, không giống như đám học sinh đón chào ngày mới bằng sự vô vọng, Di Thiên dùng thái độ "không quan tâm" để quan sát mọi thứ, một bộ dáng người qua đường không đáng để ý.
Hôm nay có gì đó rất khác lạ, Di Thiên cảm giác đám nam sinh kia đang âm mưu làm việc không tính là tốt đẹp, ánh mắt ngoan tuyệt của họ làm cô không thoải mái, xem ra mất hết kiên nhẫn rồi đi?
Cũng đúng, có ai mà cam chịu chờ chết cơ chứ?
Như Di Thiên dự đoán, sau khi ăn sáng xong đám nam sinh đột nhiên đứng dậy, bổ nhào vào người những nữ sinh gần đó. Nữ sinh giật mình còn chưa kịp phản ứng đã thấy bọn chúng luồn tay vào trong áo, hết sờ chỗ này đến bóp chỗ khác, bây giờ mà còn không biết chuyện gì xảy ra thì nên đi báo danh đầu thai đi là vừa a.
-Các cậu đang làm cái gì?
Một nữ sinh hét lên, trong tiếng hét chứa đầy giận dữ.
Nam sinh đang chiến đấu quên mình trên người cô ta liền trả lời:
-Mẹ nó, trước sau cũng chết chi bằng bây giờ trải nghiệm một chút.
Di Thiên ngồi tựa vào gốc cây đằng xa cười lạnh, không ai dám đụng đến cô, họ cũng không muốn chết, thua hết biểu cảm của đám nam sinh vào mắt, hệt như những con heo nhìn thấy thức ăn, so với mấy lão già dê bụng đầy mỡ khác gì nhau cơ chứ?Một cảm giác buồn nôn xông tới, cô ghét nhất là loại chuyện này phát sinh,lũ nam nhân các người coi phụ nữ là công cụ phát tiết đó hả? đáy mắt như đóng băng, Di Thiên gằng từng chữ:
-Dừng tay!!
Giọng nói mang theo uy hiếp mãnh liệt không khỏi làm đám nam sinh da đầu tê rần, động tác ngay lập tức đình chỉ. Di Thiên ánh mắt quét qua một lượt, sau lại mở giọng:
-Chúng ta chưa chắc sẽ chết! Cho nên... các người mau cút ra xa đi!
Tuy rằng dục vọng đang bùng cháy dưới thân nhưng ai cũng hiểu mạng sống quan trọng hơn, Di Thiên đã nói vậy chắc chắn cô ấy biết cách sống sót, bọn ngựa đực liền đứng dậy chỉnh lại quần áo rồi ngồi xuống. Nữ sinh sau khi hoàn hồn liền nhích lại gần Di Thiên, cảnh giác cùng hận ý hướng đám nam sinh bắn tới.
Di Thiên thấy mọi chuyện đã kết thúc, hơi thả lỏng :
-Mọi người nghĩ mục đích của hung thủ là gì?
Không khí lập tức yên lặng lạ thường, Quan Nhiên không kìm được liền mở miệng khinh bỉ:
-Chẳng phải là chỉ giết người thôi sao? Cần gì phải có mục đích?
Di Thiên cười cười, từ chối cho ý kiến, vẫn chư ngộ ra sao? Bình hoa đúng là thời nào một chút cũng không xài được. Thôi đổi câu hỏi khác vậy.
(Bình hoa :Chỉ những người phụ nữ đẹp nhưng không có đầu óc)
-Vậy theo mọi người hung thủ từ đâu xuất hiện?
Không khí lạnh đi vài phần, câu hỏi này có ý gì? nhiều người sau đó mặt tái xanh, chắc hẳn nghiệm ra điều gì đó. Một nam sinh lên tiếng:
-Có thể hắn đã ở trên đảo này từ trước, sau đó thấy chúng ta liền đem tất cả giết sạch.
Ngay lập tức có người phản bác:
-Không có khả năng, bọn cướp mang chúng ta đến đây chứng tỏ bọn chúng phải có chuẩn bị trước, thiết bị nhiễu sóng là minh chứng minh bạch nhất, làm sao bọn chúng để một người ghê tởm như vậy lên đảo rồi lại bị giết như vậy.
Tiếng hít khí rất rõ ràng, mọi người bắt đầu hoảng sợ, không gian im lặng đến nỗi chỉ nghe tiếng gió xào xạc đặc biệt rợn người hơn bao giờ hết.
Một nữ sinh giọng nói có chút run run nhìn Di Thiên:
-Đừng nói là ngay từ đầu hung thủ theo chúng ta đến đây?
Im lặng quỷ dị...
Di Thiên không nhanh không chậm đáp:
-Không sai, có hay không có bọn cướp chúng ta đều sẽ chết! Bọn chúng chỉ xui xẻo chọn trúng chúng ta để rồi bị vạ lây chết thảm như thế thôi!
bg-ssp-{height:px}
Cô rất kiên định mà nói ra sự thật dù là sự thật này có bao nhiêu tàn khốc, nếu tất cả có chết cũng phải biết tại sao mình chết.
Giọng nữ lúc này đã nức nở, tiếng khóc rất nhỏ vang lên:
-Ý cậu là...một trong chúng ta là hung thủ?
Nửa câu sau càng nói càng nhỏ xuống nhưng ai cũng nghe rất rõ ràng.
-Phải!
Cả đám bộ dáng không thể tin được, nhìn nhau đầy hoang mang, tại sao lại có thể như vậy? Bọn họ ít nhiều gì cũng ở cạnh nhau, nếu có ai đó khác thường lập tức phải biết chứ?
-Cũng có thể là giáo viên lớp - mà.
Bọn họ bắt đầu nhốn nháo cho rằng ý kiến trên là đúng liền quay sang Di Thiên
Di Thiên khẽ thở dài, không chút lưu tình chặt đứt cái hi vọng vừa lóe lên kia, cô không dám chắc nhưng có thể cô ta là người chết đầu tiên:
-Cô ấy đã chết rồi! Trong căn phòng trên cùng trong góc, xác cô ấy để trong hộc tủ gỗ dưới cái đồng hồ. Chết rất thảm! Cô ấy bị hành xác không khác bao nhiêu so với mấy cái xác mà mọi người đã thấy.
Đồng tử co rụt lại, ai nấy đều hoảng sợ tột độ, thân thể không ngừng run rẩy, nghĩ đến chuyện người ngồi cạnh mình có thể là hung thủ, muốn bấy nhiêu kinh khủng liền có bấy nhiêu.
-Nói vậy cậu đã biết ai là hung thủ?
Di Thiên lúc này lại im lặng, cô chắc chắn nếu nói ra liền chết chưa kịp nhắm mắt đó nha~. Không trả lời câu hỏi kia mà Di Thiên ngược lại hỏi một câu làm mọi người sửng sốt:
-Các cậu không thấy những người đã chết ít nhiều gì cũng liên quan tới Quan Nhiên sao?
Ngay lập tức như hiệu ứng mà quay sang nhìn Quan Nhiên, ngẫm lại thấy Di Thiên nói hoàn toàn đúng, Những người bị tấn công đều là bạn của cô ta trong đó còn có người bạn thân và bạn trai nữa. Quan Nhiên sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm những ánh mắt không chút thiện ý kia.
-Không...không phải thế...
Di Thiên tà mị cười cười :
-Chắc mọi người biết mục đích của hung thủ rồi chứ?
Ngay lập tức mọi người nhào lên, đè Quan Nhiên xuống, tuy không biết hung thủ là ai nhưng đã biết mục đích của hắn là Quan Nhiên thì không cần kiêng dè nữa, cứ giao cô ta ra thì mọi người sẽ sống sót thôi.
Di Thiên trong lòng khẽ động, hoa tai đã bắt được sóng rồi, nhưng để tìm được nơi này chắc hẳn phải tốn vài ngày, mà hơn hết là...tối nay có thể hắn sẽ giết Quan Nhiên nhưng chưa chắc tha cho bọn họ. Những lời cô nói lúc nãy hắn đã nghe hết, % là sẽ giết người diệt khẩu.
Nếu lần này chết đi cô có quay về được không?
--- Ta là phân cách tuyến---------
-Lão đại, đã biết tiểu thư ở đâu. Cô ấy đang phát ra loại sóng SOS.
Lam Ưng một bên kính cẩn nói, chỉ có sóng hoa tai của phu nhân là bọn họ bắt được do lần trước đã biết đến, sóng điện thoại hay dây chuyền kia đều vô dụng. Y đang tự trách mình, không ngờ tới sẽ có một ngày phu nhân cách xa như vậy, nếu sớm biết đã chỉnh cái dây chuyền kia phạm vi rộng ra rồi. Nhưng rốt cuộc là tín hiệu SOS kia là phát cho ai?
-Ngay lập tức chuẩn bị, dùng tốc độ nhanh nhất đến nơi đó.
Sở Ngạo khuôn mặt tuy bình tĩnh nhưng âm thanh có phần khẩn trương.
Hoàng Ưng nhanh chóng rời đi, phải biết để phu nhân phát ra tín hiệu cầu cứu là chuyện đã nghiêm trọng rồi. Hồng Ưng một bên tính toán thời gian, nếu đi bằng trực thăng bình thường phải mất ngày nhưng nếu dùng hết khả năng thì sáng sớm ngày mai liền đến.
Phu nhân nhất định phải cố cầm cự đến sáng mai a.
s