Di Thiên xoay người lại, bắt gặp ánh mắt ngập nước của Y Nhã, cô bất giác rùng mình, nhìn xem, tiểu yêu tinh họa thủy như vậy, yếu đuối như vậy, nếu bản thân là đàn ông, cô cũng muốn hung hăng bắt nạt một phen, tay nâng cái cằm nhỏ kia lên, áp sát vào mặt cô ta, nhỏ giọng thì thầm : "Em gái đây là đang câu dẫn anh sao?", nhưng không có nếu như, vì thế trong lòng cũng chỉ có nồng đậm chán ghét.
-Chị...chị có thể...
-Sao?
Y Nhã ngước mặt lên, thu hết nụ cười được Unesco công nhận là "tươi hơn hoa" của Di Thiên vào, không hiểu sao nhìn nụ cười kia, cô có cảm giác không lành.
-Chị... có thể nhường lại công ty cho ba không? Vì chị còn nhỏ tuổi, với lại...
-Ha! Em gái đây là kêu chị phản di chúc của mẹ? Công ty thành đạt như vậy, nếu chị bỏ qua, chị sẽ lỗ vốn nặng đó nha!
Di Thiên vừa dứt lời, lập tức lệ hoa tuôn rơi như thác, Y Nhã một bộ dáng bị vức bỏ, ôm lấy bả vai khóc nất lên, môi mím chặt, như cố gắng không phát ra tiếng khóc lớn.
-Chị, sao chị lại như thế? Chị thật quá đáng!
Ây dô, tổ tông của tôi ơi, em giấu hành tỏi ở đâu chị không thấy vậy hả? Em còn diễn sâu hơn cả diễn viên nữa đấy, muốn khóc liền khóc sao? Lời kịch không tệ, thành công thoắt cái biến chị gái "chân yếu tay mềm" này thành "mẹ chồng độc ác" rồi, chắc lời thoại trong các phim tình cảm truyền hình em học thuộc lòng hết rồi nhở?
Mặc dù làm ra vẻ tận lực nhỏ giọng, nhưng bộ dáng của Y Nhã làm cho nhiều người chú ý, họ nhanh chóng "bắt sóng" phía bên này, trên mặt đều là một bộ dáng ôm cây xem kịch.
-Tại sao em khóc? Em như vậy người khác lầm tưởng chị bắt nạt em thì sao?
-Không có, chị không có...-Nói xong vai càng thêm run rẩy, tiếng nấc đặc biệt rõ ràng hơn.
Miệng thì nói như thế nhưng khóc dữ dội hơn thì "không có" cái nỗi gì. Thanh danh chị đây trước giờ đen như nhọ nồi rồi, bây giờ chồng lên thêm cái danh "ác độc" nữa thì em muốn chị sống sao? Nhìn tình hình này thì Di Thiên muốn phân minh, chỉ sợ càng bôi càng đen thôi.
-Vậy em muốn thế nào?
Nghe vậy, mắt Y Nhã lập tức phát sáng, vẻ mặt vui mừng, nhưng rất nhanh che giấu được, điềm đạm đáng yêu, nhu thuận trả lời:
-Chỉ cần chị giao công ty cho ba, chị muốn em làm gì cũng được.
Nếu có cái giếng chỗ này, cô thật muốn nói "kìa, nhảy đi em" nhưng phải lấy đại cuộc làm trọng, với lại chỗ này là chỗ đông người, Di Thiên cũng không muốn nửa đời sau bóc lịch. Cô tiến lên, thì thầm vào tai Y Nhã, tiếng cười nhẹ nhàng làm cô ta giật thót:
-Vậy chị muốn em khai báo với Chấn Phong, em qua lại với bao nhiêu đàn ông sau lưng anh ta.
-Chị, chị nói gì đó...
Y Nhã khuôn mặt cắt không ra chút máu, liều mình hất tay, đẩy Di Thiên ra khỏi người. "Sao chị ta biết được? Mình đâu có nói cho ai". Nhưng tay vừa chạm nhẹ vào vai Di Thiên, thành công hữu lực đẩy cô ta xuống hồ. Tiếng ngã nước vang lên, lúc nãy nhiều người đã chú ý đến động tĩnh bên này, bây giờ thì ai cũng tập trung thấy hết những hình ảnh vừa rồi. Tay Y Nhã còn sững lại ở không trung, bằng chứng không thể chối cãi.
-Không có, không...không phải vậy...
Mặc cho Y Nhã kêu gào, mọi người đều cho cô ta ánh mắt khinh thường. Cô ta giờ như khúc gỗ giữa dòng nước, không nơi nương tự, khắp nơi đều bài xích cô ta, định lừa dối người khác sao, mắt của họ cũng không kém như thế đâu. Rõ ràng chính tay đẩy chị mình xuống hồ, vậy mà giờ làm như ai ăn thịt cô ta vậy.
Lúc này, có người cứu được Di Thiên lên bờ, cô gái nằm đó, tóc rối tinh rối mù, quần áo ướt sũng, nhìn qua vô cùng chật vật. Dù sao người ta cũng là thiếu nữ, nên cũng không người đàn ông nào dám chạm vào cô, chỉ để cho các người phụ nữ ra sức cứu chữa.
Rốt cuộc có người không thể nhịn được nữa, là một phụ nhân, chỉ tay vào mặt Y Nhã, hét lên : "Tôi không ngờ có loại con gái không biết xấu hổ như vậy. Hai mẹ con cô giựt chồng người khác, hãm hại luôn cả gia đình người ta. Các người vui lắm đúng không, đúng là tiện nhân".bg-ssp-{height:px}
-Không! bác à, con không đẩy chị ấy!!- Rõ ràng là cô không đẩy, nhưng tại sao Di Thiên lại té xuống dưới đó chứ?
-Đôi mắt này thấy rõ, cô một tay này đẩy. Không lẽ cô ấy tự mình nhảy xuống?
Y Nhã một mực phủ định, nước mắt lực chực rơi xuống, tại sao không ai tin cô vậy? Nhưng nếu nói Di Thiên tự mình nhảy xuống, làm gì có ai tin. Ai lại ngu đến mức đùa với tính mạng như thế? Di Thiên cũng không biết bơi, sẽ không làm như vậy. Ở đâu, vậy thì sai ở đâu? Y Nhã dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Chấn Phong, đáp trả lại cô ta là một ánh mắt thất vọng.
Không! Y Nhã cô không muốn như vậy. Sao mọi chuyện đột nhiên ập lên đầu cô?
Khụ...khụ! Di Thiên sặc nước, đôi mắt từ từ mở ra, tận lực hít lấy không khí, cuối cùng cũng nhìn rõ quang cảnh trước mắt. Y Nhã lập tức vọt qua, vẻ mặt quan tâm : -"Chị, chị có sao không?"
Sau khi thấy khuôn mặt kia, Di Thiên cả kinh,sắc mặt tái nhợt, tay ôm lấy đầu, gập người xuống, lui về phía sau, một bộ dáng hoảng loạn :-"Không, không...đừng lại đây, đừng...aaaa!". Hành động này tát một tát vào mặt Y Nhã.
Người phụ nhân khi nãy không nói hai lời, tức khắc bước tới ôm lấy Di Thiên thân thể đang run bần bật, một giọng kiên định :" Nhìn xem, thường ngày chắc chịu khổ không ít. Hừ, ta đây muốn xem ai ăn hiếp được cô ấy, đồ giả nhân giả nghĩa, cô nên xem lại bản thân mình đi" Ném cho Y Nhã một ánh mắt cảnh cáo, để cho nữ vệ sĩ dìu Di Thiên đi.
Chấn Phong đứng trong góc tối, quan sát tình hình từ đầu. "Di Thiên, cô được lắm, làm người phụ nữ của tôi bẽ mặt, giả bộ thật đáng khen ngợi, định lạt mểm buộc chặt, mấy trò này tôi xem đến phát chán rồi". Lúc đầu, hắn cũng nghi ngờ Di Thiên là tự gieo mình xuống, nhưng hành động Y Nhã đẩy cô ta, chân thực đến không ngờ, nếu không phải bắt gặp ánh mắt hả hê nhìn hắn, hắn cũng không tin là cô ta dám làm vậy. "Động vào vảy ngược của tôi, lá gan cô cũng lớn đấy".
Di Thiên ngồi trên xe của phụ nhân, nghe đủ mọi lời căn dặn, nào là không được nhẫn nhịn, nào là đáp trả ra sao, đối đầu thế nào,... Cô bây giờ hơi sức đâu mà nghe lọt tai, nhìn chiếc BMW màu đen này, vest đen, cửa kính cũng đen nốt, không nói cũng biết, mafia chính hiệu a. Thật sự là mafia nhiều vậy sao? Thật là, đến phụ nữ bán tạp hóa cũng dính dáng bảy phần tới mafia, ba phần còn lại là trực tiếp liên quan, đúng là muốn tim cô co rút mà chết sao? Dù sao thân cũng là đặc công, nói không mất bình tĩnh trước mấy vị này, là đang tự nói dối mình thôi.
Bước xuống xe, rối rít cám ơn người phụ nhân mafia này, cô vào nhà, tối nay tâm trạng thật tốt, em gái à, em chính thức tỏa sáng rồi đấy, hài lòng không? Chắc bữa nào chị cũng phải đăng kí một suất đạo diễn ngay mới được. Haha!. Ôm niềm vui nho nhỏ, cô đi vào giấc ngủ.
-------Ta là phân cách tuyến đêm khuya-----------------
Trong phòng họp, Chấn Phong trầm lặng nghe báo cáo tình hình của địa bàn, mấy ngày nay phát sinh rất nhiều chuyện làm hắn không vui. Đàn em cũng nhận ra tâm trạng hắn không tốt, cũng không dám nửa phần sai sót. Đột nhiên, một tên đàn em trực tiếp chạy vào, thở gấp khó khăn, lộ vẻ bất đắc dĩ " ai không biết lão đại không vui, nhưng chuyện này phải lập tức báo cáo"
Bỏ qua ánh mắt sắc lạnh của Chấn Phong và ánh mắt cầu nguyện của lũ bạn, tên đàn em cắn răng mở miệng:
-Lão đại...những người anh sai đi xử lí con nhỏ Di Thiên...-Nói tới đây thì ngập ngừng một lúc- đều phát hiện xác ở khu phế liệu...
-Cái gì? - Chấn Phong hít một hơi sâu, giọng nói toát ra vẻ khó tin - Mày nói lại!
-Tất cả bọn họ, chết không toàn thây...xác ở bãi phế liệu...
Chưa nói hết câu, Chấn Phong đứng dậy, cất bước hướng ra ngoài, lũ đàn em nhanh chóng theo sau.
Nhìn những cái xác ngổn ngang, chân tay lẫn lộn, mùi máu tanh xộc vào mũi, cả đám đàn ông giật mình, một cảm giác lạnh sống lưng truyền đến, ai cũng có chung một ý nghĩ : "Ra tay không chút lưu tình"
Chấn Phong hai tay siết chặt, đáy mắt đều là tức giận, như thế chẳng phải đang khinh thường hắn sao? đánh chó phải ngó mặt chủ, dù sao hắn cũng là một trong ba lão đại mạnh nhất ở đây, là ai liều mạng dám chọc vào hắn? Hắn không tin, ở đây không ai là không biết đến danh của " Âu Dương lão đại".
Bên cạnh những cái xác, có một con thú nhồi bông bị đâm nát, vết rách chằn chịt trên thân thể, là một con hổ. Trong giới hắc đạo, Chấn Phong chính là tượng trưng cho hổ. Ngay thời điểm im lặng đến thấu xương này, con thú nhồi bông rách nát đột nhiên lên tiếng, giọng có chút rè, không thể nghi ngờ là đã qua chỉnh âm:
-Tránh xa Quách Linh Di Thiên ra một chút. Hôm nay tao chỉ cảnh cáo, nếu có lần sau,...không cần nói chắc mày cũng biết hậu quả.
Cả đám giật thót, nhìn chằm chằm vào con thú nhồi bông, người nào gan lớn như vậy, dám thách thức lão đại?