Có một thứ tình cảm không phải gọi là tình yêu nhưng lại dằn vặt người ta đến đau đơn tận xương tủy...thứ đó gọi là "chấp niệm".
Có một loại người dù biết rằng người đó không yêu mình nhưng lại cố chấp chạy theo để rồi rước lấy đau thương...loại người này gọi là "Si mê".
Cũng có một loại người thấy, biết được người đó yêu mình nhưng lại không muốn đáp trả lại người đó dù chỉ là một chút tình cảm...loại người này gọi là "quá đổi vô tâm".
Có một thứ tình yêu, đã không muốn tranh đoạt, đã không muốn nói ra nhưng tâm lại rất đau khi nhìn thấy người đó hạnh phúc...
.......
Họ chính là nợ nhau một hạnh phúc,một cuộc đời,... người họ, một vòng xoay của số phận đưa đẩy, một là anh em song sinh chỉ khác nhau mỗi một đôi mắt nhưng lại khiến người ta yêu thương không đồng đều, hai là chị em ruột thương nhau hơn tất cả nên khi nhận ra tình cảm đặt nhằm người thì cũng chỉ biết im lặng mà nuốt nước mắt,...
Họ đơn giản chỉ là không muốn vì hai chữ "tình duyên" mà tổn thương người thân của mình...
.......
Cô vì chị gái mà im lặng thích một người suốt năm không dám nói ra chỉ vì cô biết chị gái mình cũng thích người đó, sợ chị gái buồn nên chỉ biết lẳng lặng chịu đủ loại tổn thương...Nhưng cô lại không thể vì anh mà mỉm cười, phải cũng bởi do cô yêu anh trai của anh, anh hiểu anh biết hết tất cả nhưng vẫn cứ cho là không thấy không hay, anh bao dung cho cô, sợ cô đau khổ, sợ cô dằn vặt để rồi nhận lấy tất thảy đau thương, anh hi sinh cho cô, anh vì cô làm rất nhiều chuyện nhưng cô lại không muốn nhìn nhận, có trách thì phải trách số phận quá nghiệt ngã để cô nhận lầm anh thành anh trai song sinh của anh trong lần say rượu đó, cô gieo cho anh hi vọng rồi để cho anh thất vọng.
Cô tạm thời xem anh là thế thân của anh trai anh,anh chấp nhận.
Cô bỏ mặc không quan tâm đến cảm xúc của anh khi cô luôn miệng gọi tên anh trai anh trong giấc mộng, anh chấp nhận.
Cô lấy anh chỉ vì anh quá giống anh trai anh, anh chấp nhận.
Cô và anh kết hôn năm nhưng cô vẫn chưa thể xem anh là chồng của cô,anh chấp nhận.
Cô chưa từng xem anh là tất cả như đã từng xem anh trai anh là cuộc sống, anh chấp nhận.
Nhưng vì sao? tình yêu anh trao cho cô chưa đủ lớn hay sao? anh vẫn chưa bao dung đủ cho cô? Hay là do mãi mãi cô cũng chỉ anh là cái bóng của anh trai anh, vì có gương mặt quá giống nhau sao? Cô cũng lớn lên cùng anh mà nhưng vì sao người cô nhìn thấy đêm mưa năm tuổi đó không phải là anh mà là anh trai? vì sao chỉ một ánh mắt của anh trai cũng có thể làm cô vui vẻ, còn anh làm rất nhiều chuyện vì cô nhưng chỉ nhận lại một ánh mắt thâm trầm không có rung động.
Hai người rốt cuộc là tình nhân hay tình yêu? Là duyên nợ hay chỉ là tạm bợ? ở bên nhau chỉ để tìm chút quen thuộc thôi sao?
Nếu một người đã muốn rời đi thì hà cớ gì phải trước mặt người đó nói nên những gì trong lòng, chỉ cần lặng lẽ rời đi là được rồi không phải sao?
"Hà Chân Tâm EM RỐT CUỘC VÌ SAO LẠI NHẪN TÂM TỔN THƯƠNG NGƯỜI YÊU EM NHƯ VẬY?"
Trước khi rời đi anh không để lại gì cả chỉ có một mẫu giấy ngắn gọn mấy chữ để gợi lên cả một trời đau thương anh chịu đựng suốt năm