Mỗi buổi sáng, cũng trong vòng ba tiếng sau khi Lý Xế tỉnh lại, tâm tình của anh rất tệ, bình thường anh thức dậy lúc bảy giờ, tám giờ đến công ty, chín giờ sẽ mở cuộc họp hội nghị, trong khoảng thời gian này, quanh người anh tản ra hơi thở tần suất thấp làm cho người ta không dám đến gần.
Lúc nghe cấp dưới báo cáo, một mình anh cao cao ngồi ở trên ghế làm việc phía sau bàn gỗ lim, đôi chân dài bắt chéo, quần tây đen phụ trợ đường cong trên chân anh, một tay khẽ gõ trên máy tính bảng, một tay dứt khoát cắm ở trong túi quần, áo sơ mi trắng, đồ tây đen, thẳng tắp ngay ngắn, như bản thân anh không chút cẩu thả cẩn thận bộc lộ tài năng.
Ánh mắt của anh luôn tập trung một chỗ, sắc bén giống như ưng như cắt, đuôi mắt luôn bễ nghễ giơ lên, trên trán lộ ra anh khó hào hùng càng khí phách, mũi cao thẳng, cánh mũi đầy đặn, đôi môi giống như lá liễu trong gió xuân tháng hai, mềm dẻo mỏng dài lộ ra lạnh lẽo, đường cong khuôn mặt giống như được vẽ ra từ bút, góc cạnh rõ ràng nhưng không mất độ dày, sáng loáng đầy đặn, dáng người của anh cũng không thể bắt bẻ, thân cao m phối hợp với cơ bắp cân xứng, có thể nói hoàn mỹ.
Mà Lý Xế có được tài phú ngoại trừ gia tộc nhiều thế hệ kinh doanh điện gia dụng đưa ra thị trường ngoài công ty, Anh còn lấy danh nghĩa cá nhân đầu tư vào công ty khoa học kỹ thuật ở Mỹ.
Mặc kệ ở bên ngoài, gia thế hay tài năng, Lý Xế đã hoàn mỹ vô khuyết, mà người tự kỷ như anh cũng đã sớm cho rằng như thế.
Hội nghị vừa kết thúc, Lý Xế trực tiếp từ đường dành riêng trong phòng họp rời đi, trên đường sẽ đi qua phòng đọc sách cá nhân, phòng tập thể thao, lại đi qua phòng nghỉ, cuối cùng mới trở lại văn phòng Tổng giám đốc của anh.
Thư ký ôm một đống lớn văn kiện, từ đường khác đi vào văn phòng Tổng giám đốc sau khi gõ cửa thì tiến vào, nơm nớp lo sợ để đồ trên tay xuống, cung kính nói: "Tổng giám đốc, lúc tám giờ chủ tịch đã ra lệnh, điều ta đến bộ phận nghiên cứu phát minh đảm nhiệm chức vụ thư ký của Lâm quản lí, thư ký mới của ngài sẽ đến báo danh lúc h đến h."
Những người khác đều cho rằng vị trí thư ký Tổng giám đốc này rất nổi tiếng, chỉ cần biết vuốt mông ngựa, làm nũng, làm tốt có thể ôm đến đùi Tổng giám đốc đại nhân, nhưng trên thực tế Lý Xế vô tình máu lạnh, tuy anh không nói nhiều, nhưng chỉ cần vừa nói ra khỏi miệng sẽ làm cho người ta thương tích đầy mình; vẻ mặt của anh cũng không thay đổi, nhưng mỗi lần đều có thể đạt tới hiệu quả không giận mà uy; ánh mắt của anh còn ác hơn, có khi chỉ cần liếc thoáng qua có thể làm cho tự ái của bạn trực tiếp bốc hơi khỏi nhân gian.
Không phải cô không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh, thật sự người này quá ngông cuồng, quá kiêu ngạo, quá cường thế, trên đời này có lẻ không tìm được người làm cho anh vui lòng, cho nên sáng hôm nay chủ tịch gọi điện thoại tới thật sự đã cứu vớt mạng của cô, cuối cùng cô đã thoát khỏi nước sôi lửa bỏng rồi, rốt cuộc cô có thể rời xa một người chủ không có máu không có nước mắt rồi.
"Ai?" Lý Xế không chút để ý hỏi.
Ai có bản lĩnh ở dưới mí mắt anh mà dám đi cửa sau? Hay do lão già khọm khẹm trong nhà tự mình mở miệng, trong lòng của anh không khỏi cười lạnh, rốt cuộc thư ký mới tới quả thật không biết sống chết a?
"A?" Thư ký chỉ lo đắm chìm trong vui sướng sắp được đổi đi nơi khác, nhất thời ngẩn người.
Đôi mắt hẹp dài của Lý Xế nhíu lại, ánh sáng sắc lạnh đảo qua, cô sợ tới mức không khỏi rùng mình một cái, vội vàng lắp bắp nói: "Dạ Tổng giám đốc, là người tên Từ Phức Vân, hẳn là thiên kim công ty Từ thị."
Từ thị là tập đoàn kinh doanh nhà hàng nổi tiếng trong và ngoài nước, trong công việc có quan hệ lâu dài chặt chẽ với Lý thị, chủ tịch hai tập đoàn vẫn thường hẹn nhau đi biển hoặc đánh golf, thân thiết với nhau như an hem ruột, còn Lý Xế và Đại công tử Từ gia Từ Phức Lân cùng tuổi, hoàn cảnh phát triển lại giống nhau, cho nên quan hệ hai bên rất tốt.
Chẳng qua đối với vị thiên kim Từ Phức Vân này, một chút ấn tượng anh cũng không có... Mặc dù anh luôn là người như vậy, những người việc không liên quan anh sẽ làm như không thấy, có tai như điếc.
"Vậy tổng, Tổng giám đốc, tôi có thể đi ra ngoài không" Thư ký rụt bả vai hỏi.
Ngón tay Lý Xế giơ lên, thư ký như nhặt được đại xá gần như chạy trối chết, cuối cùng không cần phải hầu hạ một người âm trầm bụng đen tối nữa rồi, nếu còn tiếp tục ở đây, một ngày nào đó cô sẽ bị tắc nghẽn cơ tim mà chết, cô rất tốt bụng chúc phúc cho cô thư ký mới Từ Phức Vân sẽ được bình yên.
Gần đến h, ba người trợ lý thư ký bên ngoài phòng làm việc Tổng giám đốc châu đầu ghé tai, nghe công nhân dưới lầu nói, cô thư ký Từ tiểu thư đã vào trong thang máy đi lên đây, bước vào lầu của Tổng giám đốc, là một chuyện quan trọng với mấy cô, nhưng cô thư ký này lại không sợ chết, mấy cô đang đánh cuộc cô thư ký mới này khi nào sẽ bỏ mình, có thể sống qua một tuần lễ hay không.
Đinh, cửa thang máy mở ra, mấy ánh mắt tất cả đều nhìn chằm chằm vào cửa thang máy, ngay cả dì quét dọn cũng nhìn về phía cửa với vẻ mặt hiếu kỳ.
Buộc tóc đuôi ngựa cao, Từ Phức Vân nện bước chân nhẹ nhàng đi vào tầm mắt của mọi người, một đôi mắt to tinh nghịch, hai cánh môi đỏ thắm đáng yêu lại có chút gợi cảm, da thịt trắng như tuyết, dường như đang tản ra một tầng trân châu nhàn nhạt sáng bóng, là một mỹ nhân chính cống.
Nhìn kỹ lại, cô mặc đồ không giống như dân đi làm, ngược lại như học sinh cấp với vừa tham gia một party qua đêm, cười đến vẻ mặt thanh xuân dào dạt, mặc quần màu tím bó sát phối hợp áo tay dài in chữ lộ vai.
Có trò hay để xem rồi, ba người trợ lý nhanh chóng trao đổi ánh mắt, không hẹn mà cầu nguyện cho Từ tiểu thư này, hi vọng cô không phải chết quá thảm, như vậy khi mấy cô thu dọn tàn cuộc cũng sẽ nhẹ nhõm rất nhiều.
"Buổi trưa an lành." Từ Phức Vân nhẹ nhõm tự nhiên đi về phía mấy cô nói, "Tôi là Từ Phức Vân, thư ký mới của Tổng giám đốc."
Đám trợ lý vội vàng dùng khuôn mặt tươi cười chào đón, cũng nhanh chóng nói rõ nội dung công việc của cô, tiếp theo giống như ăn trộm dẫn cô đến trước của phòng Tổng giám đốc nói, "Hành trình hôm nay còn phải nhờ Từ thư ký đi xác nhận với Tổng giám đốc, để chúng tôi sắp xếp lại."
"Được." Từ Phức Vân cười sáng lạn, không biết Từ tiểu thư rất tự tin hay do không hiểu được xem mặt đoán ý.
Đám trợ lý của thư ký cũng không dám đưa mắt nhìn cô bước vào chiến trường, tất cả quay lưng lại làm chuyện của mình, nếu không sẽ gặp xui xẻo, vận xui cũng không chỉ có một người Từ Phức Vân.
Từ Phức Vân trên tay cầm lấy cặp văn kiện, tóc đuôi ngựa đi theo cước bộ của cô mà vung qua vung lại, ngay cả cửa cũng không gõ trực tiếp đi vào phòng Tổng giám đốc, ở trong mắt người khác mỹ nhân này quả thật ngấy thơ hồn nhiên.
Dù sao năm nay Từ Phức Vân vừa tròn hai mươi tuổi, quả thật tâm cao khí ngạo, gan lớn hơn tuổi, nếu cho cô một chiếc vũ trụ con thoi, cô cũng có thể phóng tới mặt trăng.
Lý Xế nghiêm trọng hoài nghi có phải mình sinh ra ảo giác rồi hay không, nếu không ngay cả gõ cửa cũng không có gõ thì đã mở ra, còn có một người con gái mặc đồ như mới vừa đi party về bước vào trong.
Lý Xế từ trong đống văn kiện chậm rãi ngẩng đầu lên, con mắt màu đen làm cho người ta nhìn không ra tâm tình vừa vặn chống lại đôi mắt to thanh tịnh vô tội ấy.
"Lý Xế phải không, tôi là Từ Phức Vân, khuya hôm trước chúng ta có gặp nhau trong buổi party sinh nhật ở Amanda, lúc trước anh tới nhà chúng tôi chơi cũng đã gặp, có điều chắc hẳn anh đã quên."
Từ Phức Vân chỉ một bước thì đã bước tới gần khu làm việc đã được nâng cao của anh, sở dĩ nâng cao chỗ làm việc như vậy là có ý muốn nói với những người khác "Người lạ chớ gần", nhưng cô bé trước mắt này thật sự trắng trợn, chẳng những bước vào khu cấm, nửa người trên càng thảnh thơi dựa vào bàn làm việc của anh, còn nói không ngừng: "Nói cho anh biết, tôi vừa thấy anh đã yêu, lần thứ nhìn thấy thì ái mộ, lần ba gặp không phải anh không lấy chồng, cho nên từ hôm nay trở đi, tôi sẽ triển khai thế công theo đuổi mạnh nhất trên lịch sử, anh chuẩn bị tiếp chiêu nhé."
Nói xong cô vẫn không quên nhìn anh nháy mắt ra hiệu, không nhìn thấy lửa giận đang bắn ra từ trong mắt anh.
"Có phải cô...... Quên uống thuốc không?" giọng nối trầm thấp lạnh như băng phát ra từ cổ họng của anh, dường như tiếng nổ vang lên từ đáy biển.
"Sao anh biết?" Cô hoạt bát tươi cười, như ánh mặt trời nóng rực mùa hè, "Vậy anh cho tôi hôn một cáu, dù sao tôi cũng đã bị bệnh tương tư vì anh."
Khóe miệng của Lý Xế bắt đầu run rẩy, từ trước đến nay mặt anh không đổi sắc vẫn có thể chọc người một đao từ phía sau lưng, lần này lại bị dăm ba câu của đối phương phá công rồi, không thể không nói cô bé này rất có bản lĩnh, có thể chọc giận hồ ly bụng đen, âm hiểm, kiêu ngạo như anh.
"Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ gọi anh là A Xế, anh kêu tôi là Tiểu Vân Vân được rồi." Từ Phức Vân rung đùi đắc ý, dáng vẻ thích thú, mặc kệ sắc mặt anh khó coi thế nào, ai bảo cô đã thích anh, "A Xế, a Xế, a Xế..."
"Câm miệng." Anh ngã lưng sát ào ghế, muốn cách xa người con gái điên này một chút, "Cô thật sự là em gái ruột của Từ Phức Lân?"
Nếu như cô không phải là Từ gia thiên kim, anh nhất định sẽ gọi bảo vệ tới, cô nên cảm thấy may mắn khi mình là con gái, tuy anh không đánh phụ nữ, nhưng mọi thứ luôn có lần thứ nhất, có lẽ anh sẽ vì cô mà phá lệ một lần.
"Đương nhiên, tôi chính là thiên kim Từ gia Từ Phức Vân." Cô vỗ ngực nói: "Hàng thật giá thật."
Đột nhiên Lý Xế cảm thấy chính mình sẽ nhanh hỏng mất, cô bé này sao có thể là em gái Từ Phức Lân đây? Cô thật là con của chú Từ sao? Nếu không phải bởi vì thân phận của cô, anh đã sớm đóng gói cô vứt xuống biển rồi, chẳng qua nhìn cô có lá gan lớn như vậy, lão già khọm khẹm kia chắc chắn sẽ không sễ dàng để anh “trả hàng” đâu.
"Đi giúp tôi pha ly trà tới đây." Ánh mắt Lý Xế híp lại, khua chiêng gõ mõ tính kế.
"A." Cô vừa chuyển người lại nhanh chóng nhào qua, trước khi bị anh trừng mắt thì cô đã mở to đôi mắt vô tôi để phần văn kiện lên bàn nói: "Đây là hành trình hôm nay của anh, nhìn xem có chỗ nào không thích hợp hay không, đợi tí nữa nói cho tôi biết." Nói xong cô lại nhảy nhót chạy ra ngoài.
Lý Xế rũ mắt, rất muốn gọi điện thoại cho Từ Phức Lân, muốn anh ta nhanh đến dẫn em gái của mình đi, nhưng anh ngại mặt mũi, cuối cùng chỉ có thể buông tha, một người con gái nhỏ có gì phải sợ, rất nhanh anh có thể làm cho cô biết khó mà lui.
Đột nhiên trong đầu Lý Xế hiện lên một đoạn ngắn hình ảnh, ‘một bé trai’ nước mắt nước mũi tèm lem vẫn là học sinh cấp ôm đùi của anh, luôn miệng nói muốn lấy thân báo đáp, khi đó cũng không biết anh bị chạm trúng dây thần kinh nào, giúp ‘cậu ta’ đuổi đi ba con chó rượt cắn, còn ôm ‘cậu ta’ từ trên cây xuống, sau đó ‘cậu ta’ giống như bạch tuột cứ quấn lấy anh không tha.
Ngay lúc anh muốn đá người ra, thì Từ Phức Lân học cùng lớp với anh chạy tới, một tay kéo ‘cậu ta’ vào lòng vừa giúp ‘cậu ta’ lau nước mũi, nước mắt, dáng vẻ đau lòng ngẩng đầu nói với anh ‘cậu ta’ là em gái của anh ta.
Lý Xế nhớ lại, anh không khỏi vuốt trán, quả nhiên chính là người đó, cho dù cô hóa thành tro, anh cũng không nên quên cô!
Năm đó nhìn cô giống như một bé trai, đầu tóc thì ngắn ngủn, quần áo trên người cũng không nhìn ra là một bé gái, trong tay còn cầm ná cao su, trên lưng đeo súng bắn nước, thoạt nhìn như một tiểu bá vương bách chiến bách thắng, không gì địch nổi.
Cũng bởi vì mỗi lần đi đến Từ gia đều bị cô dây dưa, cho nên sau đó anh không đến nữa, qua không bao lâu anh chợt nghe Từ Phúc Lân buồn bã nói, cô bé kia bị bà nội đưa đến Anh quốc du học rồi.
Cửa lần nữa không gõ tự mở, người không mời mà tới lần nữa, vẻ mặt Từ Phức Vân sáng lạn bước nhanh tới, trên tay cẩn thận bưng ly trà nóng còn đang bốc hơi, bởi vì cô quá vội vàng, động tác quá nhanh, nước trà trong ly văng ra ngoài một ít.
Ánh mắt lạnh lùng của Lý Xế nhìn quét qua, đây là con khỉ hoang ở đâu tới?
"Trà tới rồi." Từ Phức Vân tùy tiện để ly trà xuống bàn, không cẩn thận để một ít nước trà tung tóe bắn ra bên ngoài, còn có một giọt trực tiếp văng đến mu bàn tay của anh.
Gần như cùng một thời gian, năm ngón tay của anh ném ly trà ra ngoài, nếu không phải cô mang giày đế bằng lại nhanh như chớp né ra, cặp đùi đẹp nhất định sẽ bị phỏng.
"Này, làm gì vậy?" Đôi mắt đẹp của cô trừng anh, hận không thể nhào tới nắm chặt cổ áo của anh.
"Cô chỉ là thư ký, tôi không cần phải giải thích với cô, làm tốt việc cô nên làm, đừng gây thêm phiền toái cho tôi, hơn nữa chú ý lễ nghi, đừng không có quy củ." Anh thoải máu ngồi trên ghế làm việc, hai tay đặt trên đùi, dáng vẻ bễ nghễ như một đức vua nói, "Bây giờ lập tức quét dọn sạch sẽ, sau đó biến mất khỏi mắt tôi, lỗ tai của tôi cần thanh tĩnh."
Nếu là quá khứ, dáng vẻ này của anh đã sớm dọa người chạy mất, nhưng Từ Phức Vân vẫn cong mắt to nhìn anh chằm chằm, giống như anh là con mồi của cô.
"A Xế, anh muốn đuổi em đi đúng không?" Cô vòng đến bên cạnh anh, khom lưng nhìn thẳng vào anh, vỗ vai của anh nghịch ngợm nói: "Không có đơn giản như vậy đâu, em đã thích anh từ lâu rồi, sao vậy có thể đơn giản buông tha cho anh thế được?"
"Cút!" Sắc mặt Lý Xế càng thêm âm trầm, không chịu nổi lấy tay xoa huyệt thái dương, "Không cần cô quét dọn, lập tức biến mất khỏi mất tôi."
"Được, em cho anh thời gian chậm rãi thích ứng." Từ Phức Vân nện bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, để lại cho anh một bóng lưng thướt tha.
"Hô." Khoảng khắc cửa đóng lại, anh không tự giác thở phào nhẹ nhõm, lại đột nhiên ý thức được chính mình không có cách nào làm khó dễ cô, tâm tình lập tức có chút không xong.
Dường như thật lâu trước đây anh đã không cách nào bắt chẹt cô, chỉ có thể cố gắng trốn tránh cô, ai bĩu cô là hòn ngọc quý trên tay chú Từ, người em gái của bạn thân thương yêu nhất, thật sự đánh không được mắng không xong, nhất định để mối họa gây tiếng xấu muôn đời.
Tiếp theo Lý Xế lại nghĩ tới biện pháp để cô nửa đường bỏ cuộc, đồng thời có thể làm theo ý của mình, lên kế hoạch sớm có thể theo đuổi Bạch Vũ Hàm, dù sao đưa mắt nhìn lại cũng chỉ có Bạch Vũ Hàm xứng đôi với mình thôi, năm nay anh cũng đã ba mươi hai tuổi, sớm muộn cũng phải kết hôn, còn kéo dài cũng không có ý nghĩa, không bằng sớm chút hưởng thụ quyền lợi của người chồng, cứ quyết định như vậy, tất cả đã sớm nằm trong lòng bàn tay của anh hết không phải sao?
Lần nữa vùi đầu vào đống văn kiện, Lý Xế bày mưu nghĩ kế bên trong, quyết định thắng bại bên ngoài, nhưng tuyệt đối công ty không thể thiếu trụ cột của quốc gia, nhưng tai họa vẫn tồn tại, Từ Phức Vân yêu đơn phương đầu gỗ kia đang ở ngoài trộm nhìn trụ cột của quốc gia là anh đây.
Thật vất vả đợi đến lúc nghỉ trưa, Từ Phức Vân nhanh như chớp vọt vào văn phòng, hai cánh tay mảnh khảnh như dây leo quấn trên cánh tay trái của Lý Xế, dù anh trừng mắt thế nào cô cũng không sợ.
Cô vẫn ôm cánh tay của anh lúc ẩn lúc hiện, kéo cao giọng nói: "Cùng đi ăn cơm trưa nhé, em quên lấy tiền theo rồi, cho nên hôm nay anh mời, ngày mai em mời anh lại, toàn bộ công ty em chỉ biết có một mình anh, anh không thể thấy chết mà không cứu được." Lý do đầy đủ, động cơ không đơn thuần.
"Được, có điều tôi đã hẹn với một người, cô qua bên đó chờ một chút đi." Lý Xế thu hồi tất cả tâm tình, tay phải chỉ về phía quầy tiếp khách cách ba mét nói, "Thuận tiện gọi dì làm vệ sinh tới đây một chút, những mảnh vỡ kia thật sự rất chướng mắt."
Từ Phức Vân biết rõ Lý Xế đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, có điều cô là người lớn rất độ lượng, tặng cho anh một nụ cười ngọt ngào, “Được, em chờ anh”. Cô ngoan ngoãn làm theo lời anh.
Ngay cả ngồi trên ghế sofa nơi tiếp khách Từ Phức Vân cũng không thành thật một chút, quay người nằm ở thành ghế sofa, đôi mắ mỉm cười nhìn chằm chằm vào anh, đến dì dọn vệ sinh cũng nhìn ra cô có ý với anh, trong đầu hoảng sợ cảm thấy không thể tin nổi, một đóa hoa tươi như nước trong veo như thế sao lại chọn trúng Diêm La Vương trong địa ngục kia? Là không sợ chết hay tính trẻ con chưa mất, cho rằng dã thú sẽ biến thành Vương tử?
Khép lại phần văn kiện cuối cùng, Lý Xế ngã lưng vào sát ghế, đón nhận ánh mắt vô cùng lo lắng của Từ Phức Vân, lấy điện thoại gọi cho Bạch Vũ Hàm, "Vũ Hàm phải không?"
Bạch Vũ Hàm học âm nhạc đang ở gần đây, năm nay gần hai mươi tám tuổi đã thăng chức lên làm giáo viên, chủ giảng chính là lịch sử phát triển âm nhạc của Châu Âu, trình độ âm nhạc của cô cũng rất cao, nhiều lần được mời hướng dẫn ca hát trong sân khấu lớn.
Cô dịu dàng xinh đẹp, khí chất sang trọng, tri thư đạt lễ, tiến thối có độ, mặc dù không thể xưng là hoàn mỹ vô khuyết, nhưng cũng không thể tìm ra khuyết điểm nào, đây cũng lý do tại sao Lý Xế nhìn trunsng cô ta, bởi vì cô ta sẽ trở thành người vợ ngoan hiền tốt nhất của anh.
Tình yêu chỉ là một thứ hư vô mờ mịt, Lý Xế không hiểu cũng không muốn hiểu, anh muốn phải có lợi ích, không chuyện không có lợi anh tuyệt đối sẽ không làm.
Cho nên cô bé nhỏ chỉ mới hai mươi tuổi kia mặc kệ như thế nào cũng sẽ không trở thành lựa chọn của anh, cho dù trên trái đất này chỉ có một mình cô là phụ nữ (đừng nói quá sớm anh à ^_^), anh cũng sẽ không chọn cô, ai muốn lấy con khỉ hoang về giày vò bản thân chứ? Cho dù người nình thường cũng muốn lấy người vợ hiền lương.
Lý Xế nghiêm túc nói điện thoại, Từ Phức Vân ghé đầu cũng vô cùng chuyên tâm nghe, cô không phải nghe lén, chỉ là âm thanh quá lớn, dù cô không muốn nghe cũng không được.
Cho dù trong lòng vô cùng không phục, nhưng Từ Phức Vân biết anh coi trọng chị họ Bạch Vũ Hàm của mình, điểm ấy ngày đó trong buổi party đã có thể nhìn ra manh mối, khi đó cô mời về nước hai ngày, muốn tạo bất ngờ cho anh, cho nên đêm đó cô tỉ mỉ trang điểm, còn bị anh hai cười nhạo là khổng tước nhỏ kiêu ngạo.
Nhưng đêm đó Lý Xế căn bản không nhìn cô, mặc cho cô bị đám con trai vây quanh xum xoe, nhưng anh vẫn đi về phía chị họ đang cười tươi như hoa, nói chuyện rất vui vẻ.
Mặc dù Từ Phức Vân rất giận, nhưng sau khi tức giận vẫn nhớ anh, thương anh, cho nên cô năn nỉ ba thuyết phục bác Lý, để cho mình đi cửa sau đến bên cạnh anh, chuẩn bị có cơ hội tốt trộm tâm của anh.
Cô cũng biết chênh lệch giữa mình và chị họ, nhưng hai người bọn họ nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, cô cố tình muốn chen một chân, mọi người cạnh tranh công bằng nha, chưa biết hươu chết về tay ai còn không nhất định đâu.
Hơn nữa mặc kệ Từ Phức Vân nghĩ sao cũng cảm thấy mình và Lý Xế rất xứng đôi, người đàn ông âm trầm nóng nảy trừ mình ra còn có ai có thể chịu được? Nếu như không thể chịu được tính tình của anh thì sao có thể chiếm được lòng của anh? Cô cũng không muốn nhìn anh ân hận cả đời, lấy một người phụ nữ mình không thương, cứ sống qua hết đời này.
Lý Xế thuận lợi hẹn được ý trung nhân, khóe miệng khó được giơ lên, lại vì Từ Phức Vân bẹp bẹp khóe miệng, ánh mắt tỏ rõ buồn bực.
Đây chính là chiến tranh, cô thua, anh tự nhiên sẽ vui vẻ, nhưng Lý Xế đã quên chính mình là sát thủ mặt lạnh nổi danh trên thương trường, mặc kệ phá đổ bao nhiêu công ty, đánh bại bao nhiêu đối thủ, từ trước đến nay anh vẫn không để lộ hỉ nộ với sắc mặt..
Lý Xế cũng không kịp nghĩ, cất bước đi về phía cô, không thể chờ đợi được hỏi: "Còn muốn đi ăn cơm không?"
Từ Phức Vân như anh đoán, quyết miệng, "Hừ, ai sợ ai, bóng đèn em làm chắc rồi."
Lý Xế nhướng mày, đã biết cô bé này khó đối phó, nhìn đồng hồ trên tay một chút trầm giọng nói: "Vậy đi thôi."
Nói xong anh quay đầu bước đi, bước chân vững vàng đường cong của chân duyên dáng, Từ Phức Vân nhìn thấy trái tim đập bịch bịch, cô vừa thầm nói rất đẹp trai, vừa trợt xuống ghế sôfa đuổi theo.
Vào thang máy, Lý Xế không có chỗ trốn, tránh cũng không thể tránh, Từ Phức Vân tự nhiên sẽ không khách khí với anh, kéo cánh tay của anh qua ôm vào trong ngực.
"Cô là con gái, không thể rụt rè một chút sao?" Đột nhiên anh cảm giác đầu có chút đau nhức, không chịu nổi người quấy rối như cô.
"Đã là thế kỷ rồi sao còn nói mấy lời ngốc ngếch này, A Xế ngốc." Cô vui vẻ kiểng mũi chân, treo ở trên người anh lúc ẩn lúc hiện, dáng vẻ cô gái làm nũng, tinh nghịch thực sự đáng yêu.
Lý Xế há to miệng lại không có phát ra một âm tiết, bởi vì anh phát hiện mình không còn lời gì để nói.
Cẩn thận đếm, đây là lần thứ mấy trong hôm nay anh bị cô phá bỏ lệ thường rồi hả? Rõ ràng không thể chịu đựng được cô, nhưng lại không đành lòng tổn thương cô, tại sao từ khi lần đầu tiên năm mười tám tuổi nhìn thấy cô mới sáu tuổi, từ đáy lòng của anh không có cách đối xử lạnh lùng với cô như những người khác, bởi vì quan hệ của anh và người Từ gia rất quen thuộc sao? Có lẽ không phải đâu.
Đi đến bãi đỗ xe, anh nhìn thật sâu người đang treo trên người mình vẻ mặt hớn hở vướng víu nói: "Buông tay, nếu không buông tay, muốn tôi lái xe thế nào?"
"Ờ." Từ Phức Vân không tình nguyện buông ra cánh tay của anh, cúi đầu dùng chân vẽ vòng tròn trên đất, "Nhanh lên, em chờ anh."
Đã chờ rồi mười bốn năm rồi còn phải đợi... Khi còn bé cũng thế, cô dựa lưng vào gốc cây chờ anh, chờ anh đến tìm anh hai thảo luận những vấn đề với cô là quá mức khó khăn, khi đó bóng dáng của anh một lần lại một lần thật sâu khắc vào trong lòng cô, muốn quên cũng không thể quên được.
Lý Xế nhất thời cũng không biết nên nói gì mới tốt, muốn quở trách cô hay là an ủi cô đây... Gặp quỷ rồi! Anh gào thét trong lòng, sao anh phải an ủi người con gái này?
Thiếu chút nữa tinh thần hỗn loạn, Lý Xế vội vàng xoay người đi lấy xe của mình, cũng không có nhìn cô thì gọi cô lên xe.
Lúc này Từ Phức Vân lại khôi phục trạng thái sinh khí dồi dào, ngồi vào xe thể thao chen lấn đến bên cạnh anh, trên xe cô rốt cuộc cũng không yên tĩnh, bắt đầu loạn lật đồ vật trên xe của anh, mở CD nhạc để ở trên xe.
Cuối cùng cô nghe một ca khúc, là một bài tình ca bi thương, điều này làm cho Lý Xế có chút hoang mang, càng có một chút đau lòng nổi lên, anh không biết trong lòng mình đang đau về chuyện gì, chỉ cảm thấy lúc cô buồn bã càng làm cho người khó chịu hơn là hoạt bát vui vẻ, làm cho anh không thể không bắt buộc chính mình nghĩ tới việc của công ty để có thể dời lực chú ý.
Từ Phức Vân thì nghĩ, rốt cuộc phải làm gì mới có thể để cho Lý Xế yêu mình?