Sao Phải Quá Đa Tình

chương 21

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

~~

Cô và Thẩm Trường Đông tại sao phải bỏ trốn, nhưng chỉ cần một cuộc điện thoại mè nheo, bác trai và bác gái Thẩm liền nhanh chóng đóng gói Thẩm Trường Đông gửi tới Bắc Kinh.

Vẫn chưa tới thời gian báo danh cho nên theo thường lệ, sau khi gặp nhau ở Bắc Kinh, Đinh Dật và Thẩm Trường Đông vẫn ở chơi nhà bác trai bác gái. Ngụy Hoa Tĩnh nghe chuyện Đinh Dật được tuyển thẳng vào ngành nào thì cười sặc sụa: “Cái gì, em thật sự vào khoa hòa thượng đó sao?” Ngụy Hoa Tĩnh hiện đang học năm ba ở Đại học A, Đinh Dật hoàn toàn không biết gì về ngành học tương lai của mình, bây giờ đã có một đàn anh quen biết để hỏi han rồi.

“Có biết đại học A thiếu nữ sinh trầm trọng không, từng có một năm khoa ô tô không hề có một nữ sinh nào, cho nên về sau bị gọi là khoa hòa thượng, em vào đó học định hại nước hại dân sao?”

Đinh Dật dở khóc dở cười, cô có thể lý giải đây là Ngụy Hoa Tĩnh đang khen cô không? Lý Bối Bối vội an ủi cô: “Ít nữ sinh thì càng tốt, như vậy sẽ được mọi người quan tâm, hồi cấp ba lúc tớ học ban Xã hội tỷ lệ nam nữ là :, nhiều khi có công việc nặng nhọc nữ sinh đều phải tự làm hết, chẳng được chút đặc quyền nào cả.” Lý Bối Bối thi vào khoa Luật đại học B, trở thành đàn em cùng khoa của anh Kiến Quân.

“Đại học M thì khác, chính là nơi tập trung hoa hậu giảng đường, cậu em Trường Đông có diễm phúc rồi.” Ngụy Hoa Tĩnh nháy mắt mấy cái với Thẩm Trường Đông, hai người bọn họ vừa gặp đã thân, tự động nâng cấp thành quan hệ anh em. Đinh Dật trừng mắt lườm Ngụy Hoa Tĩnh: “Sao anh biết rõ mấy chuyện này thế, xem ra chắc suốt ngày lượn giữa bụi hoa đây?” Nhưng trong lòng cô thì nghĩ: Thẩm Trường Đông học ban Xã hội, quả nhiên là vì để tiếp cận mỹ nữ. Cô không khỏi cảm thấy mất mát, nhưng trong phút chốc lại nghĩ, sợ gì chứ, đại học A nhiều nam sinh như thế, sẽ có biết bao nhiêu là trai đẹp, mình cũng không thiệt thòi.

Đinh Dật và Lý Bối Bối khai giảng cùng một ngày, để tiết kiệm thời gian, mọi người chia ra làm hai ngả, Ngụy Hoa Tĩnh học Vi điện tử ở đại học A đi báo danh cùng Thẩm Trường Đông và Đinh Dật, Đinh Kiến Quân là đàn anh cùng khoa của Lý Bối Bối nên hào phóng dẫn đường cho cô nàng.

Sau khi tìm được bàn tiếp tân của khoa, Đinh Dật phát hiện các sư huynh đều vô cùng nhiệt tình, đa số hành trang của Đinh Dật đều đưa cho Thẩm Trường Đông cầm, cô chỉ đeo một chiếc ba lô, xách một chiếc túi nhỏ, vậy mà vẫn có người muốn tranh cầm giúp. Đinh Dật quay đầu nhìn Thẩm Trường Đông đang kéo một chiếc vali da lớn, vai còn khoác thêm một cái ba lô, cùng với Ngụy Hoa Tĩnh cũng đang xách một chiếc túi to, cô cười dịu dàng với những nam sinh đang muốn giúp đỡ: “Cảm ơn các anh, hành lý của em đều ở chỗ bọn họ, phiền mọi người xách giùm một chút.”

Ngụy Hoa Tĩnh là một người nổi tiếng, rất nhiều người biết anh ta, thấy anh ta đến báo danh cùng Đinh Dật thì có vài đàn anh vây quanh, trong đó có một sinh viên trông giống như cán bộ mở miệng nói: “Hoa thiếu, mũi cậu thính thật đấy, muốn đuổi cùng giết tận sao?”

Đinh Dật khó hiểu nhìn về phía Ngụy Hoa Tĩnh, chỉ thấy anh ta tiện tay đưa túi xách cho một nam sinh rồi sờ sờ mũi nói: “Lão Ngưu, có cậu ở đây thì tốt rồi, Đinh Dật là bạn của em họ tôi, mọi người quan tâm giúp nhé, tôi còn có việc, đi trước đây.” Nói xong anh ta quay sang tạm biệt Đinh Dật, Đinh Dật bắt chước động tác khinh bỉ của Sở Lưu Hương, phất phất tay: “Không dám làm phiền, mau đi làm việc của anh đi.”

Sư huynh được gọi là Lão Ngưu kia vui vẻ ra mặt: “Không thành vấn đề, cứ yên tâm.” Ngụy Hoa Tĩnh vỗ vỗ bả vai Thẩm Trường Đông nói một câu xin lỗi rồi bỏ đi.

Người đông sức lớn, chỉ một lát sau hành lý của Đinh Dật đã được mang vào tận phòng ngủ, trên giường cũng đã dán bảng tên và khoa, Đinh Dật được phân một chiếc giường ở cạnh cửa sổ.

Sau khi vào đây mới biết, khoa ô tô cũng không thảm như lời kể của Ngụy Hoa Tĩnh, có chín nữ sinh trong số hơn chín mươi tân sinh viên, lớp Một của cô có ba người, hai người kia là Triệu Hiểu Đông đến từ Liêu Ninh và Hồ Giai đến từ Thượng Hải, còn có một cô gái Tứ Xuyên là Dương Lộ Lộ ở lớp Hai, bốn người cùng ở chung một phòng ký túc xá.

Phòng ngủ này rộng rãi hơn nhiều so với phòng của Nguyễn Thúy hồi cấp ba, thế nhưng vẫn có vẻ rất chật chội bởi vì lúc này trong phòng đông nghịt các đàn anh đàn chị tới đón tân sinh viên, có người cùng khoa, cũng có người khác khoa, ai nấy vô cùng háo hức đi tìm đồng hương.

Hồ Giai không tìm thấy đồng hương Thượng Hải, cô ấy đứng bên cửa sổ lẳng lặng nhìn Thẩm Trường Đông đang sắp xếp đồ đạc cho Đinh Dật, trong khi chủ nhân của đống đồ đạc đó đang bị mấy vị sư huynh đồng hương hoặc đến từ các tỉnh lân cận kéo lại trò chuyện, Trung Quốc quá lớn, người ở tỉnh lân cận cũng có thể coi là đồng hương một nửa.

“Đinh Dật, giúp tớ kéo góc chăn.” Thẩm Trường Đông đã trải xong ga giường, lúc lồng chăn vào vỏ cần hỗ trợ một chút.

Đinh Dật vui vẻ “ừ” một tiếng, nhảy tới đưa tay kéo góc chăn, vừa kéo một cái thì một góc chăn khác bỗng bị Hồ Giai giữ chặt: “Tớ đến đây.” Gần như hai động tác diễn ra cùng một lúc, Đinh Dật mỉm cười cảm ơn cô ấy đã giúp đỡ, bắt đầu cuộc trò chuyện đầu tiên sau khi tự giới thiệu: “Các cậu đến sớm thật.”

“Ừ, đường càng xa thì càng hay tới sớm.” Cô ấy nhìn về phía Thẩm Trường Đông: “Anh ấy cũng là sư huynh khoa chúng ta sao?”

Thẩm Trường Đông nghe vậy bèn ngẩng đầu mỉm cười, lớn tiếng gọi Đinh Dật: “Lại đây, sư muội, gọi một tiếng sư huynh nghe xem nào.” Dứt lời liền bị Đinh Dật “xì” một tiếng cộng với một cái lườm nguýt. Hồ Giai biết mình đã hiểu lầm nên ngượng ngùng vội vàng nói xin lỗi, Đinh Dật thoải mái xua tay: “Cậu ấy lúc nào cũng thích giáo huấn người khác, giống như ông già vậy, chẳng trách người không biết cứ tưởng cậu ấy già lắm.”

Hoàng hôn Bắc Kinh cuối hè đầu thu, gió mát hiu hiu như vuốt khẽ vào lòng người, Đinh Dật và Thẩm Trường Đông chậm rãi thả bước trên sân trường đại học A, sân trường rất rộng, có người đi bộ, có người đạp xe, ai ai cũng đều bận rộn.

Nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, Đinh Dật lẩm bẩm nói: “Trước kia mỗi lần tới Bắc Kinh đều cảm thấy mình chỉ là khách qua đường, lần này cuối cùng cũng có một chút cảm giác thân thuộc.” Cô nghịch ngợm nhảy chân sáo tới trước mặt Thẩm Trường Đông: “Cậu thì sao, cậu có cảm giác đó không?”

Thẩm Trường Đông liếc cô một cái: “Có mới nới cũ, vừa tới vài ngày đã có cảm giác thân thuộc rồi à? Tớ ở Nam Kinh ba năm, trước sau vẫn cảm thấy chỉ như một người khách.”

“Ầy, không phải ý đó, tớ cũng biết quê chúng ta rất tốt, chỉ là tớ khá thích cảm giác và không khí ở Bắc Kinh này.” Bị người khác nói sắp quên đi gốc gác, Đinh Dật vội vàng khoa chân múa tay giải thích.

“Cẩn thận!” Đinh Dật đi giật lùi suýt nữa bị một chiếc xe đạp đằng sau va phải, Thẩm Trường Đông vội vàng kéo cô lại, Đinh Dật lảo đảo ngã vào lòng Thẩm Trường Đông.

Trong mấy năm trưởng thành, hai người rất ít khi tiếp xúc thân thể, giờ phút này Đinh Dật bị cậu ôm lấy, phát hiện ra cậu bị cô va mạnh vào mà không hề sao cả, lồng ngực rộng chắc chắn mà hơi âm ấm, Đinh Dật cảm giác hai má mình đang dán lên đó cũng bị nhiễm hơi nóng.

Mãi một lúc sau Đinh Dật phát hiện cậu vẫn không định buông tay ra, cô không nhịn được đẩy đẩy cậu: “Làm gì vậy, ngủ rồi à?”

Thẩm Trường Đông thở dài: “Cả một bầy sói vây quanh, làm sao tớ có thể ngủ được.”

“Cậu nói gì?” Đinh Dật nghe rõ ràng nhưng không hiểu ý của cậu.

“Đinh Dật, tớ muốn thương lượng với cậu chuyện này.” Thẩm Trường Đông kéo cô ngồi xuống ghế đá ven đường, xung quanh là cây cối xanh um tươi tốt, phía chân trời chỉ còn lại một vệt sáng của ánh chiều tà, gió đêm ùa tới, không khí càng trở nên mát mẻ.

“Chuyện gì?” Đinh Dật chống hai tay xuống ghế, duỗi hai chân ra phía trước, bận rộn suốt cả ngày rồi, cần phải giãn gân giãn cốt một chút.

“Có biết ba việc bắt buộc ở đại học là gì không?” Thẩm Trường Đông đổi chủ đề.

“Không biết, chắc phải có học tập.”

“Đương nhiên, đó là học tập, đoàn hội và yêu đương.”

“Ha ha, thú vị đấy, hôm nay nghe các sư huynh nhắc rất nhiều đến đoàn hội, còn động viên tớ tham gia, tớ cũng đang suy nghĩ, cậu nghĩ tham gia đoàn hội có mất nhiều thời gian không?”

“Tớ thấy lựa chọn một hai câu lạc bộ mình thích là được rồi, nhiều hơn nữa mà không có sức chăm lo cho nó thì cũng vô ích. Vậy còn yêu đương thì sao, cậu có ý định gì chưa?”

Đinh Dật bỗng nhiên nổi giận: “Còn nói nữa, tớ còn tưởng ở đây nhiều nam sinh như thế ít ra cũng phải có vài người đẹp trai chứ, ai ngờ hôm nay gặp toàn là cóc, cứ thế thì tớ làm gì còn cơ hội nói đến chuyện yêu đương?”

Khóe miệng Thẩm Trường Đông hơi run rẩy rất khả nghi, cậu lấy lại bình tĩnh rồi nói tiếp: “Đã như vậy, sợ là nữ sinh trường tớ cũng sẽ rơi vào tình trạng đó, chi bằng hai chúng ta giúp đỡ lẫn nhau một chút.”

Đinh Dật trừng to mắt nhìn cậu, từ trước đến giờ năng lực lý giải của cô vẫn rất xuất sắc, chắc là không hiểu lầm đâu, vì thế không nhịn được hỏi: “Cậu nói là hai người chúng ta, kết hợp với nhau?”

Thẩm Trường Đông gật gật đầu: “Như vậy mới sống không uổng phí thời đại học.”

“Trường các cậu nổi tiếng là hơi quy tụ hoa hậu giảng đường, chưa báo danh mà đã đưa ra quyết định này, hai ngày nữa sẽ không hối hận chứ?” Đại học M khai giảng muộn hai ngày, Thẩm Trường Đông vẫn chưa đi báo danh, với vẻ ngoài của cậu thì chắc có không ít nữ sinh ngưỡng mộ.

“Vậy chúng ta đánh cược? Trước tiên chúng ta xác định quan hệ bạn trai bạn gái, nếu như ai hối hận trước, sẽ phải đáp ứng một yêu cầu của người kia.” Thẩm Trường Đông bất ngờ nói.

Hả? Sao nghe như thể có âm mưu gì vậy? Đã đọc Kim Dung tới thuộc làu nên Đinh Dật lập tức nghĩ đến ba lời thỉnh cầu không xác định của Triệu Mẫn, chính vì thế nên tên ngốc Trương Vô Kị mới bị dắt mũi, Đinh Dật cô trông giống đồ ngốc lắm sao?

Thẩm Trường Đông dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Tiểu thuyết là tiểu thuyết, không khoa trương đến mức đó đâu, hơn nữa, theo như cậu nói thì tỷ lệ tớ đổi ý có vẻ cao hơn.”

Đúng vậy, hồi bé cậu thà bị phạt quỳ cũng không chịu đồng ý lấy cô, không biết chừng đến lúc đó vừa gặp mỹ nữ đại học M thì đầu óc lập tức ngây ngất, hừ hừ, chờ khi đó sẽ nghĩ cách tra tấn cậu ta.

Không hiểu sao, vừa nghĩ đến khả năng Thẩm Trường Đông có được giai nhân còn cô thì cô đơn chiếc bóng, Đinh Dật bỗng cảm thấy cực kỳ khó chịu, vậy đi, như thế cũng tốt.

Đêm xuống, phòng ký túc xá tổ chức “Hội nằm tám” lần thứ nhất, bốn nữ sinh mười tám mười chín tuổi lần lượt tự giới thiệu, nhân tiện báo cáo tình trạng quan hệ, ba người kia đều độc thân, xem ra hàng ngày vẫn luôn là những người con ngoan trò giỏi.

“Đinh Dật, cậu thì sao?” Lúc Đinh Dật giới thiệu, Hồ Giai không để ý đến mục đó nên bây giờ hỏi dồn: “Cậu có bạn trai không?”

“Đúng rồi đúng rồi, Đinh Dật, cậu có không?” Hai người khác cũng hứng chí xen vào, ban ngày Đinh Dật nói cậu bạn đẹp trai giúp cô trải giường là “phát tiểu” của cô [], hỏi một người bạn đến từ Bắc Kinh mới hiểu được “phát tiểu” nghĩa là gì.

[] Phát tiểu là từ địa phương của Bắc Kinh, chỉ những người bạn cùng nhau lớn lên từ bé, lớn rồi vẫn có thể chơi với nhau, bình thường không phân biệt nam nữ.

“Tớ có bạn trai rồi, nhưng cũng mới thôi.” Mặc dù hơi mất tự nhiên nhưng Đinh Dật vẫn thành thật trả lời, trong chốc lát cô vẫn chưa thể thích ứng được việc Thẩm Trường Đông tương đương với “bạn trai”.

Một hòn đá làm dấy lên ngàn tầng sóng, đều là nữ sinh trẻ tuổi, mặc dù có là đại học A, mặc dù là khoa ô tô thì các cô vẫn luôn thích bàn luận những chủ đề liên quan tới tình yêu, không có gì khác các nữ sinh bình thường.

Chỉ có Đinh Dật vẻ mặt đau khổ: “Tối hôm nay tớ mới có bạn trai, nói đúng hơn là chả có tí kinh nghiệm nào, thật sự không có gì để nói mà!”

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio