. Gửi đồ riêng
Lúc đang nhìn Hà Thị Bích thi đấu, rốt cuộc Hầu Mạch cũng hiểu tại sao Tùy Hầu Ngọc lại muốn cho Hà Thị Bích đánh đôi.
Rõ ràng Lữ Ngạn Hâm rất ít khi đánh đôi nên không có nhiều kinh nghiệm, ý thức phối hợp không cao. Trong quá trình thi đấu cơ thể sẽ linh hoạt phản ứng, thấy bóng đến mà đón được là sẽ đón chứ không giao cho cộng sự.
Dường như sự bén nhạy trong cơ thể của một cầu thủ luôn như vậy, cơ thể sẽ nhanh hơn suy nghĩ. Vừa phóng người qua thì mới nhớ — À nhỉ, đây là đánh đôi mà!
Vì trong sân có hạn nên một người chạy lộn xộn, người còn lại chỉ biết né tránh, cố gắng để không phải va vào nhau.
Đụng chạm chính là thứ tối kị nhất trong đánh đôi.
Cộng sự mất kiểm soát như thế nhưng Hà Thị Bích không hề rơi vào thế hỗn loạn mà còn phối hợp đâu vào đấy.
Có lẽ Lữ Ngạn Hâm nhận ra phương diện đánh đôi không ổn, Hà Thị Bích có nhắc nhở cô vài câu gì đấy.
Dần dần Lữ Ngạn Hâm thích ứng được, còn chủ động hỏi Hà Thị Bích, có phải cô chủ động quá hay không, cứ phân công hợp tác là được.
Lữ Ngạn Hâm thấy kỹ thuật của mình còn quá cứng nên không chịu trách nhiệm lên lưới, không cần giành lưới, mà phụ tránh đánh hai phông.
Hà Thị Bích giành lưới và chạy đánh dưới lưới.
Như vậy sẽ bù trừ được với Lữ Ngạn Hâm, còn phối hợp với nhau được.
Tùy Hầu Ngọc nhìn một lúc lại nói: “Tốc độ của Hà Thị Bích rất nhanh.”
Cơ thể Hà Thị Bích không tính là quá cao, tầm cm, dáng người rắn chắc và hết sức dẻo dai, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã bộc phát rất mạnh.
Hắn ta có thể linh hoạt né tránh cộng sự của mình, đồng thường nhường ra một lối đến lộ tuyến. Nhịp đánh của Lữ Ngạn Hâm không tính là quá cao, mỗi một lần nhìn về phía cộng sự của mình đều có thể nắm được thời cơ để đánh sao cho trúng.
Hắn và cộng sự của mình cùng phán đoán, không chỉ nước đi của đối thủ mà còn là nước đi của chính cộng sự mình.
Hai sự phán đoán đấy chồng chất lên nhau.
Hầu Mạch gật đầu theo: “Cậu xem bước đi loạng choạng của cậu ta kìa.”
“Ừ, có thấy.” Ánh mắt Tùy Hầu Ngọc khóa chặt trên đôi chân của Hà Thị Bích.
Tố chất cơ thể là một chuyện, dáng đi loạng choạng đặc thù đấy của Hà Thị Bích cũng rất đáng học theo.
Lần thi đấu này, khả năng thắng của Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh cực kỳ thấp, nếu có được điểm là do sai lầm của Lữ Ngạn Hâm mà thôi.
Trong một trận đánh đôi, chỉ cần không phạm sai lầm thì không sao cả.
Do lỗi của Lữ Ngạn Hâm dẫn đến cuộc thi đấu này cô thua.
Lữ Ngạn Hâm nói: “Tiết tấu của đánh đôi nhanh quá, xùy xùy xùy, nhanh quá trời.”
Đặng Diệc Hành vịn cánh tay của Thẩm Quân Cảnh, thắng rồi nên thở phào một hơi. Nhìn thấy Hà Thị Bích còn đang run chân, đành phải nói: “Mấy cậu giỏi phết đấy.”
Lữ Ngạn Hâm vẫn mỉm cười cởi mở: “Sau để tớ luyện thêm một chút, chờ đến khi cậu đậu Đông Thể rồi, hai chúng ta lại thử tiếp.”
Con mắt Đặng Diệc Hành sáng lên: “Được!”
Lữ Ngạn Hâm quay người nói với Hà Thị Bích: “Cảm ơn cậu nhé, cậu đánh đôi tốt lắm.”
Quán quân đánh đôi cả nước – Hà Thị Bích cũng không khoe khoang, chỉ trả lời: “Tôi cũng là thừa cơ luyện tập thôi, nhưng thật ra cậu làm tôi đụng phải những động tác khó giải quyết nhất đấy.”
Lữ Ngạn Hâm vội vàng xin lỗi: “Ha ha ha! Xin lỗi nha, mong là sẽ không khiến cậu bị bóng ma tâm lý!”
“Không có gì, tạm biệt, tôi đi sửa chút đồ, chuẩn bị đến buổi huấn luyện trưa rồi.”
“Bye bye.”
Sau khi đưa mắt nhìn Hà Thị Bích đi khỏi, Đặng Diệc Hành chỉ khóc thút thít nhìn Tùy Hầu Ngọc.
Tùy Hầu Ngọc đưa tay nhéo vai Đặng Diệc Hành, dỗ dành nói: “Cậu hi sinh bản thân mình, giúp bọn tôi thu hoạch được những thứ rất quý báu, tinh thần vì người quên mình này đúng là khiến tôi phải kính nể.”
“Ngọc ca, bớt chơi với đại sư huynh lại đi, bây giờ cậu nói chuyện giống y chang nó rồi đấy.”
Cậu cười nói: “Vì tôi quen cậu rồi, thật ra tôi cũng không phải người lạnh lùng khó gần gì cả.”
Vốn Tùy Hầu Ngọc cũng không phải khó gần.
Nếu như không phải sinh bệnh thì thật ra cậu rất thích cười, thích sự náo nhiệt.
Trước khi bị đưa vào bệnh viện cậu thích cười lắm, nhưng sau đó nụ cười càng vơi đi, bởi vì đột nhiên thấy cười cũng là một dấu hiệu của phát bệnh. Khi bệnh tình khiến cậu càng trở nên mẫn cảm, thế là phải che giấu những thứ này đi.
Thứ thu hoạch được khi hai trường sát nhập nhau chính là Hầu Mạch, khiến bệnh tình cậu dần chuyển biến tốt lên.
Hầu Mạch quay đầu nhìn về phía cách đó không xa, chần chừ một chút rồi nói: “Tôi cảm thấy chúng ta nên đi qua can ngăn.”
Tất cả mọi người đều bị thu hút bởi ánh mắt của ánh, nhìn theo, Tùy Hầu Nọc hỏi: “Sao vậy?”
“Vừa rồi khi Hà Thị Bích đánh đôi với Lữ Ngạn Hâm, cộng sự đánh đôi của Hà Thị Bích ngồi bên kia nhìn chằm chằm luôn. Chờ đến lúc Hà Thị Bích vào phòng nghỉ ngơi rồi thì cộng sự cũng theo vào, điệu bộ như muốn đánh nhau ấy, không biết có phải tôi lo xa quá hay không.” Hầu Mạch trả lời.
Tùy Hầu Ngọc liếc mắt với Hầu Mạch một cái, nhớ tới cái vẻ giương cung bạt kiếm lúc mới gặp nhau, cũng hơi chút lo lắng.
“Tới xem thử thế nào đi.” Tùy Hầu Ngọc nói rồi đi thẳng vào phía phòng ngủ.
Khi cả đám đến phòng ngủ ở lầu ba của Hà Thị Bích để nghe ngóng tình hình thì bên trong chẳng có ai cả.
Kế đó cả bọn kéo đến phòng tắm, nhà vệ sinh cũng không thấy hai người đâu.
Hầu Mạch hỏi: “Phòng cộng sự cậu ta số mấy vậy?”
“Biết đâu.”
“Không có số điện thoại luôn, chả ai liên lạc được, giờ mà hỏi cũng không còn tác dụng gì nữa.”
“Được rồi, vậy tụi mình xuống để chuẩn bị cho buổi huấn luyện trưa nay đi.”
Buổi huấn luyện này Hà Thị Bích và cộng sự của hắn ta cũng không hề xuất hiện.
Đợi đến năm giờ chiều mới thấy bóng dáng Hà Thị Bích, mặt toàn vết thương.
Cộng sự của hắn thì không thấy đâu cả.
Lúc mặt hắn hầm hầm như vậy không ai dám nói với hắn cái gì cả, cũng chẳng ai dám hỏi thăm.
Sau đó Tùy Hầu Ngọc có nghe người khác kể lại, thật ra là Hà Thị Bích đi đánh nhau với cộng sự của hắn, đúng lúc bị huấn luyện viên tóm được, thế là dắt cả hai đi viết bản kiểm điểm.
Hà Thị Bích có mang theo bút nên viết xong trước.
Cộng sự hắn có hỏi mượn cây bút nhưng Hà Thị Bích không cho, suýt nữa thì cả hai lại đánh thêm một trận nữa.
Nghe nói cộng sự hắn viết bản kiểm điểm đến nửa đêm, trang đầu xuất hiện chữ ‘nó ngứa đòn’ ‘đầu ngóc ngu si’, ‘chủ động cung cấp tài liệu tham khảo cho người khác’ kiểu kiểu vậy, thế là bị phạt viết lại lần nữa.
Về sau chuyện này cũng không giải quyết được gì.
Lúc cơn tò mò của Tùy Hầu Ngọc dâng lên, cậu sẽ tình cờ đi xem Hà Thị Bích và cộng sự của hắn. Từ sau vụ đó, trong cả quá trình huấn luyện họ không hề nói thêm với nhau câu nào nữa, ngay cả tiếp xúc bằng mắt cũng không.
Tùy Hầu Ngọc từng đi nhiều chuyện với Hà Thị Bích một lần, Hà Thị Bích không để ý, trả lời: “Nhìn một trận đấu mà đã học được là do mấy cậu thông minh, tôi cũng xem các video tài liệu về các cậu, có gì đâu. Tại nó ngu như bò, cố tình kiếm chuyện.”
“Hai cậu định để vậy mãi sao?” Tùy Hầu Ngọc hơi tò mò.
“Lợi ích của việc huấn luyện là trên hết, càng khó thì càng phải đạt được. Tôi từng phối hợp với những người khác rồi, nhưng chỉ có phối hợp với nó mới đạt giải nhất cả nước, nên tôi phải đành nhịn. Nếu không có thành tích đánh đôi thì học ở Nam Vân khó mà được tuyển thẳng lắm. Thành tích học của tôi không tốt nên trường Nam Vân là lựa chọn tốt nhất rồi, chỉ đành cố gắng để tốt nghiệp thôi.”
Tùy Hầu Ngọc không nói được nữa.
Tùy Hầu Ngọc sẽ không nghĩ được vậy, cùng lắm là cậu sẽ gọi điện cho Nhiễm Thuật để than trách chút thôi. Thế mà Nhiễm Thuận lại đi máy bay đến tận trại huấn luyện. Đi xa như vậy cũng chỉ để đưa cho cậu chút đồ dùng hàng ngày.
Bọn họ cũng phải đi máy may, ban đầu có cầm theo túi chườm nóng tay nữa, nhưng không qua được kiểm tra nên phải bỏ lại hết.
Sau khi vào trại xong thì không được đi đâu, nên rất nhiều thứ mà bọn họ thiếu thốn.
Trước khi ngủ rửa chân cũng không có được cái chậu.
Không có điện thoại, không có internet, trại huấn luyện cũng không nhận hàng chuyển phát cho bọn họ.
Muốn mua cái gì cũng phải chờ nghỉ giữa tháng.
Nhiễm Thuật không tham gia vào tập huấn của học sinh thể dục Phong Tự mà sống rất yên ổn ở nhà Tang Hiến, lâu lâu sẽ luyện tập vũ đạo trong phòng, thời gian cứ thế trôi qua rất bình lặng.
Biết Tùy Hầu Ngọc chịu khổ, và thêm điều kiện gian khổ ở trại huấn luyện nên Nhiễm Thuật đứng ngồi không yên, thế là leo lên máy bay đi tới cùng.
Sau khi đến thành phố này, Nhiễm Thuật đi chợ địa phương mua một đống đệm điện cho cả đội, những thứ như Astro, máy sấy mua tới hai cái.
Astro Xiao Tai Yang is a -hour channel targeting Mandarin-speaking children aged – years old, providing educational and entertaining programmes. The channel line up consists of preschool learning, animation, music, science and arts à đại khái là máy vừa học vừa chơi cho trẻ em từ - tuổi.
Sau khi Nhiễm Thuật thuê xe xong thì nghênh ngang đi vào phòng an ninh, để họ hỗ trợ liên hệ với bạn học của mình.
Phòng an ninh hiếm thấy có ai đến đây gửi đồ. Dù gì cũng chỉ tập huấn có một tháng thôi, mua mấy vật dụng kéo còn không nổi thế này, có phải hơi lố quá rồi không nhỉ?
Nhiễm Thuật cười ha ha nói: “Chú kiểm tra đi ạ, chắc chắn ổn áp luôn, không có mấy thứ như điện thoại đâu, hàng mới chưa khui, lúc bạn cháu đi thì quên chưa đem tới, nếu mấy chú muốn giữ thì giữ ạ.”
Lúc này bảo vệ đã bị mấy lời này mua chuộc rồi, mắt đảo qua đống đồ cuối cùng cũng chịu giúp gọi người. Đúng là không có thứ gì bất hợp phát cả. Mấy đứa trẻ phương Bắc không thể chịu đựng cái thời thiết này nên gửi thêm đồ cũng là chuyện thường thôi.
Thế nhưng bảo vệ không cho Nhiễm Thuật vào, thế là cậu chỉ có thể đứng ngoài cửa sắt nhìn đồ được đưa vào trong.
Sau khi đám Tùy Hầu Ngọc tới thì thấy Nhiễm Thuật, ngạc nhiên cực kỳ.
Tùy Hầu Ngọc hỏi: “Tới một mình à? Cậu điên rồi phải không? Lỡ gặp người xấu thì sao?”
Nhiễm Thuật lấy thẻ căn cước từ trong túi ra cho Tùy Hầu Ngọc xem: “Thấy gì không? Anh, anh đây lớn rồi nha!”
“Rồi sau đó sao? Cậu ở đâu? Khi nào về?”
Nhiễm Thuật thuận miệng trả lời: “Chịu, tớ chưa mua vé về, còn định đi dạo quanh quanh chút.”
Tùy Hầu Ngọc nhìn Nhiễm Thuật mà đôi mắt bừng bừng lửa.
Vành mắt Đặng Diệc Hành cũng đỏ lên: “Nhiễm Thuật, mẹ nó cậu đúng là thiên thần mà.”
Nhiễm Thuật cười nói: “Tôi, tôi cũng mang một phần cho Lữ Ngạn Hâm này, cậu có thể nói là nhờ tôi mang hộ.”
“Anh Thuật ơi, em cảm động sắp khóc đến nơi rồi.”
Chú bảo vệ không cho Nhiễm Thuật nán lại nữa, Nhiễm Thuật chỉ chỉ rào chắn rồi đi về hướng bên đấy.
Tùy Hầu Ngọc nói: “Tớ cất đồ cậu gửi rồi quay lại sau.”
“Ừ.” Nhiễm Thuật khoát tay.
Lúc cậu đi tới đoạn rào chắn để đợi, có chú ý thấy Tang Hiến đang một mình từ từ đi qua chỗ cậu.
Chỗ cậu tìm cũng khá vắng, xung quanh không có ai, cậu hỏi Tang Hiến cách cái lan can: “Anh, anh không khuân đồ hả?”
“Tùy Hầu Ngọc sợ em bị sói bế đi mất nên bảo anh tới đây trông.”
“Ò…”
Ngôi sao trong trẻo lại rực rỡ, trĩu nặng, hệt như từ không trung rơi xuống vậy.
Cơn gió lành lạnh và hương thơm trong rừng sâu, không biết cái nào tới trước mà lại quấn quít nhau không rời.
Vốn Nhiễm Thuật đã hơi lạnh, chợt phát hiện ánh mắt nóng rực của Tang Hiến, giống như đốt một chút lên mặt cậu, khiến cậu phải quay mặt đi trong vô thức.
Tang Hiến bước đến lan can thì dừng lại, hỏi cậu: “Tới đây khi nào thế?”
Nhiễm Thuật vùi cằm mình vào chiếc áo cổ lọ, giọng hơi buồn buồn đáp: “Sáng máy bay, đi dạo đến trưa rồi tìm khách sạn trong thành phố để ở.”
“Bây giờ tìm luôn đi.”
“Hả?” Nhiễm Thuật phản ứng không kịp.
==========
Hết chương
Tác giả có lời muốn nói:
“Anh muốn biết biển số xe của em là gì, và cả tên khách sạn nữa” Tang Hiến nói với tông giọng trầm trầm.
“À…” Nhiễm Thuật cúi đầu nhìn khách sạn trong điện thoại, tiện miệng nói: “Là cái này nè, phòng VIP Hilton, ba ngày.”
“Ừm.”
“Trả tiền xong rồi đấy.” Thao tác xong, còn khoe điện thoại ra cho Tang Hiến xem.
Tang Hiến nhìn kỹ tên khách sạn xong thì gật đầu.
Đột nhiên Tang Hiến hỏi: “Không mang gì cho anh à?”
“Mấy cái kia cũng có phần anh đó! Em cố ý mua thêm mấy cái đệm điện tử nữa, khó tìm cực. Bình thường có m, em tìm lâu lắm mới có nơi bán m đó.”
“Hết rồi sao?”
Đúng là Nhiễm Thuật không đem cái gì riêng cho Tang Hiến cả, thế là hỏi: “Mang theo nụ hôn này, có muốn không?”
Ấy thế mà Tang Hiến vươn tay ra thật, vươn ra khỏi rào chắn, ấn tay vào gáy cậu rồi kéo đến gần.
Tang Hiến cúi người, ngay giữa khe hở hàng rào mà hôn cậu.
Nhiễm Thuật không hề từ chối, đôi mắt mau lẹ nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai thì mới nhích người về phía trước, đưa tay tóm lấy vạt áo của Tang Hiến.