. Mua xe
Dương Tương Ngữ bị những lời lẽ nghe có vẻ lễ độ của Hầu Mạch làm cho tức đến mức cả người run lên, phải tự bấu chặt vào đầu gối mình mới có thể tiếp tục giữ được bình tĩnh.
Như Tùy Hầu Ngọc đã nói trước đây, Dương Tương Ngữ nóng nảy dễ giận, động tí là nổi khùng ngay.
Ở nơi làm việc, bà còn được coi như là làm việc quyết đoán, sấm rền gió cuốn. Nhưng nếu sớm chiều ở chung với kiểu người nóng tính như vậy thì đó chính là một loại tra tấn.
Bà ta ít nhiều gì cũng có phần khinh thường và chán ghét Hầu Mạch, nói chuyện càng không thèm khách khí: “Cậu nói chuyện với tôi kiểu gì thế?”
“Tất cả những gì dì đã làm trước đây có cái nào đáng để người khác tôn trọng không? Con thấy dì cũng lớn tuổi rồi, hơn nữa còn là mẹ của bạn trai con nên mới khách sáo với dì vậy thôi.” Hầu Mạch vẫn mỉm cười như cũ nhưng trong mắt lại không hề có chút ý cười nào.
Mỉm cười, cái này là hắn tự mình luyện được.
Dương Tương Ngữ tức điên lên, mặt mày dữ tợn rít lên với Hầu Mạch, mắng hắn không có giáo dưỡng, chửi hắn là đồ đồng tính ghê tởm, không biết lễ phép.
“Thằng chó này! Mày tưởng mày giỏi giang lắm à, có còn biết nói tiếng người không đấy? Tao không đáng được tôn trọng? Mày có biết thu nhập một năm của tao là bao nhiêu không? Biết bao nhiêu người làm cả đời cũng chẳng có được thành tựu như tao, thế mà tao còn không đáng được tôn trọng à, mày giỏi đến đâu rồi? Vẫn phải ăn bám tiền của gia đình chứ gì? Trước mặt tao thì mày còn không bằng quả rắm!”
Quay đầu lại bắt đầu mắng Tùy Hầu Ngọc: “Tùy Hầu Ngọc mày có còn lương tâm nữa không?! Hả? Bản thân mày có bệnh, liên lụy tao đến mức nào mày có tự biết được không? Đến giờ vẫn còn rước phiền phức cho tao nữa! Những gì mày làm chẳng có cái nào là bình thường, ngày nào cũng phát điên đánh nhau! Bây giờ còn làm đồng tính cơ à! Mày cho thế là thời thượng lắm tiên tiến lắm à? Mày thấy vui chưa? Rồi mày sẽ mang đủ loại bệnh, tính đến giờ là vừa thần kinh vừa AIDS, còn thêm cả đống bệnh lây qua đường sinh dục rồi đấy! Tại sao trên đời lại có loại người như mày nhỉ? Tởm muốn chết!”
Hầu Mạch chỉ nhìn bà, tưởng tượng ra trong những năm tháng ấy Tùy Hầu Ngọc đã phải sống chung với người mẹ này như thế nào.
Sau đó vươn tay nắm lấy tay Tùy Hầu Ngọc, từng chút từng chút gỡ bàn tay đang siết chặt của cậu ra, lồng những ngón tay của mình vào bàn tay cậu để trấn an cậu, để cậu đừng nóng nảy.
Chờ Dương Tương Ngữ chửi mệt rồi, Hầu Mạch lại đẩy cốc nước đến trước mặt bà, nói: “Giờ con nói được chưa?”
Dương Tương Ngữ nghiến răng cười khẩy: “Mày muốn nói gì nữa?”
“Chứng hưng cảm không phải bệnh tâm thần, cũng không phải cậu ấy muốn vậy. Hơn nữa, cho dù là di truyền bẩm sinh hay lớn lên mới hình thành, chứng hưng cảm của cậu ấy chắc chắn là do dì và bố của cậu ấy tạo ra. Hai người không những không có cảm giác áy náy mà còn cảm thấy cậu ấy làm liên lụy mình. Con không thấy cậu ấy hận hai người đã gây ra bệnh này bao nhiêu mà chỉ thấy hai người oán trách cậu ấy thôi, dựa vào đâu ạ?”
Hầu Mạch nói năng có khí phách, câu chữ rõ ràng, giọng điệu vô cùng vững vàng, thậm chí chẳng hề bị mấy lời vừa rồi của Dương Tương Ngữ ảnh hưởng, vẫn thong thả điềm tĩnh như thường.
Dương Tương Ngữ nhất thời cứng họng.
Hầu Mạch chẳng thèm quan tâm, tiếp tục nói: “Sau khi tái hôn, cháu không biết chú kia cho dì uống bùa mê thuốc lú kiểu gì mà đến cả con trai mình cũng không tin. Con trai dì là người như thế nào, có vẻ như dì hoàn toàn chẳng hiểu gì. Sau khi dì thấy cháu và cậu ấy ở bên nhau, có phải là thở dài một hơi, cảm thấy rằng cậu ấy đang lừa dối dì không? Tiếc quá cậu ấy không lừa ai cả, chỉ có dì vừa gặp phải một người đồng tính hoặc song tính lừa kết hôn thôi. Bây giờ việc dì nên làm không phải là trút giận lên con trai mình mà là cẩn thận một chút, dùng hết khả năng gìn giữ đống tài sản của mình đi, nói cho cùng thì tài sản của dì hiện giờ cả đống người kiếm cả đời cũng không nổi mà.”
“Mày còn hùa theo nó bịa chuyện nữa cơ à? Muốn làm cho tao không rảnh quản chúng mày đúng không?” Dương Tương Ngữ hỏi lại.
“Dì cũng đang nghi ngờ rồi, không phải sao? Vì sao còn muốn cố hết sức phủ nhận? Là vì không muốn thừa nhận mình đã trải qua hai cuộc hôn nhân không thành công sao? Hay là không muốn thừa nhận thất bại của bản thân mình?”
“Tao thất bại?” Dương Tương Ngữ chỉ vào mình, trợn mắt lên hỏi.
“Đúng rồi, dì thất bại, là một người mẹ không đủ tư cách, thậm chí còn không có nổi một tình thân đúng nghĩa, cũng không có một tình yêu đặc biệt tốt đẹp. Sự nghiệp của dì có lẽ cũng thành công đấy, chỉ có điều… năm nay cháu tuổi, thu nhập hằng năm từ thi đấu cộng thêm học bổng là hơn hai mươi vạn, dì năm tuổi đứng trước mặt cháu muốn làm rắm còn không được. Ôi, xin lỗi, cháu nói quá đáng quá, làm gương xấu mất rồi, sau này cháu sẽ chú ý hơn, sẽ không vì sự nóng nảy của mình mà làm ảnh hưởng đến tố chất của cậu ấy.”
Ném đá giấu tay, xin lỗi bóng gió, thật ra là đang ngầm đối lại chan chát những lời nói ác độc của Dương Tương Ngữ, cơ bản bà ta chỉ là một tấm gương xấu.
Dương Tương Ngữ tức giận đến mức cầm lấy chiếc gạt tàn trên bàn muốn đánh Hầu Mạch, bị Hầu Mạch tóm được cổ tay.
Hầu Mạch đoạt lấy gạt tàn đặt xuống và nói: “Một lời không hợp là đánh người ngay, thật ra dì giống cậu ấy lắm đấy chứ. Tính tình hai người giống nhau nhưng cậu ấy may mắn hơn dì, gặp được người thật lòng thích mình.”
“Rồi sao, còn muốn nói nói với tao là tình yêu của bọn mày vĩ đại lắm hả?”
Hầu Mạch thản nhiên thừa nhận: “Vâng, bọn cháu ở bên nhau thì cần phải chuẩn bị tâm lý nhiều hơn người bình thường nhiều. Bị bệnh như dì nói là do sinh hoạt cá nhân không có chừng mực, cháu và cậu ấy một lòng một dạ đến già, sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì đâu. Chỉ có điều, dì nhắc nhở cháu nhưng thật ra dì nên đến bệnh viện kiểm tra một chút đi, cháu không dám chắc sinh hoạt của chú nhà dì có chừng mực hay không đâu.”
“Ông ấy không như vậy!” Dương Tương Ngữ quát lên.
“Tìm một thám tử tư điều tra một chút cũng có thể có được sự an ủi về mặt tâm lý mà. Nếu thật sự lấy được chứng cứ, dì cũng có thể nhân lúc còn sớm mà chuẩn bị cho tốt. Thật sự không tra được gì cũng không sao cả, dì cẩn thận thực hiện mấy biện pháp phòng ngừa trong sinh hoạt cá nhân là được rồi.”
Dương Tương Ngữ tức phát khóc, đàm luận về chuyện sinh hoạt cá nhân với một thằng ranh ở thế hệ sau, còn là bạn trai của con trai mình khiến đầu óc bà ta ù ù hết cả lên. Tức đến mức không nói được gì, thế nên hằn học nhìn về phía Tùy Hầu Ngọc.
Tùy Hầu Ngọc đang uống nước, thấy mẹ đang nhìn mình thì hỏi: “Nói xong chưa?”
“Ý mày là gì?” Dương Tương Ngữ hỏi.
“Con không muốn nói chuyện với mẹ lắm đâu, nên là, nói xong rồi thì con đi trước.” Tùy Hầu Ngọc vừa nói vừa đứng dậy, kéo góc áo của Hầu Mạch: “Mình đi thôi.”
“Tùy Hầu Ngọc!” bà lại quát.
“Tha cho con đi, mẹ cũng được tự do, con cũng không liên lụy đến mẹ nữa, có được không?” Tùy Hầu Ngọc lại nói câu này, thậm chí còn mang theo ý cầu xin.
Thái độ muốn thoát khỏi bà của Tùy Hầu Ngọc từ lâu đã rất rõ ràng rồi, mỗi một lần nói ra những lời này là một lần làm ngực bà đau đớn dữ dội.
Nhưng đến lúc gặp mặt lại chẳng lần nào khống chế được tính khí của mình.
Dương Tương Ngữ nhìn theo bọn họ rời đi, sau khi cánh cửa đóng lại, cùng với tiếng vang của cửa, cơ thể bà cũng khẽ run lên.
Một lúc lâu sau, bà bắt đầu bưng mặt khóc, khóc đến mức càng lúc càng suy sụp.
Tùy Hầu Ngọc quay về phòng thay đồ ngồi xuống, chán nản ngẩng đầu nhìn bóng đèn dây tóc, biểu cảm thơ thẩn, cũng không biết là loại cảm xúc gì.
Hầu Mạch thì vẫn đang đứng bên cạnh cậu, lấy ngón tay chọt vào má cậu: “Đừng có mặt ủ mày ê nữa, ngoan, đừng tức giận.”
Tiện thể xoay đầu cậu lại – nhìn lâu vào đèn dây tóc ảnh hưởng mắt lắm.
Cậu ngẩng đầu nhìn Hầu Mạch: “Có phải anh cũng thấy bà ấy rất khủng khiếp không?”
“Sống chung với người mẹ như vậy chắc em phải chịu đựng nhiều lắm?”
“Ừ, sau khi bị bà ấy ghét bỏ, đã nhiều lần lắm rồi em đứng trên ban công nhìn xuống dưới lầu, nghĩ hay là thôi buông xuôi hết cho rồi, không còn liên lụy đến họ nữa, em cũng được giải thoát.”
Hầu Mạch nghe xong hốt hoảng gần chết, cuống cuồng nắm lấy tay cậu an ủi: “Vô lý quá rồi, không thể có ý nghĩ như thế được, em cũng đâu có sai.”
“Ừ… em vẫn tiếp tục kiên trì, em cảm thấy em bây giờ đã rất mạnh mẽ rồi. Nhưng giờ gặp lại bà ấy thì vẫn cứ sinh ra một loại cảm giác ức chế. Phải nói thế nào đây…”
Cậu thở ra một hơi, như muốn thải ra hết sự vẩn đục trong cơ thể, cũng đồng thời thở ra hết tất cả những cảm xúc tồi tệ này.
Cậu lại lần nữa mở miệng: “Nhìn thấy bà ấy, đầu em liền căng ra, thậm chí sẽ bị ù tai, giống như cứ đến gần bà ấy thì sẽ nghe được tiếng bà ấy mắng chửi em. Sự quản lý của bà ấy giống như một tổ kén nặng nề, nhưng thứ khi bà ấy xé ra đâu phải là một đôi cánh. Bà ấy thậm chí còn muốn chặt đứt tứ chi em, trói em vào trong kén, để em chỉ có thể nhìn bà ấy, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.”
Hầu Mạch vươn tay ôm Tùy Hầu Ngọc vào lòng, thâm tình mà ôm cậu: “Không sao đâu, sau này có anh đồng hành cùng em rồi, anh sẽ luôn bên cạnh em, có chuyện gì chúng ta cùng nhau đối mặt.”
“Ừ” Tùy Hầu Ngọc đặt cằm lên vai hắn, trả lời với giọng mềm mềm dính dính, thậm chí hơi có chút tủi thân.
“Được rồi, quay về chuyện chính.”
“Ừ.”
“Muốn ăn gì?”
Rốt cuộc Tùy Hầu Ngọc cũng cười rồi, đẩy Hầu Mạch ra nghĩ một lát rồi trả lời: “Cơm gà hầm nấm đi.”
“Anh làm cho em nhé? Giờ mình về nhà à?”
“Thôi, để đến tối rồi ăn, trưa nay thì ăn tạm cái gì đi, buổi chiều vẫn còn một tiết, lát nữa em muốn đi mua ít đồ.”
“Được, anh cũng muốn đi mua quần áo.”
“Được đó.”
Lần đầu tiên Hầu Mạch đi dạo mua đồ với Tùy Hầu Ngọc, cả quãng đường không nắm tay nhau, chỉ sánh vai bước đi.
Mặc dù vậy, hai nam sinh cao ráo đẹp trai đi bên nhau cũng cực kỳ thu hút sự chú ý, rất nhiều người qua đường phải liếc nhìn họ vài lần.
Ngày hôm đó, Hầu Mạch đã mua ba bộ quần áo, một chiếc quần.
Cái quần này cũng là khó khăn lắm mới gặp được một cái vừa vặn, tóm lại là dựa theo độ dài của chân hắn để mua quần, lưng quần nào cũng sẽ rộng hết hồn, rất khó tìm được cái nào mặc vừa.
Tùy Hầu Ngọc thì mua một chiếc xe.
Đúng… một chiếc xe.
Hầu Mạch nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc đi vào đại lý S liền vươn tay kéo lại không cho vào: “Ngọc ca, em cũng đâu có bằng lái, em đến đây làm gì?”
(Đại lý S: Là đại lý bán ô tô chuyên nghiệp, cung cấp dịch vụ trọn gói gồm bán hàng (Sale), dịch vụ (Service), phụ tùng (Spare part) và khảo sát phản hồi từ khách hàng (Survey))
“Không có bằng lái thì không được mua chắc?”
“Em muốn thi bằng lái xe à?”, tim Hầu Mạch sắp vọt lên tận cổ họng, theo lý thuyết mà nói thì hơn một tháng nữa là Tùy Hầu Ngọc đủ tuổi rồi, có thể thi lấy bằng lái, nhưng mà, Tùy Hầu Ngọc thật sự không thích hợp để lái xe đâu.
Tùy Hầu Ngọc nhìn hắn hỏi: “Sao em không thi được?”
“Em thật sự lái xe trên đường, không đến một giây là Déjà vu luôn nhỉ? Em có thể chịu đựng được việc trước mặt em có một cái xe khác không? Lỡ mà có người chạy vượt xe em, em không được đua luôn với người ta đâu nhé? Ngọc ca, trước mắt em đừng xem làm gì, thật sự cần xe thì để anh đi học, em không cần học, anh làm tài xế riêng cho em, lúc nào gọi là đến liền.”
(Déjà vu: từ ngữ mạng ở Trung Quốc, xuất phát từ anime Nhật “Initial D”. Những lúc nhân vật chính đua xe đến cao trào thì sẽ phát đoạn nhạc trong đó có câu nghe giống như déjà vu)
“Dì biết lái xe không?” Tùy Hầu Ngọc thuận miệng hỏi.
“Mẹ anh á? Mẹ anh biết.”
“Mua về rồi để cho bà lái nhé.”
“Không phải em muốn mua xe cho mẹ anh đó chứ?”
“Cho dì thì đoán là dì không nhận đâu, cho nên anh cứ nói là lúc em đi học thì không lái xe, để ở trong nhà cũng chẳng có ích gì, cứ để cho dì lái đi, chứ không mùa đông đi xe điện thì lạnh biết mấy. Hơn nữa có xe rồi đi mua đồ ăn cũng tiện, dì không cần xách về, đường còn xa nữa chứ.”
Hầu Mạch nhìn Tùy Hầu Ngọc bước vào đại lý S thì kinh hoàng, đuổi kịp cậu, hỏi: “Ngọc ca, có đùa không trời, khoa trương quá rồi!”
“Thế làm sao? Em mua xe trước không được à?”
“Em muốn mua quà thì mua cái khăn, mua đôi hoa tai là được rồi, em lại đi mua xe?!”
“Thế thì đi mua thêm cái khăn với đôi hoa tai nhé.”
“…” Hầu Mạch chỉ có thể câm nín.
Tùy Hầu Ngọc còn do dự một lúc, hỏi: “Beetle hay là MINI được đây? Em không rành mấy loại xe cho nữ giới lắm.”
“Để lại một đường lui cho em đi, mua cái nào mà em cũng đi được ấy, nếu không thì thật sự thành xe mẹ anh đấy.”
“Đúng rồi, về sau dì muốn trả lại cho em thì em bảo là em không thích, tặng dì luôn.”
“Đừng, cố ý rõ ràng luôn.”
“Được rồi.”
Chờ đến lúc Tùy Hầu Ngọc quẹt thẻ trả tiền, Hầu Mạch hối hận đến mức liên tục đập đầu vào tường.
Hai loại xe nói lúc trước còn coi như là giá cả phải chăng, cuối cùng Tùy Hầu Ngọc mua cái Audi A mui trần, đắt gần gấp đôi.
Lúc ngồi trong đại lý ăn cơm trưa do đại lý phục vụ, Hầu Mạch không nhịn được hỏi: “Em vừa mới chấm dứt quan hệ với mẹ em, nói không chừng bà ấy sẽ cắt đứt chu cấp tiền sinh hoạt cho em, em tiêu tiền như thế liệu có ổn không?”
“Không sao đâu.”
Hầu Mạch nghĩ một lát, cực kỳ nghiêm túc nói: “Thôi vậy, tật xấu tiêu xài phung phí của em cũng không thể sửa ngay trong chốc lát được, em không đủ tiền tiêu thì cứ bảo anh, anh vẫn còn một ít. Sau này em cũng không phải lo, anh nuôi được em.”
Tùy Hầu Ngọc lấy điện thoại ra gửi tin nhắn thoại WeChat cho bố mình: “Hôm nay con đến lớp học bổ túc rồi, người nhà dì ấy đi chưa ạ?”
Chẳng bao lâu Tùy Lẫm đã trả lời tin nhắn: “Chưa đi, trước hết con đừng về.”
Cậu cầm điện thoại lên trả lời: “Con ở khách sạn vậy.”
“Đủ tiền rồi chứ?”
“Đủ rồi, mẹ cho con vạn tiêu tết.”
Hầu Mạch đang ăn cơm, ánh mắt trông mong nhìn Tùy Hầu Ngọc, chẳng bao lâu đã nghe được giọng nói cáu kỉnh của Tùy Lẫm: “Chỉ mình bà ta bản lĩnh, chỉ mình bà ta kiếm ra tiền phải không? Để cho bà ta khoe khoang đến đó thôi, tí nữa bố chuyển thêm cho con vạn, đợi sau sinh nhật con mua cho một căn hộ, con cũng đừng ở chung với bà ta nữa làm gì. Cái thứ gì đâu!”
Tùy Hầu Ngọc ngồi im nhìn điện thoại, đợi một lúc thì nhận được thông báo có tin nhắn, còn là ba cái liên tiếp.
Thẻ của Tùy Lẫm giới hạn chuyển khoản nên chia ra làm ba lần chuyển tiền đến.
Cậu chỉ vào điện thoại nói với Hầu Mạch: “Không cần lo, em vẫn còn một ông bố nữa cơ mà.”
==========
Hết chương
Tác giả có lời muốn nói:
Ngọc ca còn có một người cha ngốc thẳng nam, tra nam, ngu đần, lắm tiền, háo thắng.
Người cha cặn bã thuộc trường phái nuôi thả, đối xử với Ngọc ca không tốt lắm, tuy nhiên, vì quan hệ với bố Hầu… ông ta đối xử với Hầu Mạch rất rất tốt…