Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
. Chia cơ sở lần nữa
Lúc Tùy Hầu Ngọc đi vào căn tin thì Hầu Mạch và Tang Hiến cũng đúng lúc cùng nhau đi ra ngoài, định cùng nhau đi khởi động.
Sau khi hai người bọn họ nhìn thấy cậu thì đồng thời im lặng, làm cho cậu phải suy nghĩ nhiều.
Không phải là hai người đó đang nghiên cứu thảo luận chuyện tâm đắc gì đấy chứ?
Bây giờ mỗi lần nhìn hai người nọ ánh mắt cậu đều hơi lạ lạ, luôn cảm thấy đây là hai tên lưu manh cùng đi với nhau.
Hầu Mạch đi tới cúi đầu xuống nói với cậu: “Anh đi khởi động trước, em ăn sáng xong đi thẳng đến khán đài là được.”
“A, anh cố lên.”
“Ừm, chắc chắn sẽ cố.” Hầu Mạch trả lời xong còn bóp nhẹ vành tai của cậu, sau đó sóng vai đi ra ngoài với Tang Hiến.
Cậu quay đầu nhìn hai người kia đi xa, chẳng biết tại sao cứ cảm thấy họ giống như hai con sói già đang vẫy đuôi nghiên cứu làm sao để ăn được bé thỏ trắng.
Cậu không quan tâm nữa, tự đi vào mua cơm thì nhìn thấy bọn Đặng Diệc Hành cũng đang ở trong nhà ăn, hai cặp đôi đều đang ở đây.
Cậu bưng khay ăn sang đó ngồi, vừa ăn hai miếng đã nghe thấy Lữ Ngạn Hâm an ủi: “Ngọc ca, cậu không cần quan tâm đến đám người đó đâu. Bọn họ chính là chanh thành tinh tiết ra dung dịch axit, không chấp nhận chuyện một người mới như cậu thắng thôi.”
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Lữ Ngạn Hâm, vẻ mặt khó hiểu.
Đặng Diệc Hành nhanh chóng lấy cùi chỏ đụng Lữ Ngạn Hâm: “Em không nói thì cậu ấy cũng không biết.”
“A?!” Lữ Ngạn Hâm chỉ muốn an ủi Tùy Hầu Ngọc mà thôi, không ngờ rằng lại phản tác dụng chọc vào họng súng.
Tùy Hầu Ngọc nhướng mày hỏi: “Cái gì?”
Nếu cậu đã biết rồi thì cũng đừng để cậu phải giả vờ không biết.
Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh đều tỏ ra khó xử.
Bạn gái Mạc Nam của Thẩm Quân Cảnh không quen bọn họ, thấy lạ bèn hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Quân Cảnh nhỏ giọng trả lời: “Nếu Ngọc ca biết ai nói xấu mình thì sẽ dễ đi đánh nhau với người đó. Dù không đánh nhau thì chắc chắn cũng sẽ thù rất dai.”
Mạc Nam trợn tròn hai mắt: “Ghê như vậy à?”
Thẩm Quân Cảnh gật đầu: “Không sai, Tùy Hầu Ngọc trùm thù dai, nhưng chỉ cần cậu ấy hả giận rồi thì sau này sẽ không so đó nữa.”
Đặng Diệc Hành nói theo: “Đúng thế.”
Cuối cùng, bọn họ vẫn kể lại.
Các học sinh thể dục bọn họ đều biết đến một app, trong đó có tin tức đa dạng. Trong đó có một danh mục là tin tức thể thao, danh mục này có một danh mục phụ nhỏ là tin tức của thanh niên, bọn họ thi thoảng sẽ xuất hiện ở đó.
Đa số người xuất hiện ở đây đều là mấy cái tên hay gặp ở các hạng mục. Hầu Mạch gần như là khách quen, dù sao vẻ bề ngoài của hắn đẹp trai, thành tích thi đấu lại tốt. Người không quan tâm đến tennis cũng phải nhìn Hầu Mạch nhiều lần.
Lần này thanh thiếu niên cả nước thi đấu, trận đấu nào cũng được đưa tin nên các học sinh thể dục rất chú ý.
Trận thi đấu hôm qua của Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch cũng được đưa tin, cũng không biết có phải là vì hai người đẹp trai nên được chú ý nhiều hay không mà độ hot cao bất ngờ, tối hôm qua được đẩy lên vị trí gần đầu bảng tin thể dục một cách khó hiểu.
Sáng nay xem lại, tin tức hình ảnh đang chạy trên trang đầu của app lại là tin tức về trận đấu này.
Tiếc là… Trọng điểm không phải là thành tích thi đấu mà lại lại: Thế hệ cầu thủ mới có nhan sắc nghịch thiên.
Hạng mục thể thao ít được chú ý + thi đấu giữa thanh thiếu niên càng ít được chú ý hơn + đánh đơn càng càng ít được chú ý hơn.
Ba thể loại ít được chú ý nhưng vẫn không thể ngăn cản giá trị nhan sắc của bọn họ.
Bản tin này lội ngược dòng một cách không thể tưởng tượng được.
Ngay cả ban tổ chức cuộc thi cũng không ngờ rằng số lượng người mua vé xem thi đấu của bọn họ đột nhiên tăng lên theo cách thức kì cục này.
Tùy Hầu Ngọc download app về, vừa húp cháo vừa mở ra xem tin tức.
Thật ra ban đầu rất bình thường, nhưng sau khi được lên trang đầu thì được chủ biên sửa lại tiêu đề để giật tít.
Nội dung chỉ là giới thiệu đội của bọn họ là hắc mã trong lần thi đấu này, đã đánh bại đội hạt giống top . Trong bài viết còn tổ chức bỏ phiếu xem mọi người thích hắc mã hay đội ngũ hạt giống top là Hà Thị Bích và Sở Hựu hơn.
Mục bình luận lại rất đặc sắc.
Bên trong có rất nhiều comment lạc đề.
Sakura đen: Má ơi má ơi, đội hắc mã đẹp trai quá, cá nhân mình cảm thấy đội hắc mã có thể thắng.
Tiểu Vương tiểu Vương tiểu Nguyệt: Lúc mới nhìn hình lớn tôi còn tưởng là có phim gì mới ra, đọc kĩ tin mới phát hiện ra là tin thể thao?
Gaosubaru: Bây giờ mấy đứa nhỏ đứa nào cũng cao như vậy hả? Chị có thể đợi mấy em mười năm.
Call dật by giáp na: Tôi đi được nè, sân thi đấu ở thành phố của tôi, tự nhiên tôi muốn đi xem ghê.
Liên quan loz gì đến m: Ai bấm vào xem chỉ vì hình lớn mời giơ tay.
Nhẹ nhàng: Không phải tôi chê đội hạt giống top nhưng mà tôi cảm thấy nếu đội hắc mã thắng tôi sẽ rất vui.
Đồ háo sắc: Không biết thẩm mỹ của mấy người kiể gì nữa. Đội hạt giống số một cũng rất đẹp trai mà, mấy người thích loại ẻo lả à? Hay ghê, thật ra nếu cho tôi… thì tôi cũng muốn.
Hunhan: Rõ ràng bọn họ có thể dựa vào nhan sắc của mình nhưng lại chọn dựa vào thực lực.
Bên trong lại nhanh chóng xuất hiện ra một nhóm người có quan điểm khác…
Anh ta và Ảnh Lưu đều là cướp: Người ta không chơi tennis bằng mặt, theo thực lực và tính ổn định mà nói thì đội trường trung học Nam Vân vẫn giỏi hơn.
Thỏ mùa thu cuộn tròn: Tôi chọn đội trường trung học Nam Vân, bọn họ mới thật sự có thiên phú trên phương diện đánh đôi. Hơn nữa vào trận thi đấu trước, bọn họ thắng gần như áp đảo đối thủ, còn đội hắc mã thắng trận nào cũng rất khó khăn.
Em trai chơi đùa: Một đám không biết gì về tennis mà hóng hớt cái gì, còn hăng hái bỏ phiếu. Đội phía Bắc kia hoàn toàn không phải là đối thủ của đội hạt giống số một. Thằng tóc quăn chỉ biết múa may quơ quào, toàn là đồng đội gánh.
Đào vàng bướng bỉnh: Người trong giới thể dục không so sánh nhan sắc, mà nói chuyện bằng thực lực. Mọi người đề cao bọn họ như vậy cuối cùng cũng sẽ chỉ làm cho bọn họ mất mặt hơn.
Ngưu Ngưu: Nếu đội Phong Tự thắng được đội Nam Vân, t sẽ nuốt cả quả tennis.
Sói xám già đội mũ đỏ: Nhìn khẩu hình miệng của mình nè mấy bạn, ẻo lả! Không giống đàn ông chút nào cả, chắc là lớn lên ở nghĩa địa mới âm nhu như vậy.
âm nhu: nghĩa tương đương nương pháo, ẻo lả đó mấy bạn.
Tùy Hầu Ngọc xem một lát bèn để điện thoại xuống, thuận miệng nói: “So đo với bọn nó làm gì.”
Đặng Diệc Hành dẫn theo khẩu khí kia rốt cục buông xuống, nhanh chóng nói: “Đúng đúng, chỉ là một đám chanh thành tinh. Đẹp trai nghĩa là không đánh tennis giỏi à, ai nói cậu không giỏi? Cậu vừa giỏi vừa đẹp… đẹp trai.”
“Hả… Ẻo lả?” Tùy Hầu Ngọc cười lạnh một tiếng: “Một mình ông đây chấp cả hai người bọn họ.”
Trong nguyên tác xài chữ “đỉnh”, nên có thể LNH phun cháo là vì chữ này.
Lão tài xế Lữ Ngạn Hâm phun cháo.
Lão tài xế: giải thích trên mạng rất nhiều rồi, ở đây mình giải thích tạm cho các bạn là “suy nghĩ không trong sáng” cho dễ hiểu nhé
Mạc Nam không hiểu, mờ mịt nhìn Thẩm Quân Cảnh, Thẩm Quân Cảnh nuốt một ngụm cơm rồi trả lời: “Chuẩn men luôn! Quá khí phách! Ừm!”
Nói đến nỗi chính mình cũng tin luôn.
Tùy Hầu Ngọc liếc nhìn Mạc Nam. Cậu không quen với việc bên cạnh có thêm một nữ sinh trong sáng, nói chuyện còn phải kiềm chế.
Cậu không cần phải kiềm chế khi có Tô An Di và Lữ Ngạn Hâm ở bên cạnh, chuyện này mọi người đều biết.
Đây cũng là nguyên nhân mà cậu rất thân với Từ Dữu Nhất.
Cậu lại ăn một miếng cháo, hỏi: “Trông tôi giống ăn bám lắm hả?”
Đặng Diệc Hành nghiêm túc nói: “Ngọc ca, cậu thật sự không yếu. Nếu cậu yếu thì chắc tôi và Thẩm Quân Cảnh không dám nhìn mặt người ta nữa mất. Chẳng qua là vì Hầu Mạch rất nổi tiếng trong lĩnh vực tennis thanh thiếu niên, là một nhân vật có ánh hào quang quanh mình, mới thi đấu thanh thiếu niên thôi mà đã có diễn đàn fans cũng chỉ có nó thôi. Cậu là người mới mà đã được hợp tác với một người ở trên đỉnh kim tự tháp nên người khác mới nói cậu như vậy thôi. Cậu không kém gì cả, chỉ thiếu chút danh tiếng và thành tích.”
Tùy Hầu Ngọc nói không quan tâm nhưng thật ra lại cực kỳ để ý.
Không có Hầu Mạch ở đây nên cậu cũng không ăn nhiều, đeo balo lên hỏi: “Hôm nay các cậu có thi đấu không?”
Đặng Diệc Hành trả lời: “Bọn tôi thi trận thứ hai buổi sáng, Lữ Ngạn Hâm thi trận đầu buổi chiều, Mạc Nam không có lịch.”
Cậu hỏi tiếp: “Hà Thị Bích có thi đấu không?”
Đặng Diệc Hành lắc đầu: “Không biết nữa, cái này phải hỏi em gái Tô.”
Tùy Hầu Ngọc đeo ba lô lên định đi xem Hầu Mạch thi đấu, đi một đoạn rồi quay đầu lại hỏi: “Có thể tra ra được cái thằng “Sói xám già đội mũ đỏ” là thằng nào không? Có phải là học sinh trường trung học Nam Vân không?”
Bốn người đồng loạt lắc đầu.
Cậu chỉ có thể đi ra ngoài.
Cậu tức đến mức không thở nổi đến tận trưa. Sau khi Hầu Mạch thi đấu xong, đi tắm rồi cùng cậu đi xem Đặng Diệc Hành, Thẩm Quân Cảnh thi đấu, cậu vẫn còn rầu rĩ không vui.
Hầu Mạch hơi khó hiểu, hỏi: “Em muốn đi đánh Tang Hiến hả?”
Cậu lắc đầu.
Lữ Ngạn Hâm ở bên cạnh đưa di động đưa cho Hầu Mạch. Hầu Mạch dùng tay che màn hình, cố gắng đọc chữ ở bên trên, xem một lát liền hiểu ra.
Hầu Mạch cười cười, nói với cậu: “Không cần để ý tới bọn họ, sau khi chúng ta thắng rồi thì coi như tự vả.”
“Ừm.”
“Em đã hiểu rồi mà vẫn không vui à?”
“Bọn họ nghĩ em không xứng với anh à?”
“A?” Hầu Mạch nghe xong thì khẽ giật mình, “Em kì lạ thật, đắn đo chuyện này à.”
Tùy Hầu Ngọc tiếp tục buồn rầu xem thi đấu, Hầu Mạch lại gần cậu nói: “Anh đã gả cho em rồi mà.”
“Gả?”
“Ừm, anh biết là anh trèo cao.”
Tùy Hầu Ngọc thở dài một hơi, nói ra: “Em đã gửi link bài viết cho Nhiễm Thuật. Bây giờ Nhiễm Thuật đang tức giận, thấy tin thì ngay lập tức đi tạo một mớ acc clone cãi nhau với đám người kia. Em nghĩ với sức chiến đấu của Nhiễm Thuật và Tô An Di thì hẳn là có thể cân cả đám người bọn họ.”
Hầu Mạch vừa nghĩ đến cảnh tượng Nhiễm Thuật và Tô An Di lập nhóm đi chửi người ta thì đã cảm thấy sợ hết cả hồn, chỉ thấy mí mắt hắn giật giật, hẳn chưa đầy một lát nữa sẽ trở thành một trận mưa máu gió tanh.
“Vậy tại sao em còn không vui?” Hầu Mạch lại hỏi.
“Nhưng với cách của em, em thích mắng thẳng mặt!”
“Ồ… Cách màn hình thôi thì vẫn chưa hết giận đúng không?”
“Ừm.”
“Bọn họ cũng chỉ dám ở sau màn hình chửi người khác thôi, một đám ô hợp.”
Tùy Hầu Ngọc tiếp tục nhìn sân thi đấu, không trò chuyện chủ đề đó nữa mà chỉ nói: “Bọn Đặng Diệc Hành tiến bộ nhiều thật.”
Hầu Mạch thấy cậu không nhắc lại chủ đề này nữa mới nó: “Sức mạnh của tình yêu ấy mà, gần đây chúng nó rất cố gắng.”
Buổi chiều họ trở lại phòng khách sạn, Hầu Mạch cầm điện thoại cau mày, nhiều lần đặt di động xuống rồi lại cầm lên.
Vừa rồi hắn nhìn thoáng qua group lớn, nhìn thấy một thông báo làm hắn vô cùng đau đầu.
Sau khi khai giảng, học sinh tham gia thi đại học sẽ đi học ở tòa dạy học Thanh Tự cũ, sinh hoạt cuộc sống lớp mười hai ngăn cách với mọi người ở đó. Không có đại hội thể dục thể thao, không có tiệc liên hoan, mỗi ngày chỉ có ba điểm trên một đường thẳng.
Ý ở đây là đi học đi về rồi lại đi học ấy.
Bởi vì sân vận động của trường Thanh Tự cũ không thích hợp, cũng không thể chạy qua chạy lại để huấn luyện nên học sinh thể dục sẽ ở lại trường Phong Hoa cũ.
Nói cách khác, nếu Tùy Hầu Ngọc tham gia thi đại học bình thường, sau khi khai giảng cậu sẽ quay lại trường cũ.
Còn hắn thì lại muốn ở lại hẻm Tương gia.
Lúc trước rõ ràng trường đã nói rằng chia lớp một lần rồi sẽ không sửa lại nữa, kết quả khi lên lớp mười hai, mười sáu lớp vẫn gặp tình huống này.
Chuyện này làm cho Hầu Mạch rất khó chịu.
Chưa nói đến chuyện hắn và Tùy Hầu Ngọc vừa mới yêu nhau đã phải tách ra, chỉ nói về chuyện ngủ của Tùy Hầu Ngọc thôi hắn đã đau đầu muốn chết.
Cuộc sống lớp mười hai rất vất vả, nếu như không được ngủ đủ thì không biết Tùy Hầu Ngọc có thể kiên trì nổi không.
Hắn không ở bên cạnh Tùy Hầu Ngọc thì cũng sẽ ngày nhớ đêm mong cậu kịch liệt mất.
Sau khi trở về, Tùy Hầu Ngọc đi lên tầng trên một chuyến xem Nhiễm Thuật, sau khi nhìn thấy dáng vẻ hắn như vậy thì hỏi: “Anh thấy thông báo bên trong group rồi à?”
“Ừm, thấy rồi.”
Sau đó, hai người cùng nhau im lặng, ngay cả tiếng Tùy Hầu Ngọc vặn mở nắp bình, nuốt nước xuống cũng rất rõ ràng.
Hiển nhiên, hai người đều đã xem được tin tức, tâm trạng không tốt lắm.
Một giây sau, Tùy Hầu Ngọc đặt bình nước xuống nói: “Mấy năm trước em chưa gặp anh không phải cũng sống rất tốt đấy thôi? Anh không cần phải lo lắng.”
“Hay là anh học ngoại trú, mỗi ngày tan học xong anh sang chỗ bọn em học, đến sáng anh quay lại.”
“Anh có bị điên không?” Tùy Hầu Ngọc nhíu mày nhìn Hầu Mạch.
“Dù sao anh cũng là học sinh thể dục cần phải luyện tập, em thấy đúng không? Nếu không được nữa thì anh đi tìm nhà Tang Hiến nhờ họ chuẩn bị cho anh một chiếc xe. Ngày nào anh cũng qua đó là được, như vậy thì sẽ giải quyết được cả vấn đề em không ngủ được và anh nhớ em.”
“Không cần!”
Hầu Mạch sốt ruột vô cùng, đứng dậy nói: “Năm ngày đấy! Suốt năm ngày không được gặp em, thử hỏi anh có điên không chứ?”
“Giải đấu mùa này còn chưa kết thúc mà, em còn ở lại cơ sở bên hẻm Tương gia hai tháng nữa.”
“Nhưng sau khi kết thúc em vẫn phải đi mà! Hay là anh không tham gia thi tốt nghiệp trung học cho học sinh thể dục nữa, anh thi đại học bình thường cũng được…”
“Năm sau anh vẫn còn phải thi đấu đấy! Tình huống trong nhà anh mới tốt lên một chút thôi, anh đừng tự tin quá!” Tùy Hầu Ngọc dữ dằn ngắt lời hắn.
“Anh tự huấn luyện là được rồi, bây giờ huấn luyện viên Vương đã không còn gì để dạy anh.”
“Không cần đâu…” Tùy Hầu Ngọc nói thì cởi áo ra thay áo ngủ.
Hầu Mạch lập tức sà tới, ôm cậu không chịu buông tay, còn chơi xấu: “Ngọc ca… Anh thì không, anh không thể thiếu em được… Anh sẽ mắc bệnh tương tư mất.”
“Buông ra.” Cậu cầm quần áo nói.
“Không! Anh không buông! Tại sao em lại vô tình như thế? Có phải em không còn thích anh nhiều như trước nữa không?”
“Buông ra.”
“Ngọc ca, anh sắp khóc rồi, sao em lại còn như vậy?”
Cậu lắc người một cái để Hầu Mạch cách mình hơi xa ra một chút, tiếp tục mặc đồ ngủ, đồng thời nói: “Không có ai đáng để cho anh từ bỏ tương lai hoặc thay đổi vì người đó cả đời. Nếu bất kì người nào trong chúng ta hi sinh vì người khác thì đều sẽ làm ảnh hưởng đến sự bình đẳng giữa hai bên, giống như nếu một người hi sinh vì một người khác bao nhiêu thì sau này khi ở chung với nhau người khác đó sẽ mãi mãi thiếu nợ người nọ. Thật ra không cần như vậy đâu, dù yêu rồi chúng ta vẫn là hai cá thể độc lập.”
“Không phải em cố gắng học tập vì Nhiễm Thuật liều, đánh tennis vì anh à?”
“Hai việc này đã làm em thay đổi gì rồi à? Ngược lại còn có ích với em nữa. Em không nên cố gắng học tập hoặc là đáng ra nên tập trung vào hạng mục thi đấu đơn à? Nhưng nếu anh sửa đổi cả tương lai sau này của anh vì em thì anh chính là một thằng ngu.”
Hầu Mạch ngậm miệng lại, không làm phiền Tùy Hầu Ngọc nữa.
Cậu cũng không thèm để ý Hầu Mạch, tự mình đi tắm rửa.
Tùy Hầu Ngọc không quan tâm thật ư?
Cậu ngồi lại phòng của Nhiễm Thuật để lấy lại tỉnh táo hồi lâu rồi mới xuống gặp Hầu Mạch đấy.
Cậu biết Hầu Mạch thật sự có thể làm được, có thể đi xe đạp hoặc thậm chí là chạy bộ để đi qua hơn nửa thành phố tìm cậu mỗi ngày.
Nhưng cậu không thể để cho Hầu Mạch làm như thế.
Cậu biết ở trường học huấn luyện mỗi ngày vất vả như thế nào, nhiều khi đều sẽ mệt đến mức tắm rửa xong trở lại phòng ngủ đã muốn ngủ rồi.
Hơn nữa, đến sáng Hầu Mạch phải trở về sớm đến mức nào? Lái xe trên đường đã tốn hơn một giờ! Huống chi sáng sớm còn bị kẹt xe.
Dưới tình huống như vậy, nếu Hầu Mạch phải mệt mỏi đi tìm cậu, dù tố chất thân thể có tốt thì cuối cùng cũng sẽ có một ngày sụp đổ mất.
Cho nên lúc cậu xuống lầu đã chuẩn bị việc thuyết phục Hầu Mạch kĩ càng.
Chắc chắn không thể mềm mỏng, chỉ có thể dùng cách cứng rắn.
Hầu Mạch ngồi một mình trên giường, chỉ mới nghĩ đến việc sau này sẽ phải tách ra với Tùy Hầu Ngọc một khoảng thời gian thì chưa đầy một lát vành mắt đã đỏ.
Vừa yêu đương không bao lâu đã phải yêu xa, hắn thật chịu không được cú shock này.
Tùy Hầu Ngọc đi tới, thấy Hầu Mạch như vậy thì rất kinh ngạc, cuối cùng cậu thở dài một hơi đi tới, ngồi bên giường nói: “Cuối tuần em sẽ trở về hẻm Tương gia.”
“Ừm…” Hầu Mạch tủi thân trả lời.
“Mỗi ngày chúng ta gọi điện thoại, video call nói chuyện.”
“Ừm…”
“Không phải Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh cũng phải yêu xa giống anh à?”
“Ừm…”
Tùy Hầu Ngọc hôn khóe miệng Hầu Mạch một cái: “Ngoan.”
Hầu Mạch rốt cuộc cũng gật đầu, đưa tay ra lấy cái túi nhỏ đặt ở đầu giường. Đây là túi nhỏ đựng dây sạc điện thoại của Hầu Mạch, kết quả sau khi móc dây sạc ra thì từ trong túi cũng rơi ra một cái hộp nhỏ sáng loáng, rơi giữa hai người.
Hầu Mạch nhìn hộp bao cao su, lại ngẩng đầu nhìn Tùy Hầu Ngọc một chút, lại nhìn cái hộp: “Dm?”
Dm sao lại ra đến đây rồi?
“Em để đấy.” Tùy Hầu Ngọc thản nhiên nói.
“A?” Hầu Mạch sợ hãi đến mức đổi cả giọng.
“Để đây dễ lấy hơn mà?”
“Ồ…”
“Nhưng em cảm thấy số lượng không đủ lắm, có phải anh không được không vậy?”
“Anh, anh được chứ!” Hầu Mạch đội nhiên biến sắc, hoảng hốt biện minh: “Thằng Tang Hiến keo kiệt chỉ cho đủ lần đầu thôi, anh nài nỉ mãi cũng không cho thêm, còn nói anh cần gì gấp, lần sau cho tiếp. Cái này anh để đây đề phòng thôi.”
“À thế à.” Tùy Hầu Ngọc kéo dài giọng ra trả lời, “Tạm thời tin.”
Hầu Mạch nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc nằm lên giường chuẩn bị đi ngủ, nhanh chóng tiến tới nói: “Ngọc ca, anh được thật, thật mà, không tin em sờ thử đi.”
Nói xong hắn lại bắt đầu không ngoan ngoãn.
“Ngày mai có thi đấu.” Tùy Hầu Ngọc nhanh chóng nhắc nhở.
“Vậy em kẹp vào… chân thôi là được rồi.”
“Đm… Đm nhà anh…”
Chăn trên giường lẻ loi trơ trọi rơi xuống lại bị Hầu Mạch dùng một tay túm trở về, thuận tay tắt luôn đèn trong phòng.
Đêm yên lặng đến lạ thường.
Tiếng sột soạt của quần áo và tiếng hít thở run run của Tùy Hầu Ngọc trở nên rõ ràng vô cùng.
“Ngọc ca…” Hầu Mạch đột nhiên gọi hắn.
“Ừm.”
“Kêu thử một tiếng thôi.” Sợ em ngủ thiếp đi mất.
==========
Hết chương