Buổi trưa nắng nóng gay gắt như thế này ở nhà mở máy lạnh mà ngủ chắc sướng lắm, giờ này mà Bảo Ngân còn chạy xe máy lon ton ngoài đường đi giao hàng cho khách. Cô gái này rất biết tranh thủ kiếm tiền, cô còn buôn bán hàng trên mạng với những mặt hàng cao cấp xách tay được ưa chuộng cao như đồng hồ, trang sức nữ, nước hoa nam nữ, túi xách, giày nam nữ, các mỹ phẫm làm đẹp... chủ yếu là hàng của Mỹ, Hàn Quốc, Nhật Bản rất được ưa chuộng, vì nội ô thành phố K cũng toàn là nhân vật lớn và giàu có nên việc buôn bán của cô cũng khá đắt khách. Ngoài ra các hoá đơn mua hàng trong siêu thị từ nghìn VNĐ trở lên sẽ được giao tận nơi trong khu vực km. Cô gái này không bỏ lỡ một giây phút nào để kiếm tiền.
"Alô, em đang đứng ở trước cửa hàng xăng dầu Bình Minh nè, chị đang ở đâu?"
"....."
"Năm phút nữa hả chị? Dạ được, dạ được."
Dù có mặc ba lớp áo, bao tay, khẫu trang, quần jeans dài và mang giầy nhưng vẫn cảm nhận được cái nắng rát da rát thịt này. Không sao, khách hàng vẫn là trên hết. Buôn bán hai năm nay loại cực khổ gì cô chưa trải qua nữa. Nắng thế này cũng còn đi 'làm ăn' được, còn hơn những ngày mưa bão nước ngập hết cả bánh xe, chết máy xe hỏng thường xuyên, buôn bán như vầy lãi cũng không đủ bù vào tiền sửa xe.
Sẳn tiện cô vào trong đổ xăng luôn thể tránh nắng. Con trai cửa hàng xăng dầu nhận ra cô liền chào hỏi: "Chị Ngân."
"Ủa Hùng, chưa đi học hả em?" - Cô đưa hai ngón tay lên ám chỉ hai mươi nghìn với cậu nhóc. Cậu nhóc này là bạn học của Bảo My em gái cô, cũng dể thương lắm.
"Dạ mới giờ rưỡi à, em bán tiếp mẹ chút nữa em mới đi" - Cậu vừa nói vừa đổ xong xăng cho cô.
Cô đưa tiền cho cậu nhóc rồi vui vẻ trò chuyện - "Ngoan gê á, còn giúp cô buôn bán nữa, ai chứ Bảo My là mới hơn giờ là ra xin tiền đi học rồi, chị la hoài mà không có nghe gì hết!"
Cậu đưa tay lên gãi đầu, ngại ngùng: "Hì hì... My là lớp trưởng có nhiều việc để làm nên đi sớm chút mà chị"
"Hầy, chị từng trãi, chị biết mấy đứa nghĩ gì hết đó! Ế có khách kìa..."
Có khách lại chạy đến, là chiếc BMW màu đen đến, anh ta mở cửa sổ bên và nói: "Đổ đầy bình cho anh đi"
Giọng nói trầm ấm vang lên, lúc đầu cô không để ý lắm nhưng vừa nghe thấy giọng nói đó "Sao quen quá vậy!", Cô nhìn lên, ở góc đứng này cô nhìn thấy gương mặt anh trong gương chiếu hậu, tuy anh có đeo kính râm nhưng cô có thể nhận ra "Hình như là anh ta?" Mặc dù cô không có nuôi ý tưởng gì với chàng trai kia nhưng cô có một trí nhớ rất tốt, đặt biệt hơn anh ta lại là 'anh chàng đẹp trai' hôm trước tạo cho cô ấn tượng sâu sắc trong đôi mắt.... Nhưng mà cũng có thể là nhìn nhầm nhỉ? Anh ta lái xe đi, đồng thời điện thoại cô lại vang lên. Chật, anh ta sao lại có thể ở đây!
"Dạ em nghe ạ!"
"...."
"Em đang ở trong cửa hàng xăng dầu Bình Minh đây!"
"...."
Cô ngó nghiêng một chút: "À... em nhìn thấy chị rồi, chị đợi một chút!"
Mới đó đã hơn giờ tối, ba An cũng về nhà, ông vừa đi ăn tiệc kĩ niệm năm thành lập của công ty trang sức đá quý CJ thành phố S - chi nhánh của tập đoàn CJ chính ở thành phố Y. Vừa về đến vẻ mặt ông vui mừng gọi mẹ Châu: "Mẹ tụi nhỏ, mẹ tụi nhỏ à hà hà"
Mẹ Châu trong bếp lật đạt chạy ra, trên tay còn cầm cây sạn: "Gì đó ba nó, làm gì kêu lớn vậy!"
Ba An ngồi xuống ghế sofa hớn hở nói: "Bà còn nhớ Kim Chi không?"
"Kim Chi nào? Tình củ của ông hả" - Mẹ Châu châm chọc.
Bảo Ngân trên lầu đi xuống vừa nghe hai tiếng 'tình cũ' từ miệng mẹ phát ra, cô cười thầm "Mẹ lại lên cơn ghen rồi khì khì"
"Tình cũ cái gì chứ! Bà lại nói lung tung, Kim Chi vợ của sếp Phong, ngày trước gần nhà mình đó!"
"Chị Chi à, sao ông lại nhắc chỉ, chỉ lên thành phố Y hơn mười mấy năm rồi có về đây lần nào đâu."
"Hôm nay tôi tình cờ gặp được, cô ấy đi tiệc của công ty chi nhánh, chúng ta dọn nhà đi cũng lâu rồi nên cổ không tìm được, cổ nói định ngày mai qua thăm nhà mình, hai người gặp nhau chắc chắn sẽ vui lắm ha ha."
Mẹ Châu vui mừng: "Thật à, mười mấy năm nay không biết chỉ sống thế nào. Hồi trước nhà mình khó khăn chị ấy giúp đỡ rất nhiều."
"Có phải người mẹ hay kể với con hồi trước không? Chị em tốt của mẹ ấy" - Bảo Ngân đi xuống ôm vai mẹ Châu.
Bà vui vẻ trả lời: "Phải đó! Ngày mai xuống bếp giúp mẹ làm mấy món ngon tiếp đãi dì Chi nghe con"
"Dạ, dĩ nhiên rồi!"
Ba An tự dưng hít hít không khí, hơi khó chịu: "Ế... sao tôi ngữi thấy mùi gì là lạ"
Mẹ Châu hoảng hốt chạy vào bếp: "Chết rồi, tôi đang chiên cá"
Ba con Bảo Ngân ôm bụng, cười ồ lên.
Cốc... cốc... cốc...
"Chị, em vào được không?"
Bảo Ngân đang nằm trên giường cầm cuốn sách 'Rework' – 'Khác biệt để bứt phá', hai chân vắt chéo tự nhiên: "Oh... Vào đi!"
Rắc... My mở cửa đi vào, trên tay cần theo đĩa trái cây gọt sẳn, miệng cười hề hề
"Chị, em gọt trái cây sẳn rồi nè, mang cho chị ngay đó!" - My để đĩa trái cây lên trên đầu chiếc tủ gỗ nhỏ cạnh giường.
Cô mắt vẫn dán vào cuốn sách, nhưng vẫn liếc nhìn gương mặt cô em gái ranh ma này, bình thường giờ này là đã đi chơi không thấy đâu hoặc trốn trong phòng lên mạng rồi, tự dưng hôm nay lại tốt bụng gọt trái cây cho mình nữa, có ý đồ gì đây mà...
"Nói đi, ý đồ gì đây?" - Cô gỡ sang trang khác, cố ý không thèm nhìn cô em gái mình.
My nhanh chóng ngồi xuống giường, gương mặt rạng rỡ nói: "Chị là hiểu em nhất trên đời, chuyện là... em muốn mượn laptop của chị một lúc được không khì khì"
"Lại viết truyện à?" - Cô đặt quyển sách xuống gương mắt nhìn My.
My chu môi, chớp chớp mắt, nũng nịu: "Hôm nay là ngày hẹn em lên Chap mới rồi mà máy tính thì bị mẹ tịch thu mất tiu! Em không thể thất hẹn với đọc giả của em được... Đi mà chị!"
Cô bàn tay lên ngoắc ngoắc: "Lại đây, cúi đầu xuống đây". Cô búng vào trán My một cái làm My đau điếng " Á..." - "Xì... suốt ngày mơ mộng vớ vẫn, lại ngôn tình, sao không lo đi học bài đi."
My đứng dậy ôm trán, phùng má nhìn cô: "Đau chết đi được... Soái ca là có thật đó, ngôn tình cũng có thật đó!"
My liếc liếc rồi nhanh chóng chạy ồ đến bàn học của cô lấy laptop ôm ra ngoài, nói vội: "Em đã xin phép rồi đó nha!"
"Ế... Con nhỏ này!" - Cô bật ngồi dậy.
Vừa ra khỏi cửa My lại mở cửa đút đầu mình vào và nói: "Người mê tiền như chị không có chút tế bào lãng mạng nào biết bao giờ gặp được soái ca, suốt đời làm bà cô già... plè" - My vừa lè lưỡi chọc quê chị gái vừa đóng cửa cái rầm nhanh như chớp chạy về phòng mình.
Hết nói nổi cô lần xuống giường tiện tay cầm lấy chiếc dép dưới đất quăng vào 'cửa phòng' đáng ghét này: "Em chán sống rồi hả"