-Em nhìn tôi như vậy làm gì? Thân thể này của tôi trước sau cũng là của em thôi.
-Đồ thần kinh.
Thừa Tuyết chửi anh một tiếng.
-Từ trước đến giờ tôi có không ít phụ nữ, nhưng những người có tính cách cùng thân hình như em thì chưa từng động vào. Tôi thật muốn...
-Anh câm miệng, còn nói tôi sẽ đánh anh.-Thừa Tuyết trừng mắt cảnh cáo
Trình Ngụy bộ dạng ủy khuất như đứa trẻ bị mẹ mắng nuốt những chữ kia vào trong bụng.
-Tiểu Tam...
-Không được kêu tôi bằng Tiểu Tam.
-Tôi thích cái tên Tiểu Tam. Tiểu Tam...
-Đồ bệnh hoạn, tôi không đôi co với anh nữa.-Thừa Tuyết mặc xác anh
-Tiểu Tam, em đi sao? Ở lại đi.
-Im lặng, anh còn nói tiếng nào tôi sẽ đánh anh.
-Em đừng hung dữ với tôi như vậy chứ?
-Đối với hạng người biến thái vô sĩ như anh, phải hung dữ mới được.
Thừa Tuyết liếc anh một cái thì quay người đi ra phía cửa, nhưng cô không ra vội dừng lại tốt bụng nhắc nhở: "Anh làm cái gì cũng nên cẩn trọng, tôi biết anh không thua kém Nhậm Tử Phàm nhưng mà đây dù sao cũng là địa bàn của anh ta."
-Tiểu Tam, em lo cho tôi sao?
-Tôi biết anh sẽ như vậy thì tôi không thèm nhắc nhở anh.
Thừa Tuyết bị anh chọc đến tức điên, không đoái hoài đến anh nữa liền mở cửa rời đi.
Trình Ngụy đưa tay lên xoa xoa cằm mình, như đang suy ngẫm gì đó, sau đó ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay, ánh mắt sáng như đuốc.
-Tiểu Tam... hợp thật.
- - -
Lúc Thừa Tuyết quay về Ngự Biệt Uyển cũng gần chín giờ, cô nuốt nước bọt nhấn chuông ở cổng lớn.
Tâm Nhi nhanh chóng chạy ra mở cổng cho cô, bộ dáng rất lo lắng.
-Tiểu thư, lúc thiếu gia về rất tức giận, Tâm Nhi lo...
Thừa Tuyết nhìn vào trong nhà, khẽ thở dài một tiếng sau đó bảo Tâm Nhi: "Không cần lo, em quay về phòng nghĩ đi."
-Nhưng em lo...
-Chị sẽ không sao đâu.-cô cười trừ
-Dạ.
Tâm Nhi gật đầu lưỡng lự rời đi, Thừa Tuyết bước qua vào trong nhà, thấy Nhậm Tử Phàm và Viên Hy ngồi trên bộ ghế sô pha còn thím Lý đứng kế bên.
Viên Hy đút miếng táo cho Nhậm Tử Phàm ăn, cứ như người vợ đút chồng mình.
-Sao bây giờ mới quay về?-thím Lý lên tiếng hỏi trước
-Cháu... đi tìm đồ.
-Tìm cái gì? Hay là đi chơi?-thím Lý quát tháo
-Cháu thật sự là đi tìm đồ.-Thừa Tuyết nói mong bà tin mình
-Lấy ra xem.
-Cháu...
Bức ảnh này làm sao cô lấy ra khi có Viên Hy ở đây? Nhậm Tử Phàm không cho cô nói cho Viên Hy biết mình là chị Tuyết lúc nhỏ của Viên Hy, nếu em ấy biết thì em ấy sẽ hận cô như Nhậm Tử Phàm hay không?
-Sao hả? Còn không lấy ra?
-Cháu...
Cô khẽ cắn môi, không biết nên nói thế nào với bà, tay cô đã cầm chặt tấm ảnh.
Nhậm Tử Phàm đợi Viên Hy đút xong miếng táo thì đứng lên, ánh mắt băng lãnh nhìn cô sau đó vòng qua chiếc bàn.
-A...
Anh bỗng nhấc bổng cô lên, vác cô ra khỏi nhà, Thừa Tuyết hoảng sợ giãy giụa. Viên Hy thấy anh vác cô đi thì đuổi theo.
-Thả tôi xuống... tôi nói thật, tôi tìm đồ mà.-Thừa Tuyết không ngừng giãy giụa
Nhậm Tử Phàm cứ như tảng băng vô cảm ngoài lạnh lẽo ra chẳng còn gì, anh dừng trước hồ bơi vô cùng rộng, lại sâu đến hai mét.
Mặt Thừa Tuyết trắng bệch, ý thức được anh muốn làm gì.
Qủa nhiên, anh không nói năng gì, cũng chẳng báo trước đã thô bảo quăng cô xuống hồ bơi.
Cơ thể bị quăng xuống nước vang lên thanh âm lớn, xung quanh bốn bề đều là nước, ý chí sống chết nỗi dậy, Thừa Tuyết liền trội dậy lên mặt nước, cô không biết bơi, lại đứng không tới nên ở trong nước giãy giụa.
-Cứu tôi... tôi không biết bơi...
Nhậm Tử Phàm đứng trên bờ nhìn thấy cũng lạnh nhạt mà xem, dửng dưng như không thấy gì, cứ như đang nhìn cô bơi dưới nước.
Viên Hy chạy tới nơi đã thấy Thừa Tuyết kêu cứu mạng còn ở trong nước giãy giụa, nhìn là biết Thừa Tuyết không biết bơi.
-Anh...
-Em đừng can thiệp vào.-anh nói
Viên Hy không rõ là lo lắng hay vui mừng, chẳng qua nhìn cô gái cầu cứu trong nước, cũng là hờ hững nhìn.
-Cứu tôi...
Đến khi không còn sức, cả người chìm hẳn trong nước, Thừa Tuyết tuyệt vọng nhưng tay vẫn nắm chặt bức ảnh không buông ra.
Cảm giác lúc này thật khó chịu. Không có không khí, chỉ có nước tràn vào khoang miệng và mũi, cứ như uống quá nhiều nước nên bị sặc đến không thể thở.
Thừa Tuyết mơ hồ nhìn thấy trong làn nước trong veo phát ra vầng hào quang sáng, Khiêm Lạc đứng trong nước, hai đôi cánh trắng phau ở sau lưng, khuôn mặt anh vẫn hiền hòa ấm áp như vậy.
"Tuyết... đừng bỏ cuộc, em rất kiên cường mà phải không?"
"Lạc, em không chịu được, Khởi anh ấy không còn như trước, anh ấy bây giờ chỉ muốn giết em."
"Khởi vẫn yêu thương em, nhưng là yêu thương đối với cô bé Hạt Dẻ. Đừng vì những thứ đã mất mà bỏ quên những thứ hiện tại, đừng mãi sống trong cái bóng đêm trong lòng mình, hãy là cô bé Dẻ Dẻ ngày nào, biết chăng Khởi sẽ yêu thương em."
"Lạc, không có anh, em rất yếu đuối, em cũng không thể hạnh phúc mà cười được."
"Em làm được, tin anh đi."
"Lạc, Lạc."
Cứ như cuộc nói chuyện tâm linh, Khiêm Lạc mất dần trong làn nước trong veo, Thừa Tuyết nhắm mắt buông lỏng trong dòng nước.
Nhậm Tử Phàm thấy cô chìm xuống nước ánh mắt xanh lam khẽ động ngay tức khắc nhảy xuống hồ bơi.
Trong dòng nước, Nhậm Tử Phàm thấy cô lơ lửng, tay nắm chặt thứ gì đó không buông, ánh mắt nhắm nghiền, khuôn mặt lại rất thanh tịnh.
Nhậm Tử Phàm bơi lại phía cô, hai tay áp lên hai bên má cô, ngay sau đó hôn lên môi cô.
Nói là nụ hôn truyền oxi cũng không phải, mà nói là nụ hôn cũng chẳng phải, giống như một cái chạm đầy mong nhớ.
.
Thừa Tuyết khẽ động đậy mi mắt nặng trĩu của mình, tay khẽ động đậy.
Nhìn ra ngoài ban công thấy trời đã đứng trưa.
Quay đầu vào trong phòng nhìn thấy Nhậm Tử Phàm ngôi ở chiếc ghế bàn.
Ánh mắt cô nhanh chóng rũ xuống.
-Đã tỉnh?
Thừa Tuyết im lặng không nói gì.
-Cô quen Trình Ngụy khi nào?
Chương : Chết.
Thừa Tuyết thoáng im lặng, không biết nên trả lời thế nào, mãi một lúc mới đáp: "Anh ta đến Hàn Lâm, không có anh ở đó."
-Vì sao không nói cho tôi biết?
-Tôi không biết anh ta là Nhị thiếu, cứ nghĩ là kẻ thù của anh, tôi nghĩ anh ta sẽ không đấu lại anh, tôi không muốn lại có người bỏ mạng.
Nhậm Tử Phàm trầm lặng đi, không rõ anh nghĩ gì.
-Tối qua cô nói tìm đồ, là cái này?-Nhậm Tử Phàm kẹp tấm ảnh giữa hai ngón tay giơ lên
-Tấm ảnh của tôi.-Thừa Tuyết như người ở sa mạc nhìn thấy nước liền ngồi bật dậy
-Của cô sao?-Nhậm Tử Phàm nhếch môi cười lạnh
-Trả cho tôi.-Thừa Tuyết tốc chăn đứng dậy, bước chân không mấy vững vàng
-Được thôi.
Nhậm Tử Phàm nhếch môi cười nhạt, sau đó lấy bật lửa ra đặt ngay góc ảnh châm lửa đốt quăng vào chậu lửa không những vậy anh còn quăng quyển sách "Trạm kế tiếp hạnh phúc" của cô vào trong ngọn lửa đang cháy mãnh liệt kia.
Thừa Tuyết kinh hoàng chạy đến, uất hận bi phẫn hiện ra trong ánh mắt đen tuyền của cô.
-Ảnh của tôi, sách của tôi.
Tưởng chừng như chính bản thân bị quăng vào đống lửa, nước mắt lăn dài trên má.
Nhậm Tử Phàm ngồi trên ghế hai chân vắt chéo nhìn cô quỳ xuống chật vật lấy đồ từ trong ngọn lửa ra.
Hờ hững, lạnh nhạt nhìn.
Thừa Tuyết không dễ dàng mới từ trong đống lửa lấy ra tấm ảnh cùng quyển sách, kết quả hình bị cháy gần hết, ngay cả mặt Khiêm Lạc cũng bị tro đen vấy bẩn, còn quyển sách thì cháy gần phân nửa, không thể đọc được, chiếc lá phong bên trong cũng cháy thành tro.
Thừa Tuyết ngồi bệt xuống sàn nhà, nhìn đống đồ bị lửa đốt cháy kia không khỏi đau lòng, nước mắt lẳng lặng rơi ra khỏi hốc mắt.
Đó là những thứ liên quan đến Khiêm Lạc, bây giờ mất hết rồi.
U uất, phẫn hận, Thừa Tuyết mím môi hung hăng nhìn Nhậm Tử Phàm.
-Anh vì cái gì mà đốt chúng?
-Vì cô không xứng đáng. Người phụ nữ như cô đừng nghĩ đến có được tình yêu của Lạc.-Nhậm Tử Phàm tàn nhẫn nói
-Tôi yêu Lạc, anh ấy chết thì tim tôi cũng chết theo, đó là những thứ anh ấy để lại cho tôi, vì sao anh vẫn muốn lấy đi chúng.-Thừa Tuyết hét lên
-Tôi muốn nhìn thấy cô... đau khổ giống như ở địa ngục, ngay cả mơ cũng đừng nghĩ đến hạnh phúc.
Trong lòng luôn bị quỷ dữ vây chiếm, bóng đen vẫn không tan biến, khi quỷ dữ thức tỉnh kết cục chỉ có kẻ đau lòng, kẻ đẫm máu.
Nếu anh là kẻ đau lòng thì cô chính là kẻ đẫm máu. Cho dù kết cục diễn ra thế nào thì cả cô và anh đều không thể vui vẻ mỉm cười.
-Có phải... nếu tôi chết, anh sẽ không còn hận tôi không?-Thừa Tuyết siết chặt hai tay mình hỏi
-Phải, chỉ cần giày vò cô đến chết mới làm tôi quên đi chuyện ba cô đã gây ra.
-Được, nếu tôi chết mong anh đừng làm hại mẹ tôi, nhưng nếu tôi có thể sống sót thì tôi sẽ...
Trở thành Dẻ Dẻ của anh.
Khởi, nếu em sống em sẽ là Dẻ Dẻ, một Dẻ Dẻ vui vẻ ở bên anh, quyết định này của em là sự lựa chọn duy nhất để quên Lạc và bù đắp cho anh.
Thừa Tuyết nở nụ cười cay đắng sau đó đứng dậy chạy ra khỏi phòng.
Nhậm Tử Phàm cảm giác có gì đó không lành liền đứng lên đuổi theo cô.
Thừa Tuyết mở cổng chạy ra ngoài đường, chạy đến đường lớn, hai chân trần bỏng rát trên mặt đường ánh nắng chiếu chói chang. Nhìn xe cộ chạy tấp nập ồn ào.
Nhậm Tử Phàm đuổi theo nhìn thấy cô đứng trong lề đường nhìn dòng xe chạy qua lại thì nhíu mày, trong lòng cũng hiểu rõ được cô muốn làm gì.
Thừa Tuyết quay người nhìn Nhậm Tử Phàm, nở nụ cười rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời: "Khởi, em muốn kết thúc thật nhanh mọi chuyện, mong rằng anh đừng hận ba em nữa."
Nói xong thì lao ra giữa đường, dòng xe cộ chạy qua ồ ạt vì có người đột ngột chạy ra nên tiếng thắng xe vang kít lại, một tiếng động lớn vang lên.
Nhậm Tử Phàm không nghĩ đến cô lại hành động ngu ngốc như vậy, lại càng không nghĩ câu nói của mình lại khiến cô hi sinh mạng sống.
Anh, chỉ muốn giày vò cô, không nghĩ đến sẽ giết chết cô.
Giữa đường xe cộ đậu sát nhau, đám người bên đường chạy ra bu thành một vòng tròn nhìn cô gái mặc bộ váy trắng nằm trong vũng máu đỏ tươi, có gì đó như được giải thoát.
Xe cấp cứu nhanh chóng được gọi đến nơi, nhanh chóng đưa cô vào bệnh viện.
Nhậm Tử Phàm ngồi bên ngoài hàng ghế chờ nhìn phòng phẫu thuật đang bật đèn đỏ kia, cũng không rõ anh nghĩ gì.
"Dẻ Dẻ, đừng quậy nữa."
"Anh Khởi, em muốn anh cổng em."
"Lại làm nũng."
"Đi mà, đi mà."
"Được rồi, leo lên."
"Hura, anh thương em nhất, em rất thương anh."
Giống như ngày xưa thì hay thật, là trẻ con vô tư vô lo, không giống bây giờ toan tính nghĩ đến trả thù, nếu năm đó không có sự thảm sát thì đã không có kết quả như hôm nay.
Anh cũng không biết, bản thân đang làm cái gì.
Nghĩ đến gia đình chết thảm, con quỷ trong lòng anh lại trỗi dậy, chỉ có thể làm tổn thương cô.
Y tá từ trong phòng cấp cứu chạy ra chạy vô, anh thấy vậy liền níu tay y tá lại hỏi: "Người bên trong sao rồi?"
-Bệnh nhân mất máu quá nhiều cần truyền máu gấp.
-Có đủ máu không?
-Máu cô ấy cũng không hiếm nên có đủ máu. Anh ngồi đợi đi đừng lo lắng quá.
Nói xong thì nữ y tá đi vào trong phòng cấp cứu.
Hơn hai tiếng sau đèn đỏ rốt cục cũng chuyển xanh, Thừa Tuyết nằm trên giường bệnh được y tá đẩy ra, trên người khắp dây nhợ còn có thiết bị cung cấp oxi.
-Tình trạng của cô ấy sao rồi?
-Đã qua cơn bi kịch, chỉ cần theo dõi tình hình xem có sự cố gì hay không.-bác sĩ đáp
Nhậm Tử Phàm ngồi bên cạnh giường bệnh nhìn Thừa Tuyết nằm trên chiếc giường trắng tinh.
-Dẻ Dẻ, Khởi không như lúc trước nhưng cũng không là Nhậm Tử Phàm.
Tình cảm con người thay đổi nhanh đến mức tàn nhẫn, làm gì có cách nào khác ngoài chấp nhận và phải ra đi.
Một tháng sau...
-Chết rồi, mình trễ mất thôi.
Cô gái vừa nhìn đồng hồ vừa gấp gáp chạy trên lề đường thẳng băng, giống như nếu cô đi trễ một giây sẽ bị đuổi việc.
Cô nhanh như bay chạy đến Khởi Lạc, dừng chân trước cửa nhìn tập đoàn nguy nga to lớn kia.
Sau đó liền cúi đầu chạy vào trong.
-Chị, cho em hỏi phòng Hoa Lạc ở đâu?
-Tầng... hai mươi.
-Cảm ơn.
Tiếp tân nhìn cô gái, có gì đó bất ngờ cùng không tin.
Thang máy dừng ở tầng hai mươi, cô bước đi trên hành lang lát gạch trơn bóng.
Dừng ở căn phòng treo tấm bảng Hoa Lạc thì mỉm cười bước vào trong.
-Xin chào mọi người, tôi là biên kịch mới nhờ giúp đỡ.
Cúi đầu lễ phép chào hỏi một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn mọi người.
Diệc Thuần nhìn thấy cô thì đứng dậy, trong mắt rõ chấn kinh.
-Thừa Tuyết???
-Sao cô biết tên tôi?-Thừa Tuyết chỉ mình hỏi Diệc Thuần
-Cậu nói linh tinh gì thế? Một tháng nay cậu chạy đi đâu vậy?
-Hình như tôi không quen cô.-Thừa Tuyết cười cười nói
-Thừa Tuyết, mình là Diệc Thuần.-Diệc Thuần đi đến nắm tay Thừa Tuyết
-Diệc Thuần??-Thừa Tuyết lắc đầu nói tiếp
-Tôi không có ấn tượng.
-Cậu... cậu bị sao thế? Cậu quên tớ rồi sao? Là tớ đây mà.-Diệc Thuần lo lắng lay lay tay cô
-Thật ngại quá, tôi thật không quen cô.
Không riêng Diệc Thuần cả những người trong phòng đều kinh ngạc nhìn nhau.
-Có phải... đã có gì xảy ra không?-Diệc Thuần linh cảm có gì đó không hay
-Đã xảy ra gì? Tôi không hiểu cô nói gì cả.-Thừa Tuyết nghiêng đầu khó hiểu
-Cậu... đó là bàn của cậu. Cậu làm việc đi.
Diệc Thuần vuốt trán, sau đó đẩy cửa phòng giám đốc ra.
-Hướng Luật.-Diệc Thuần gọi một tiếng
-Có chuyện gì?-Hướng Luật nâng đầu lên hỏi
-Phòng chúng ta có nhân viên mới.
-Anh biết rồi, có vấn đề sao?
-Là anh chọn?
-Không phải.-anh lắc đầu
-Anh biết là ai không?-Diệc Thuần hỏi
-Là ai?
-Anh ra đây.
Diệc Thuần dẫn Hướng Luật ra ngoài, khi Hướng Luật nhìn thấy Thừa Tuyết thì giống như bất ngờ không dám tin liền chạy đến ôm Thừa Tuyết.
-Thừa Tuyết, sao em thích chạy trốn quá vậy? Một tháng nay anh rất lo cho em.
Thừa Tuyết bất ngờ bị ôm lại không biết người này là ai liền đẩy anh ra.
-Anh... tôi có quen anh sao? Hay là anh nhận nhầm người.
-Em là Thừa Tuyết mà, anh là Hướng Luật đây.-Hướng Luật nhìn cô ngờ vực
-Thật sự tôi là Thừa Tuyết nhưng mà các người... tôi không hề có ấn tượng.-Thừa Tuyết lắc đầu
Hướng Luật nhìn Diệc Thuần, Diệc Thuần nhún vai một cái cũng không biết nói thế nào.
-Em không nhớ gì hay sao?
-Tôi nhớ chứ. Cái gì cũng nhớ nhưng mà các người là ai thì tôi không nhớ. Hay là chúng ta từng gặp nhau trên đường chăng?-Thừa Tuyết mỉm cười nói
-Em... em làm việc đi. Tối nay chúng ta ăn mừng em gia nhập Hoa Lạc.-Hướng Luật vỗ vỗ vai cô ân cần nói
-Cảm ơn giám đốc.
Thừa Tuyết tươi cười sau đó ngồi xuống bàn của mình.
Hướng Luật cùng Diệc Thuần nhìn nhau, cũng không biết nên nói gì, trong lòng bọn họ cũng hiểu cô bị gì.
Hướng Luật chọn bar Louis làm nơi ăn mừng chào đón Thừa Tuyết gia nhập Hoa Lạc, hầu như tất cả nhân viên trong phòng Hoa Lạc đều có mặt đầy đủ.
Bọn họ chọn một bàn đủ lớn để cả đám người cùng ngồi.
Mộc Ngân nghe Hướng Luật kể về tình trạng của Thừa Tuyết thì rất lo lắng liền đến đúng giờ hẹn đãi ăn mừng.
-Thừa Tuyết.
Mộc Ngân nhìn thấy Thừa Tuyết vẫn như xưa chẳng có gì thay đổi vì sao Hướng Luật và Diệc Thuần lại làm quá vấn đề như vậy?
-Mộc Ngân?-Thừa Tuyết đứng lên chỉ Mộc Ngân
-Cậu nhớ tớ sao?-Mộc Ngân vui mừng hỏi, liếc sang Hướng Luật và Diệc Thuần
-Nhớ. Tuần trước tôi còn xem bộ phim "Nhắm mắt lại và nói yêu em" của cô đóng, cô đóng rất hay, tôi rất thích vai diễn Kỳ Hinh của cô. Hình như Hiếu Bác là... là Ôn... a, là giám đốc.-Thừa Tuyết suy nghĩ gì đó thì reo lên
-Cậu không nhớ tớ thật sao?-Mộc Ngân hỏi
-Cô chẳng phải là nữ diễn viên Hỏa Mộc Ngân hay sao?-Thừa Tuyết hỏi
Vì sao mấy cái người này đều nói quen biết cô chứ? Cô thật không biết họ mà.
-Tớ là Diệp Trà. Cậu có ấn tượng chứ?-Mộc Ngân hỏi
-Diệp Trà??? Chưa từng nghe cái tên này.-Thừa Tuyết lắc đầu
-Cậu quên thật sao? Không nhớ gì hết.
-Tôi bảo là tôi không quên mà... tôi không biết các người thật, đây là lần đầu tôi gặp các người đó.-Thừa Tuyết gật đầu
Mộc Ngân không nói thêm, liền đi qua ngồi kế Hướng Luật và Diệc Thuần.
-Thừa Tuyết cậu ấy bị làm sao vậy?
-Như cô thấy đó. Không nhớ ai hết. Cứ như bị mất trí vậy.-Diệc Thuần nhún vai
-Mất trí? Có khi nào là do bị tai nạn không? Hoặc do...-Mộc Ngân e dè nhìn Diệc Thuần
-Cũng có thể. Một tháng qua Thừa Tuyết như mất tích, hôm nay xuất hiện lại chẳng nhớ gì.-Hướng Luật suy ngẫm
-Chúng ta phải giúp cậu ấy nhớ lại.
-Tôi cũng nghĩ vậy nhưng mà làm thế nào?
-Hay là... để tôi thử trước.-Mộc Ngân nói
Mộc Ngân lợi dụng lúc Thừa Tuyết đi vệ sinh thì đi theo. Đến toilet cả hai cùng đứng ở la-bô rửa tay.
-Thừa Tuyết này, cậu có nhớ ai là Khiêm Lạc không?-Mộc Ngân hỏi
-Khiêm Lạc???
Thừa Tuyết lẩm bẩm cái tên, đầu đột nhiên đau nhức, trong đầu xuất hiện đôi mắt xám tro.
-Không biết.-cơn đau qua đi, Thừa Tuyết khẽ lắc đầu
-Thật không quen sao? Khiêm Lạc, người con trai có đôi mắt xám tro ấm áp, anh từng nói rằng sau này tôi sẽ cùng Tuyết trở thành bác sĩ cứu người.-Mộc Ngân ánh mắt có chút buồn bã
"Sau này anh và Tuyết của anh sẽ là bác sĩ, cứu sống mạng người."
Đau quá... đầu đột nhiên rất đau... không lẽ lại là triệu chứng để lại của thuốc...
-Cậu làm sao thế?
-Không sao... hơi đau đầu một tí... tôi thật không nhớ gì, xin phép.
Thừa Tuyết cười trừ sau đó đi ra khỏi toilet.
Mộc Ngân lau tay, cũng hiểu được có chuyện gì xảy ra.
Mộc Ngân quay lại chỗ Hướng Luật và Diệc Thuần nói: "Khả năng bị mất trí rất cao. Lúc nãy tôi nhắc một số chuyện cũ thì Thừa Tuyết cảm thấy đau đầu."
-Như vậy thì phải giúp cậu ấy nhớ lại mọi thứ.
-Đúng vậy.
Ba người nhìn Thừa Tuyết vui vẻ cười nói với những người kia thì khẽ thở dài, trong lòng đầy phiền muộn và lo lắng.
Thừa Tuyết tạm biệt mọi người trước cửa bar Louis, không lâu sau có một chiếc xe sang trọng dừng trước mặt cô. Cô mở cửa bước vào ghế sau ngồi.
-Bác Tân, chạy về nhà đi ạ.
-Vâng tiểu thư.
Bác Tân gật đầu cho xe chạy đi.
Xe chạy vào Hàn Lâm, Thừa Tuyết xuống xe bước vào trong.
Tâm Nhi đứng trước cửa, tay chỉ chỉ vào trong.
Thừa Tuyết ngẫm nghĩ gì đó thì thầm vào tai Tâm Nhi rồi vào trong.
-Sao về trễ như vậy?-Nhậm Tử Phàm ngồi trên ghế sô pha hỏi
-Đồng nghiệp cùng phòng tổ chức tiệc ăn mừng em gia nhập. Ở phòng Hoa Lạc ai cũng tốt hết a.-Thừa Tuyết vui vẻ ngồi xuống ghế nói
-Chỉ mới ngày đầu tiên đi làm đã về trễ. Khi trước đã hứa thế nào?
-Xin lỗi mà... tại đồng nghiệp ở đó...
-Được rồi, ăn tối chưa?
Thừa Tuyết gật gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: "Nhưng mà... vì sao mọi người ở đó đều biết tôi? Còn nói tôi quên họ? Có phải trước kia tôi quen họ không?"
Nhậm Tử Phàm thoáng im lặng, không rõ đang suy nghĩ gì, mãi một lúc mới đáp: "Không có."
-Vậy thì... tôi có quen ai tên Khiêm Lạc không? Có người nói tôi quen người đó, khi nhắc đến cái tên ấy tôi cảm thấy rất quen... trong đầu cũng xuất hiện một đôi mắt xám tro, đầu cũng rất đau.-Thừa Tuyết đưa tay lên xoa xoa đầu mình nói
Nhậm Tử Phàm nhướn mắt nhìn cô, không hề có độ ấm.
-Tôi rốt cục có quen người tên Khiêm Lạc hay không?-Thừa Tuyết hỏi anh
-Không có.
-Vậy sao? Vì sao tôi lại...
-Lên phòng thay đồ đi, nhìn em thật dơ.
Nhậm Tử Phàm đứng lên có chút khó chịu sau đó bỏ lên phòng.
Thừa Tuyết nhìn mình, cô dơ lắm sao? Không có nha.
-Khiêm Lạc... vì sao quen vậy chứ?-Thừa Tuyết không quan tâm nữa đứng lên đi lên lầu