Viên Hy ngồi trong phòng trưởng phòng chăm chú xem hồ sơ Nhưng mà dù thế nào cũng không tập trung được.
Một tháng nay Nhậm Tử Phàm thường xuyên qua đêm ở biệt thự Hàn Lâm, điều đáng nói hơn chính là ngay cả Thừa Tuyết cũng không về Ngự Biệt Uyển.
Viên Hy không hỏi anh, vì cô biết anh ghét ai nhiều chuyện, can thiệp vào chuyện của anh. Viên Hy thật không dám nghĩ suốt một tháng qua hai người bọn họ ở bên nhau làm những gì.
Huỳnh San từ bên ngoài bước vào trên tay cầm một sấp tài liệu.
-Đây là những thứ cô cần.-Huỳnh San đặt xuống trước mặt Viên Hy nói
Viên Hy cầm lấy sấp tài liệu lật ra xem, ánh mắt lướt qua từng dòng chữ trên tờ giấy trắng kia.
-Những gì trong đây ghi có đúng không?
-Đây là do tôi nhờ vả người trong phòng Hoa Lạc mới biết được, thông tin trong đó hoàn toàn đúng.-Huỳnh San đáp
Viên Hy tay lướt trên tờ giấy, di chuyển đến một chỗ thì dừng lại.
-Kiếp sau vẫn yêu em... cái tên thật hay...
Viên Hy nở nụ cười, sau đó ngước nhìn Huỳnh San.
-Biết nên làm gì rồi chứ?
-Tôi biết rồi.-Huỳnh San mặc dù không biết mục đích của Viên Hy là gì nhưng vẫn làm theo
Một tháng qua cái gì cũng thay đổi, Huỳnh San không những không cau gắt khó chịu với Viên Hy nữa, nói chính xác hơn chính là không thể nào cãi lại Viên Hy. Huỳnh San không nên nhìn mặt mà đoán người, bề ngoài đẹp đẽ chưa chắc bên trong tốt đẹp.
Đợi Huỳnh San đi ra ngoài Viên Hy đóng hồ sơ lại đứng lên nhìn ra bầu trời cao rộng. Cô đã nói, kiếp này anh chỉ là của cô, không ai giành anh khỏi cô được.
. . .
Thừa Tuyết sau khi tan ca thì ngồi lì trong phòng không ra ngoài. Trong đầu cô vẫn suy nghĩ đến cuộc gặp mặt giữa cô và Diệc Thuần, Mộc Ngân.
Mộc Ngân là bạn từ hổi cấp hai của cô còn Diệc Thuần là cộng sự cùng cô suốt hai năm nay.
Người con trai tên Khiêm Lạc kia là người cô rất yêu, anh ta tuy đã chết nhưng cô vẫn một lòng yêu anh không thể quên được.
Nhưng mà khi cô hỏi đến Nhậm Tử Phàm, bọn họ lại in lặng nhìn nhau hình như là khó xử hoặc là không dám nói.
Bọn họ chỉ nói, cô nên cẩn trọng với anh. Một ngày nào đó cô sẽ biết chân tướng mọi chuyện.
Nhưng mà dù nói sao đi nữa ngay thời điểm này cô chỉ tin tưởng được anh.
-Chị Thừa Tuyết... chị mau xuống ăn cơm đi để nguội thì hết ngon.-Tâm Nhi đứng ngoài cửa phòng gọi
-Ừ chị xuống ngay.
Thừa Tuyết đi xuống phòng bếp ngồi vào bàn ăn, hai tay đặt trên bàn mắt nhìn từng món ăn đầy màu sắc và hương vị nhưng mà lại cảm thấy nhạt nhẽo vô cùng.
-Tâm Nhi, em ngồi xuống ăn cùng chị đi.
Ăn một mình không cảm thấy ngon miệng chút nào, nên cô muốn Tâm Nhi ăn cùng mình sẵn tiện hỏi vài chuyện.
-Cái này không hay cho lắm, lỡ như...
Nói sao thì Thừa Tuyết đã mất trí nhớ rồi, Tâm Nhi cũng phải giữ phép tắc không như lúc trước được.
-Không sao đâu. Nào, mau ngồi xuống.-Thừa Tuyết giục
Tâm Nhi có chút lưỡng lự nhưng vẫn ngồi xuống ghế đối diện cô.
-Chị ăn một mình rất buồn chán, em ăn cùng chị có thể vừa ăn vừa nói chuyện.-Thừa Tuyết gắp một miếng thịt vào chén cơm của Tâm Nhi
-Vâng, chị Thừa Tuyết cho dù chị có bị thế nào chị vẫn tốt như vậy.-Tâm Nhi vui vẻ nói
-Lúc trước, chị như thế nào?
-Lúc trước chị rất tốt với mọi người, tính tình rất dễ chịu hòa nhã cũng giống như bây giờ vậy.-Tâm Nhi đáp
-Ai chị cũng đối xử tốt, cả Nhậm Tử Phàm?-cô dò hỏi
-Cái này... tất nhiên rồi, chị đối xử với thiếu gia rất tốt, thiếu gia cũng rất quan tâm chị.
Thừa Tuyết thấy rõ Tâm Nhi ấp úng bối rối đáp lời, biết rõ là có điều che giấu nhưng mà cô không hỏi nhiều, Tâm Nhi đã muốn giấu cô hỏi cũng là câu trả lời như vậy.
-Chị ở đây từ lúc nào vậy?-cô hỏi tiếp
-Hmm... hình như là gần hai tháng...
-Hai tháng?
Cô giật mình, không phải anh nói anh chăm sóc cô thời gian dài rồi sao? Sao lại chỉ mới hai tháng chứ?
-A, không phải... là... ở lâu rồi ạ, em cũng không nhớ rõ.-Tâm Nhi vội sửa lời
-Em ăn cơm đi.
Thừa Tuyết cười cười sau đó gắp thức ăn ăn.
Thật ra cô với Nhậm Tử Phàm có phải là đúng như lời anh nói không? Bây giờ cô rất rối, không biết đâu là thật đâu là giả? Ai là người muốn tốt cho cô, ai là người dối gạt cô? Cô thật rất hoang mang.
Thừa Tuyết ăn cơm nhưng cảm thấy rất lạc lẽo, giống như uống nước lã, thức ăn không nêm nếm vậy.
Thừa Tuyết nuốt không vô, ăn chưa được một chén đã nghỉ ăn đi lên phòng, trong đầu cô có rất nhiều điều muốn biết. Thật ra trong lòng cô rất sợ, cô sợ cô tin lầm người, cô sợ Nhậm Tử Phàm không như cô nghĩ, không giống như lời anh nói với cô.
Thừa Tuyết nằm dài trên giường, hai mắt nhắm lại trong đầu không ngừng cố nhớ ra chuyện lúc trước. Nhưng dù thế nào trước mặt cô cũng là một hình ảnh mờ ảo, những câu nói cũng không rõ ràng.
"Thả tôi xuống..."
Có người bị ai đó quăng xuống nước, hình như là một hơi rất lớn, đó là cô gái... Thừa Tuyết nhìn thấy mái tóc dài của cô bồng bềnh trong làn nước, đáy mắt cô ta... có gì đó tuyệt vọng...
Có ai đó nhảy xuống nước, bơi đến cứu cô gái... anh ta... anh ta dùng tay giữ mặt cô, hôn lấy cô...
Ánh mắt... ánh mắt, hình như là...
Thừa Tuyết bừng mở mắt, vì sao cô lại nhìn thấy cảnh đó chứ? Khuôn mặt của cô gái và chàng trai kia vì sao cô không thể nhìn thấy được... người con trai đó hôn cô gái thì liên quan gì đến cô?
Thừa Tuyết lần nữa nhắm mắt, chỉ mong nhớ thêm gì đó, ít nhất là vậy.
"Ma quỷ... anh là ác ma, tôi hận anh..."
"Mạng người... đó là mạng người đó."
"Máu..."
Máu, máu nhiều quá... có rất nhiều người chết... máu văng tung tóe trên sàn nhà dính vào chân cô, thật dơ bẩn. Cô nhìn thấy, nụ cười lạnh lẽo tàn nhẫn của người nam nhân, khuôn mặt anh ta... mờ quá... là ai cơ chứ?
Thừa Tuyết thở hồng hộc đưa tay lên trán mình hai mắt mở to nhìn trần nhà, tất cả như quay cuồng. Đâu mới là thật, đâu mới là giả? Cô nên làm sao đây?
Chiếc rèm ở ban công bị gió thổi tung bay, từng đóa hoa lưu ly trong màn đêm thêm rực sắc đặc biệt, ánh trắng nhàn nhạt chiếu qua khung cửa rộng mở toang, mọi thứ đều tĩnh lặng, song lại rất hiu quạnh.
. . .
Thừa Tuyết đến Khởi Lạc vẫn còn dư mười mấy phút liền cầm ly cafe của mình đi lên tầng pha cafe.
Thật may không có đông người khỏi cần chờ đợi.
Thừa Tuyết lấy cafe ra pha, cả người yếu ớt không có sức sống, có lẽ tối qua cố nhớ lại mọi thứ nên đầu bây giờ rất đau nhức khó chịu. Uống một ly cafe chắc sẽ ổn hơn.
Tiếng giày cao gót vang lên khắp dãy hành lang, cô gái bước vào phòng pha cafe, đặt chiếc ly sứ lên bàn thạch cạnh Thừa Tuyết.
Thừa Tuyết nhìn sang cô gái một cái, cười cho có lệ sau đó pha tiếp.
-Lâu rồi không gặp chị Thừa Tuyết.
Thừa Tuyết nghe cô gái nói thì giật mình, ngẩng đầu nhìn, sau đó hỏi: "Tôi quen cô sao?"
Viên Hy nghe cô trả lời mình thì bất ngờ nhìn cô, sau đó nhíu mày nói: "Chị làm sao vậy?"
Thừa Tuyết nhìn cô ta, cô gái này dung nhan xinh đẹp, khí chất tao nhã hơn người, môi anh đào ẩn hiện nụ cười, vừa thanh thuần lại bí ẩn, đôi mắt xinh đẹp sáng long lanh nhìn cô.
Nhìn sao cô gái này cũng không giống người xấu, nếu như cô gái này quen cô, vậy thì sẽ tốt cho việc phục hồi trí nhớ của cô.
-Không... không có gì đâu, chị, chị lo tập trung pha cafe không để ý đó là em.-Thừa Tuyết liền cười giã lã, nuốt nước bọt nói bừa
-Nhìn chị rất lạ, một tháng nay chị không sao chứ?-Viên Hy nhìn ra sự khác thường của cô
-Chị... chị bị tai nạn... nên đầu có chút... mọi chuyện chị quên hết rồi.-Thừa Tuyết không quen nói dối cuối cùng cũng nói sự thật
Viên Hy kinh ngạc, dường như không thể tin được, ánh mắt nghi ngại nhìn cô. Nhưng sau đó thì môi hơi cong lên.
-Sao anh em không nói cho em biết chứ? Chị đã khỏe hơn chưa?-Viên Hy lo lắng hỏi
-Anh em?
-Anh em là... Nhậm Tử Phàm đó.-Viên Hy nói nhỏ vào tai cô
-Thật, thật sao?
-Em là Nhậm Viên Hy, nếu sau này có việc gì cứ nói em, em sẽ giúp chị.-Viên Hy vui vẻ nói
-Thật tốt quá.
-Chị sao lại không về Ngự Biệt Uyển nữa?
-Ngự Biệt Uyển? Đó là nơi nào, chị đang ở Hàn Lâm rất tốt.-Thừa Tuyết hỏi
-À, không có gì cả, gần vào giờ làm rồi, chị pha cafe nhanh đi.-Viên Hy nói sang chuyện khác
Thừa Tuyết cười tươi tắn, pha vội cafe rồi nói lời tạm biệt Viên Hy rời đi.
Viên Hy nhìn bóng lưng của cô xa dần, môi hơi nâng lên.
Chín giờ sáng Thừa Tuyết xem xét tài liệu Diệc Thuần đưa mình rồi nhét vào ba lô. Nửa tiếng sau cô có cuộc hẹn với giám đốc công ty điện ảnh Mỹ Ảnh để bàn bạc về chuyện ra bộ phim của cô. Cũng may là lấy danh nghĩa Khởi Lạc nên Mỹ Ảnh mới nể mặt cùng chịu hợp tác. Nói sao thì Mỹ Ảnh là một công ty điện ảnh có sức hút rất lớn.
-Thừa Tuyết, không cần tớ đi cùng sao?-Diệc Thuần hỏi
-Tớ đi một mình không sao cả. Đừng lo.
-Được rồi. Cậu đi cẩn thận. Có gì gọi cho tớ.
-Tớ biết rồi.
Thừa Tuyết nói xong thì quải ba lô đi, địa điểm gặp mặt là Victoria. Thừa Tuyết đi qua khu nhà hàng lên tầng thứ ba mươi ngồi đợi.
Đúng giờ một người đàn ông khoảng chừng , góc cạnh tương đối, tóc chải gọn gàng mặc vest sang trọng.
-Xin chào tôi là giám đốc Lương của Mỹ Ảnh. Cô là biên kịch Tô phải không?-giám đốc Lương tự giời thiệu
-Xin chào ngài, tôi là Tô Thừa Tuyết. Rất vui được làm quen.-Thừa Tuyết vội đứng lên đưa tay ra
Giám đốc Lương cũng lịch sự đưa tay ra bắt lấy tay cô.
Sau đó cả hai ngồi xuống bàn, Thừa Tuyết đem tư liệu đã chuẩn bị đưa đến trước mặt ông.
-Đây là nội dung, ngài xem qua sau đó có gì chúng ta sẽ bàn bạc để sữa lại.
Đây là kịch bản cô nghĩ ra, nội dung trong hồ sơ tuy ngắn gọn nhưng rất cụ thể, ngay cả ai thích hợp đóng vai nào cô cũng đã nghĩ ra.
Giám đốc Lương xem hồ sơ cô đưa, cũng không có ý tán thành hay chê trách. Không khen không chê chỉ nghe cô nói.
Thừa Tuyết nói cho ông nghe về nội dung lẫn nhữnh yêu cầu của mình. Ông ta lại như cái náy chỉ nghe không nói.
-Ngài thấy kịch bản đã ổn chưa? Có cần thêm hay bớt gì không?
Giám đồc Lương đặt tài liệu lên bàn, sau đó nhìn cô nói: "Nội dung rất hay và mới lạ, tôi không có ý kiến gì. Nhưng mà tôi chỉ e là nhái lại kịch bản thôi."
-Tôi hiểu ý ngài. Tuy nhiên đây là do tôi nghĩ ra, không thể nào lấy của người khác hay lấy lại nội dung cũ. Cái này ngài cứ an tâm.-Thửa Tuyết chắc chắn với ông.
-Tôi rất tin cô Tô đây, tôi chỉ lo dư thôi.
-Vậy ngài có đồng ý không? Ngài xem thử hợp đồng đã.
Cô lôi từ trong ba lô ra hai bản hợp đồng, điều khoản bên trong ghi rất rõ không thể thiếu sót điều gì.
Giám đốc Lương đọc một lượt, có vẻ rất hài lòng về lợi nhuận phần trăm, sau đó nói: "Được. Tôi rất mong chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ."
-Cảm ơn ngài, hợp tác vui vẻ.
Cô cười rạng rỡ sau đó cùng giám đốc Lương kí vào hợp đồng.
-Tuần sau có thể bắt đầu quay, diễn viên cứ như cô chọn. Còn địa điểm trang phục phụ kiện chúng tôi sẽ cung cấp.-giám đốc Lương đứng lên nói
-Tôi biết rồi. Giám đốc Lương đi cẩn thận.
Đợi ông rời đi cô ngồi xuống ghế. Cũng không có gì khó, chuyện này thật dễ xử lí.
Thừa Tuyết không về vội ở lại uống cafe.
Nam nhân từ ngoài bước vào, ánh mắt nhanh chóng bị thu hút.
Môi anh gợn lên nụ cười, thái độ lập tức chuyển sang vui vẻ mà gọi: "Tiểu Tam."
Thừa Tuyết không nghĩ là gọi mình nên không để tâm đến.
-Tiểu Tam, anh nhớ em chết mất.
Thừa Tuýet nhìn người vừa tự nhiên ngồi xuống, sau đó hỏi: "Anh quen tôi à!??"
Trình Ngụy bị cô hỏi một câu, nửa ngày trời chưa biết trả lời ra sao.