Mặc Phong theo lệnh điều tra chuyện kịch bản giống bên Gia Cát nên hẹn giám đốc Trần cùng biên kịch Lưu bên đó ra gặp mặt.
Bọn họ chọn một quán nước yên tĩnh để gặp mặt.
-Giám đốc Trần, tôi hẹn ông ra gặp mặt chắc ông cũng biết là chuyện gì rồi.-Mặc Phong ngồi dựa lưng vào ghế, nhìn giám đốc Trần khẽ cười lạnh
-Vụ kịch bản phim lần này, bên công ty Gia Cát chúng tôi đưa ra ý tưởng trước.-giám đốc Trần khẳng định
-Vậy sao? Thật không ngờ biên kịch của chúng ta lại có thể suy nghĩ ra một nội dung giống như vậy, ngay cả tên nhân vật thật giống nha.-Mặc Phong vẻ mặt bày ra vẻ ngạc nhiên kinh độ
-Cái đó, còn không phải biên kịch của các người ăn cắp của chúng tôi?-biên kịch Lưu lớn giọng, vẻ mặt rất tức giận
-Vậy thì sao không nói là cô ăn cắp của chúng tôi? Cô nghĩ chúng tôi là ai lại đi ăn cắp kịch bản của các người.-Mặc Phong khinh khi
-Mặc phó tổng, anh dựa vào gì mà nói tôi ăn cắp? Không nói biên kịch các người vô dụng là đã nhẹ lời rồi, ngay cả kịch bản cũng đi ăn cắp.-biên kịch Lưu lớn tiếng la hét, giống như cố ý để mọi người trong quán nghe thấy
-Cô nghĩ kịch bản của cô có giá đến vậy sao? Trong mắt Khởi Lạc nó chẳng là gì cả, chúng tôi lại đi ăn cắp nó sao? Còn không phải có kẻ vừa ăn cướp vừa la làng, biên kịch của chúng tôi dễ dàng cho cô sỉ vả như vậy sao?
Mặc Phong còn chưa lên giọng thì đằng sau đã vang lên giọng nói tràn đầy tức giận của Diệc Thuần.
Diệc Thuần đi đến bàn bọn họ, ngồi xuống ghế cạnh Mặc Phong đối diện cô biên kịch Lưu kia, ánh mắt đầy lửa.
-Cô nói ai? Cái gì mà ăn cướp rồi la làng? Các người thật không nói lí lẽ.-giám đốc Trần không ngồi yên nhìn bọn họ bị sỉ nhục
-Ông là giám đốc lại hùa theo cô ta ăn cắp kịch bản người khác còn lật lọng đổi trắng thay đen, thôi thì các người đi ăn cướp đi.-Diệc Thuần trước giờ đều rất nóng nảy, trong lúc tức giận đều không nhịn ai
-Cô... các người còn không xem là ai đăng lên báo kịch bản lần này quay thành phim trước, là chúng tôi. Các người lại dựa vào đó kí kết hợp đồng với Mỹ Ảnh rồi nói ngược chúng tôi. Khởi Lạc các người như vậy là ý gì? Ỷ hùng mạnh thì ăn hiếp chúng tôi sao?-giám đốc Trần làm như rất phẫn nộ, đập tay lên bàn một cái
-Giám đốc như ông thôi thì về nhà nghỉ cho rồi, rõ ràng chúng tôi kí hợp đồng trước rồi các người mới đăng lên báo, bây giờ còn đỗ cho chúng tôi ăn cắp của các người? Biên kịch của các người cạn ý rồi lại lấy kịch bản của người khác.-Diệc Thuần không sợ ông ta, hùng hổ đập bàn một cái
Mặc Phong nãy giờ chứng kiến màn này, vừa tức giận vừa buồn cười, anh tức giận vì cô chưa gì hết đã chửi mắng người ta, anh buồn cười là vì cô lúc nào cũng hung dữ như vậy. Đáng lí anh định nói nhỏ nhẹ dụ bọn họ nói ra là ai đưa nội dung qua cho bọn họ, lại bị Diệc Thuần phá đám.
Thôi thì anh ngồi xem cô cãi với bọn họ, sau đó bắt cô thu dọn dùm mình vậy.
-Cô... cô đúng là cái đồ không nói lí lẽ, chúng tôi lại cần ăn cắp của cô sao?-biên kịch Lưu bực tức nói
-Gì chứ? Cô nói như vậy không thấy có lỗi với lương tâm sao? Cô không nghĩ đến người đã suy nghĩ ra nội dung sẽ như thế nào không? Cô cũng là biên kịch, lương tâm nghề nghiệp của cô đâu rồi?-Diệc Thuần ngoài tức giận ra thì không còn gì khác
-Tôi là người nghĩ ra nó.
-Thật không biết ngượng miệng, cô nghĩ ra sao? Cô nghĩ ra khi nào, ở đâu có ý tưởng, hoàn thành khi nào, ở đâu có mấy cái tên đó? Còn không phải lấy của người ta.-Diệc Thuần khinh bỉ liếc cô biên kịch Lưu
-Mặc phó tổng, biên kịch của các người thật không nói lí lẽ.-giám đốc Trần tỏ ý không hài lòng
-Tôi thấy cô ấy nói đúng mà.-Mặc Phong nãy giờ im lặng khẽ nhún vai nói
-Anh... các người đúng là vô lí.
-Các người mới là vô lí. Cô đó, nếu còn lương tâm thì trả kịch bản cho người ta đi, còn ông nữa giám đốc như ông không có chủ kiến để nhân viên tùy ý lấy kịch bản của người khác còn theo bọn họ, tốt nhất ông về nghĩ là vừa. -Diệc Thuần đứng lên, hai tay đập mạnh xuống bàn
-Cô...
Mặc Phong đứng lên đưa tay ra ngăn Diệc Thuần sau đó nói: "Việc này tốt nhất đừng để tôi nắm được bằng chứng các người lấy kịch bản của chúng tôi, nếu không dựa vào những gì ông biết về Phàm thiếu, hậu quả ông không gánh nổi đâu."
Nói xong liền kéo tay Diệc Thuần bỏ đi không quan tâm bọn họ thế nào.
Mặc Phong đẩy Diệc Thuần lên xe sau đó bản thân ngồi vào ghế lái. Ngay cả liếc cũng không thèm liếc nhìn Diệc Thuần.
Diệc Thuần len lén nhìn sang Mặc Phong, thấy anh chuyên tâm lái xe nhưng sắc mặt không mấy tốt. Diệc Thuần biết được vì sao mặt mày anh nhăn nhó đen thui như vậy, bản thân cũng biết điều không dám hó hé nửa lời.
Đèn đường bật đỏ, Mặc Phong nhấn ga dừng lại, Diệc Thuần không hề đề phòng liền ngã người về trước đập đầu vào phía trước xe.
-Ui...
Diệc Thuần xoa xoa trán mình, trên trán vì sự va chạm này mà sưng đỏ lên.
-Anh định giết chết tôi sao?-Diệc Thuần quay sang gắt anh
-Cô sợ chết sao? Tôi còn tưởng cô cái gì cũng không sợ.-Mặc Phong liếc cô một cái
-Cái gì... tôi cái gì cũng không sợ, nhưng rất sợ...
Diệc Thuần cúi đầu nói nhỏ, đang nói thì dừng lại, sau đó xua tay: "Chuyện lúc nãy là tôi sai trước, tôi xin lỗi."
-Đương nhiên là cô phải xin lỗi rồi, cô cái gì cũng không giỏi, chỉ giỏi nhất phá hoại.
-Ít nhất tôi vẫn làm được nhiều chuyện có ích. Vả lại nói chuyện với bọn họ không thể nói nhỏ nhẹ được.-Diệc Thuần bĩu môi
-Còn không phải cô phá đám, cô nghĩ tôi không có cách ép bọn họ nói ra hay sao?
-Ai mà biết chứ? Tôi còn tưởng anh sợ bọn họ.-Diệc Thuần càng nói thì giọng càng nhỏ
-Cô...
_Ting ting...
Đèn đỏ đã sớm chuyển sang xanh, mấy chiếc xe đập sau xe Mặc Phong không thể chạy được thì bất mãn nhấn còi xe inh ỏi.
-Mau chạy xe đi.-Diệc Thuần liền nhân cơ hội lảng sang chuyện khác
Mặc Phong không đếm xỉa tới Diệc Thuần liền đạp ga chạy đi.
. . .
Nhậm Tử Phàm ngồi trong phòng tổng tài xem hồ sơ, đến việc có ai biết vào cũng không quan tâm. Bởi vì không ai có thể bước lên đây.
Trong không gian vang lên tiếng giày cao gót, mùi nước hoa Pháp thoang thoảng bay trong không khí đến cánh mũi của anh. Nhậm Tử Phàm ánh mắt khẽ đảo.
-Sao lại đến đây?-anh đóng hồ sơ lại, ngước mắt nhìn Viên Hy
-Một tháng nay anh rất ít về Ngự Biệt Uyển, chúng ta rất ít gặp mặt nhau.-Viên Hy đi qua tấm bình phong, con ngươi xinh đẹp nhìn anh long lanh
-Em hẳn biết anh rất bận.
-Bận ở bên cạnh chị Thừa Tuyết sao? Chuyện chị ấy bị tai nạn mất trí nhớ là sao?
-Giống như em nói đó, cô ấy bị mất trí nhớ, những chuyện lúc trước đều quên hết.-Nhậm Tử Phàm không muốn giải thích nhiều
-Em tưởng chị ấy giống như những người phụ nữ bên cạnh anh.-Viên Hy thoáng cười nhạt, ngẩng đầu nhìn anh
-Em ghét cô ấy đến vậy sao?-anh khẽ hỏi, giống như là buột miệng vậy
-Phải, vì chị ấy làm anh không quan tâm em nữa. Không phải lúc trước anh rất yêu thương em sao? Bây giờ cái gì anh cũng mặc kệ em.-Viên Hy giống như đứa trẻ uất ức nói
-Viên Hy, em là em gái anh, làm sao anh không quan tâm em?-Nhậm Tử Phàm cứ nghĩ Viên Hy nói như vậy là do tính tình ương bướng trước nay
-Em không muốn làm em gái của anh, em muốn giống như những cô gái ở cạnh anh, như chị Thừa Tuyết, là người phụ nữ của anh.
Viên Hy cất cao giọng, gưong mặt xinh đẹp diễm lệ nở nụ cười, hai mắt long lanh nhìn anh đầy kiên định, không hề giống đùa giỡn.
-Em nói bậy gì vậy?-Nhậm Tử Phàm nhíu mày, thanh âm chợt lạnh đi
-Anh định gạt em chuyện em không phải em gái ruột của anh đến khi nào? Không phải lúc trước anh nói sẽ cưới em sao? Bây giờ sao anh lại thành như vậy?-Viên Hy bi phẫn, hai mắt sớm long lanh nước
-Viên Hy... anh không muốn làm tổn thương em.
Anh biết sớm muộn chuyện Viên Hy không phải em ruột mình sớm muộn cũng bại lộ, nhưng mà không nghĩ lại nhanh như vậy.
-Anh cứ như vậy là đang làm tổn thương em đó, em vì câu nói đó của anh đã đợi anh đến mười năm, em chỉ muốn mình có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh anh với danh phận là người phụ nữ, là vợ của anh.-Viên Hy giống như nói ra những suy nghĩ trong lòng, phẫn hận la hét
-Lúc đó là vì cớ sự anh phải giả chết, em lại là đứa em gái anh yêu thương nên anh muốn bảo vệ em mới nói như vậy, không ngờ em lại tin.
Lúc đó là anh còn trẻ, còn chưa chính chắn suy nghĩ đường hoàng đã vội nói, không ngờ lại làm Viên Hy nuôi hy vọng.
Lời anh nói như một nhát dao đâm vào tim Viên Hy, cô vì anh cố gắng hoàn thiện bản thân, cố gắng trở thành một cô gái mà người đàn ông nào cũng mong muốn có được, đơn giản là vì cô muốn mình có thể xứng với danh phận Nhậm phu nhân.
-Vậy thì lời nói trước giờ của anh, đều là giả sao? Anh nói quan tâm yêu thưong em nhất cũng là gạt người sao?-Viên Hy nói, nước mắt như hạt thủy tinh rơi ra khỏi hốc mắt
-Anh không gạt em, người con gái mà anh lo lắng và quan tâm nhiều nhất là em, chuyện đó chưa hề thay đổi.-Nhậm Tử Phàm đứng lên, vòng ra ngoài đi đến chỗ Viên Hy đang đứng
-Anh bảo em đừng tin lời của chị Thừa Tuyết, chị ấy không đơn giản như em nghĩ, lúc đầu em không hiểu, nhưng bây giờ em hiểu rồi. Anh, Viên Hy không muốn mất anh.-Viên Hy như đứa trẻ khóc một càng nhiều, đau lòng mà nói
-Đồ ngốc, anh vẫn ở đây yêu thưong em, em là em gái của anh, dù thế nào anh cũng không bỏ rơi em.-Nhậm Tử Phàm giống như người anh trai vươn tay ra ôm đầu Viên Hy để Viên Hy gục mặt vào lòng ngực mình
Viên Hy lẳng lặng nhắm mắt để nước mắt chảy ra, hiện tại cô rất đau lòng, đau đến mức mất hết cảm giác. Nhưng sau đó, dường như thông suốt, hai mắt đột nhiên trừng to, sự căm ghét và hận ý chất chứa trong đôi mắt nhòe lệ kia, môi cô mím chặt.
Nhậm Tử Phàm căn bản không thể nhìn thấy khuôn mặt lúc này của Viên Hy, từ trước đến nay trước mặt anh Viên Hy không bao giờ biểu hiện một thái độ của cô gái chanh chua mưu mô, bao giờ cũng là hình ảnh một cô bé đáng yêu trong sáng và thanh thuần. Anh chính là không muốn Viên Hy giống như những cô gái có lòng toan tính đố kị cùng nham hiểm kia.
Có lẽ là anh bảo vệ cô quá mức nên làm cô sinh ra hiểu nhầm quan hệ của bọn họ.
- - -
Thừa Tuyết suốt ngày chỉ ở trong Hàn Lâm căn bản là không có gì làm nên sinh ra buồn chán. Sáng cô thức rất trễ, có lẽ do tối qua ngủ rất ngon, ăn sáng xong lại ra ghế ở ngoài ban công lấy laptop ra lên mạng đọc một vài thông tin, xem một bộ phim sau đó xem lại và chỉnh sửa kịch bản.
Tâm Nhi cũng rất chu đáo, lúc cô chuyên tâm làm việc với cái laptop thì luôn pha cho cô một ly nước ép táo đặt trên bàn.
Thừa Tuyết thấy trời đã trưa, mặt trời lên cao nắng gắt bắt đầu chiếu vào thì đóng laptop lại đem vào trong phòng.
Thừa Tuyết đi xuống nhà, không hiểu vì sao hôm nay lại muốn nấu một bữa ăn, liền nói với Tâm Nhi: "Tâm Nhi, em gọi điện cho thiếu gia bảo anh ấy tối nay đến đây ăn cơm. Khoan hãy nói là chị nấu."
-Vâng, em sẽ đi điện nay.-Tâm Nhi vui vẻ đáp
Tâm Nhi gọi xong thì bảo với cô tối nay sau khi tan sở anh sẽ đến, tâm tình cô liền trở nên vui vẻ còn dặn Tâm Nhi đi siêu thị mua thức ăn mình cần, bản thân thấy còn sớm nên lau dọn nhà rồi đi ra ngoài hoa viên tưới cây.
Đến tối, Thừa Tuyết nấu xong bữa tối cũng vừa vặn h cô ngồi nhìn chiếc bàn ăn đã bày những món ăn trên bàn, môi không tự chủ mỉm cười.
Tất cả đều tỏa ra mùi hương thơm nức lan tỏa vào không trung, đầy đủ màu sắc rất hấp dẫn người nhìn.
.
Nhậm Tử Phàm sau khi tan sở lại không cho xe chạy về Hàn Lâm lại chạy đến Ngự Biệt Uyển, lúc nãy Viên Hy điện cho anh bảo anh đến Ngự Biệt Uyển ăn tối. Anh liền đồng ý quên mất chuyện Tâm Nhi nói với mình.
Anh bước vào trong bếp, Viên Hy đích thân xuống bếp nấu bữa tối, nhìn qua rất bắt mắt mùi hương cũng rất thơm, nhìn vào đã thấy thèm.
-Anh đến rồi sao? Mau ngồi xuống.-Viên Hy bưng món cuối cùng lên, sau đó tháo tạp dề ra
-Hôm nay anh thật có lộc ăn.-Nhậm Tử Phàm ngồi xuống ghế
-Vậy thì một lát anh ăn nhiều một chút, em đã bỏ công rất nhiều.-Viên Hy ngồi xuống ghế đối diện anh
-Tất nhiên anh phải ăn nhiều rồi, do em làm mà.
Viên Hy cười tươi tắn, sau đó mở nắp chai champagne ra rót vào hai ly rượu chân cao.
Nhậm Tử Phàm ăn cũng rất ngon miệng, hôm nay Viên Hy đột nhiên rất có hứng kể những chuyện lúc trước nghe, không thì lôi ra những câu chuyện vui để kể, lại cứ rót rượu vào cho anh.
Thật ra tửu lượng của anh rất tốt, vì Viên Hy cứ rót cho anh ly này đến ly khác, nên đầu anh cũng có chút choáng, mặt mày cũng đỏ lên.
-Viên Hy đừng rót nữa.-lí trí của anh vẫn còn nên liền ngăn Viên Hy định rót tiếp rượu cho mình
-Anh... em thật sự rất yêu anh.
Viên Hy lời nói giống như mình đã làm mất anh, đẩy ghế đứng lên đi vòng qua bên anh.
-Viên Hy, anh cứ nghĩ lúc sáng chúng ta đã nói rõ.-Nhậm Tử Phàm khẽ lắc lắc đầu, nồng độ của rượu làm anh có chút choáng
-Em biết, nhưng mà em chỉ muốn, trở thành người phụ nữ của anh. Không cần anh phải chịu trách nhiệm.-Viên Hy đứng phía sau anh hai tay choàng ôm lấy cổ anh, bàn tay vuốt ve lồng ngực anh
-Viên Hy, vì sao em ngoan cố như vậy?-anh khẽ nhíu mày, mặt mày có chút xám đi
-Em không phải ngoan cố. Là tình yêu của em dành cho anh ngoan cố. Anh cứ xem em giống như các cô gái khác, biến em thành người phụ nữ của anh đi.-Viên Hy bàn tay cứ vuốt ve lòng ngực anh, từ phía sau thì thầm vào tai anh
Nhậm Tử Phàm cảm thấy cơ thể rất khó chịu, rượu ở trong người đã làm anh nóng ran, bây giờ thêm sự kích thích của Viên Hy càng làm anh khó chịu hơn.
-Em... Viên Hy, em về phòng nghỉ đi.-Nhậm Tử Phàm bắt lấy bàn tay của Viên Hy, đẩy ghế đứng lên
-Em không muốn, hay là anh không dám?-Viên Hy dùng lời lẽ khiêu khích, ánh mắt to tròn nhìn anh đầy ý cười
-Em nghĩ anh không dám?
Trước giờ bản tính Nhậm Tử Phàm có tính chiếm đoạt rất cao, rượu vào cộng thêm lời lẽ khiêu khích của Viên Hy càng làm tăng tính ham muốn chiếm đoạt cô hơn.
-Anh không dám.-Viên Hy ngẩng cao đầu lớn tiếng nói
Nhậm Tử Phàm muốn chứng minh cho Viên Hy xem liền cúi đầu chuẩn xác hôn lên môi Viên Hy, hai tay ở phía sau ôm chặt lấy cô.
Viên Hy nhận được sự chủ động của anh thì đắc thắng trong lòng, cô không tin bọn họ nếu xảy ra quan hệ anh sẽ rũ bỏ trách nhiệm.
Bọn họ hôn nhau rất cuồng nhiệt, Nhậm Tử Phàm dường như mất dần lí trí, chỉ biết bản thân rất muốn cô, quên mất cô trên danh nghĩa là em gái mình.
Bọn họ hôn từ dưới nhà lên đến phòng của anh, Nhậm Tử Phàm đặt Viên Hy lên giường, đôi môi tham lam hôn lên khắp người cô.
Viên Hy bị anh hôn đầu choáng váng, nhưng vẻ mặt vô cùng vui sướng.
.
Thừa Tuyết nhìn thức ăn đã nguội lạnh, liếc sang đồng hồ đã là tám giờ kém mười, đôi mắt rũ xuống.
-Hay là để em gọi điện cho thiếu gia.-Tâm Nhi thấy cô ngồi đợi anh thì nói
-Không cần, anh ta đã quên không cần nhắc.
Thừa Tuyết thanh âm không hề buồn bã hay tức giận, chỉ lẳng lặng đứng lên đi lên cầu thang về phòng mình.
Tâm Nhi nhìn cô đi lên phòng thì thở dài.
Thừa Tuyết lên phòng, bên ngoài trời tối đen như mực, đến mặt trăng cũng bị mây đen che mất, trời đột nhiên đổ mưa to.
Tiếng mưa ồ ạt đổ xuống giống như một trận trút nước không ngừng, lâu lâu lại vang lên tiếng sấm chớp chói tai.
Thừa Tuyết thông qua lớp cửa kính ở ban công nhìn thấy trận mưa lớn kia, không hiểu sao trong lòng cũng giống trận mưa trút nước xối xả này.
.
Gần hai giờ sáng, có người đi vào phòng Thừa Tuyết, quần áo không được chỉnh tề vô cùng xốc xếch.
Người đó ngồi xuống giường, hai tay chống hai bên người cô, mặt cúi sát xuống cần cổ trắng mịn của cô.
Thừa Tuyết đang ngủ lại cảm thấy có ai đó thì cựa quậy nhăn trán, ở cổ có chút ngưa ngứa thì mở mắt ra.
-A...
Thừa Tuyết giật mình kinh ngạc lại rất hoảng sợ, liền dùng tay chân đánh đá.
-Là tôi.
Thừa Tuyết ngưng mọi hành động lại khi nhận ra giọng nói của Nhậm Tử Phàm.
-Anh...
-Im lặng, tôi không làm hại em đâu.
Giọng anh khàn khàn, lại đục ngầu.
Thừa Tuyết mặc dù muốn biết đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn im lặng nghe theo lời anh.
Cô ngửi được trên người anh có mùi rượu, còn có cả hương nước hoa Pháp nồng nặc. Cô liếc sang liền nhìn thấy dấu hôn đỏ chót trên cổ anh.
Nhói.
Không biết vì cái gì mà lòng cô rất nhói, giống như bản thân vừa bị anh phản bội. Không cần nghĩ, cô cũng biết anh làm gì lại quên mất lời hẹn ăn tối cùng cô.
Sau khi bình tĩnh được bản thân, Nhậm Tử Phàm liền thay đổi tư thế, nằm xuống giường đầu nằm lên đùi cô.
Thừa Tuyết bất ngờ trước hành động của anh, quên mất phản ứng.
-Em có thể nắm tay tôi không?
Thừa Tuyết giật mình sau đó mỉm cười nói: "Được."
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô nắm lấy bàn tay to lớn thô ráp của anh. Cô có thể xem đây là anh lấy lại vốn lẫn lời chuyện hôm qua cô bắt anh nắm tay cô không?
-Xin lỗi, tôi quên mất bữa hẹn hôm nay. Tâm Nhi nói em đợi tôi gần một tiếng đồng hồ, bữa ăn tối nay là do em xuống bếp nấu mà tôi lại quên bén.
-Không sao. Chẳng qua là một bữa cơm thôi.
Miệng nói không là dối người, cô giận anh vì anh quên mất hẹn ăn cơm cùng cô làm cô như kẻ ngốc cứ trông ra cửa chờ hình bóng của anh, cô càng tức giận hơn khi ngửi thấy mùi hương của người phụ nữ khác trên người anh cả nụ hôn đỏ hồng kia, hóa ra trong lúc cô ngồi mong ngóng anh, anh lại vui vẻ bên người phụ nữ khác.
Đáng lẽ cô không nên trông mong.
Nhậm Tử Phàm biết cô buồn bực trong lòng nhưng không nói ra, hai mắt anh nhắm chặt yên phận nằm trên đùi cô.
Cô không quấy rầy cũng không phiền anh, từ phía trên nhìn xuống gương mặt của anh. Bây giờ mới thấy nó thật hoàn hảo.
Mi mắt anh rất dài, sóng mũi cao thẳng tấp, môi mỏng hơi nhếch lên một chút, gương mặt khi ngủ lại vô cùng thoải mái thả lỏng không hề có ý đề phòng cảnh giác.
Thật ra cô biết anh là người có tính cảnh giác rất cao, kể cả lúc ngủ cũng vậy, đó là chuyện tất nhiên, anh là kẻ ai cũng muốn giết nên cảnh giác là đúng. Nhưng mà lúc này đây, cô không tìm thấy một chút gì gọi là đề phòng trên gương mặt của anh.
Là cô hoa mắt chăng? Hoặc là cô không đáng để anh đề phòng?
Nói sao thì, cô cũng cảm thấy rất khó chịu trong lòng.