Sáp Huyết

quyển 1 chương 134: hồng nhan (9)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lưu Thái Hậu nghe đến đó, giật mình, trừng mắt nhìn Triệu Doãn Thăng. Triệu Doãn Thăng nhìn đi chỗ khác, không dám đối diện với Lưu Thái Hậu.

Diệp Tri Thu cau mày nói:

- Người nọ chỉ cho là Lưu Tòng Đức, Mã Quý Lương đều chết hết, kế hoạch của hắn mặc dù thất bại, nhưng không có ai tiết lộ, chuyện này là có thể cho trôi vào quá khứ. Làm sao y có thể ngờ được Thánh Thượng cố ý phải tra việc này, Bát vương gia lại vạch trần âm mưu của hắn. Hắn không thể giấu diếm, đơn giản liền làm như là trung thành với Thái hậu, còn muốn kéo Thái hậu theo.

Ngờ đâu lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt! Mọi âm mưu tính toán của người nọ đều tường tận, chung quy cũng khó thoát khỏi đạo trời.

Diệp Tri Thu nói tới đây, rốt cục tạm dừng trong chốc lát, hỏi:

- Không biết người nọ có thể thừa nhận việc này hay không?

Triệu Doãn Thăng vỗ tay nói:

- Diệp Bộ đầu không hổ là danh bộ của kinh thành, lời nói hoang đường cứ y như thật. Ta rất muốn hỏi một chút, người nọ là ai?

Diệp Tri Thu không nhượng bộ chút nào, nhìn chằm chằm vào mắt của Triệu Doãn Thăng nói:

- Người nọ chính là Thành Quốc Công ngươi!

Triệu Doãn Thăng cất giọng mỉa mai nói:

- Ta chỉ muốn hỏi Diệp Bộ đầu một câu, ngươi thật sự cảm thấy, ta có bản lãnh lớn như vậy sao?

Rất nhiều người đều có ý nghi hoặc. Triệu Doãn Thăng nói đúng, mọi việc này cần nhân lực khổng lồ và tính kế tỉ mỉ, vô luận như thế nào đều thấy, Triệu Doãn Thăng rất khó mà làm được kỹ càng như thế.

Diệp Tri Thu nói:

- Ngươi có năng lực này, bởi vì ngươi không chỉ là Thành Quốc Công, ngươi còn có một thân phận khác.

Hàn quang trong mắt của Triệu Doãn Thăng chớp động, xoa xoa mặt nói:

- Hả? Thân phận gì?

Diệp Tri Thu hít vào một hơi, nghiêm nghị nói:

- Một thân phận khác của ngươi, chính là Phật Di Lặc! Ngươi chính là người cấu kết với Nguyên Hạo, mưu toan nội ứng ngoại hợp, đảo điên Đại Tống giang sơn. Di Lặc phật chủ! Trận chiến ở thung lũng Phi Long, mặc dù ngươi trốn thoát, nhưng hôm nay, ngươi khó lòng thoát chết.

Mọi người đều kinh sợ, cảm thấy như có sấm đánh bên tai.

Triệu Doãn Thăng chính là Di Lặc phật chủ? Đây là sự thật hay sao?

Khuôn mặt của Lưu Thái Hậu cũng lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, khó có thể tin tất cả những lời của Diệp Tri Thu.

Nghe Diệp Tri Thu nói như vậy, ngược lại Triệu Doãn Thăng lại trở nên bình tĩnh, thản nhiên nói:

- Muốn vu tội cho ai, lo gì không tìm thấy tội danh? Sao ngươi không chỉ ta chính là Nguyên Hạo luôn đi?

Diệp Tri Thu nói:

- Triệu Doãn Thăng! Năm đó tiên đế không con, Thái hậu nhân từ, nuôi dưỡng ngươi ở Đông cung, nhưng ngươi không tính đến việc báo ân, rắp tâm gây rối. Về sau Thánh Thượng lập Đông cung, bảo ngươi ra khỏi Đông cung, trong lòng ngươi phẫn nộ, rốt cuộc lén lút đi tây bắc, liên hệ Lý Đức Minh, nhờ hắn giúp ngươi soán vị (cướp ngôi).

Triệu Doãn Thăng chỉ cười lạnh, cũng không biện luận, nhưng đôi mắt lại đang đảo liên tục, không biết đang suy nghĩ gì.

Diệp Tri Thu lại nói:

- Lý Đức Minh không dám đắc tội với Đại Tống, cũng không chịu thông đồng với ngươi làm bậy. Nhưng người kế vị sau này là Nguyên Hạo cũng là người có dã tâm bừng bừng, một lòng muốn gây náo loạn giang sơn Trung Nguyên, lại hợp ý với ngươi. Các ngươi hợp mưu với nhau, ngươi giả trang Di Lặc phật chủ, còn Nguyên Hạo âm thầm điều động nhân sự trong Bát bộ giúp ngươi.

Các ngươi cùng lúc đảo loạn thiên hạ Đại Tống, mặt khác lại đang thử một loại mê dược, làm cho người ta sau khi uống vào liền nổi điên lên.

Nguyên Hạo làm như vậy, đương nhiên là vì chuẩn bị tấn công thành trì tây bắc Đại Tống. hành động lần của ngươi làm, lại là vì giữ lời với Nguyên Hạo, đồng thời căm hận ngôi vị Hoàng đế mất đi, không muốn để cho Thái hậu, thiên tử an tâm.

Triệu Doãn Thăng vẫn không nói lời nào, nhưng nước từ trên trán chảy xuống không ngừng, không biết là mưa hay là mồ hôi.

Lưu Thái Hậu nhìn những thi thể dưới đất, thần sắc mờ mịt, lại thấy ánh mắt nhìn vào Triệu Doãn Thăng, đã không còn vẻ từ ái.

Diệp Tri Thu cũng không bởi vì Triệu Doãn Thăng trầm mặc, mà buông tha việc truy vấn:

- Lần này ngươi ở trong cung phóng hỏa tập giá, vẫn không quên việc châm ngòi mối quan hệ giữa Thái hậu và Thánh Thượng, cố ý làm ra dấu hiệu giả tạo là Thánh Thượng muốn gây bất lợi cho Thái hậu. Bởi vậy khi Quách chỉ huy hộ tống Thái hậu đi Đế cung, ngươi bắn Thái hậu một mũi tên!

Thái hậu giật mình, lạnh lùng nhìn qua Triệu Doãn Thăng nói:

- Lời nói của Diệp Tri Thu, có phải là sự thật hay không?

Triệu Doãn Thăng lui về phía sau một bước, ngửa mặt lên trời cười hô hố nói:

- Diệp Tri Thu, ngươi không cần phải đem hết mọi chuyện đều đổ hết lên trên người của ta như vậy.

Diệp Tri Thu thấy vẻ mặt phẫn nộ của Triệu Doãn Thăng, trong lòng khẽ động, cảm giác suy đoán của mình có thể sai, nhưng vẫn nói:

- Đương nhiên còn có những chuyện khác. Chuyện xảy ra ở chùa Đại Tướng Quốc, Phật Di Lặc bị hủy, vốn không có ai biết ngũ long ẩn ở nơi đó, nhưng bộ hạ của Nguyên Hạo lại biết. Không cần hỏi cũng có thể đoán được nhất định là ngươi biết được từ miệng của Thái hậu, còn nói lại cho bọn chúng nghe.

Ta vốn cũng không hiểu được, vì sao trong cung có nhiều kinh biến như vậy. Nhưng ngẫm lại cũng là do ngươi đang giở trò, muốn cho Thái hậu kinh hãi để hoàn thành âm mưu.

Nếu không có Triệu Doãn Thăng ngươi, thì còn có ai có thể dễ dàng ở trong cung giết rất nhiều người mà thần không biết quỷ không hay?

Sắc mặt Thái hậu đã thay đổi, lạnh lùng nhìn Triệu Doãn Thăng, trong mắt tràn đầy thương tâm và phẫn nộ. Bà ta thương yêu nhất Triệu Doãn Thăng, không nghĩ tới, Triệu Doãn Thăng lại gạt bà ta làm nhiều chuyện như vậy.

Nếu lời nói của Diệp Tri Thu là thật, vậy người Triệu Doãn Thăng muốn giết không chỉ có là Triệu Trinh rồi!

Sắc mặt Triệu Doãn Thăng xanh mét, cắn răng nói:

- Diệp Tri Thu ơi Diệp Tri Thu, ta chỉ cho là ngươi có chút đầu óc, đâu có nghĩ đến, ngươi lại thông minh như vậy. Lúc này ngươi nói cái gì thì cũng không có ai làm chứng.

Diệp Tri Thu nói:

- Nnếu như Thành Quốc Công thực sự nghĩ rằng tại hạ ăn nói bừa bãi, thì sai hoàn toàn. Lúc trước ở lăng Vĩnh Định vẫn có người của Bát bộ còn sống, ta đã đưa đến kinh thành...

Triệu Doãn Thăng cười lạnh nói:

- Dạ Nguyệt Phi Thiên bọn chúng...

Lời còn chưa dứt, lại đột nhiên biến sắc.

Hai tròng mắt của Diệp Tri Thu loang loáng, thản nhiên nói:

- Đúng nha, Dạ Nguyệt Phi Thiên, Thác Bạt Hành Nhạc đều chết ở bên trong lăng Vĩnh Định, quả thật không ai có thể làm chứng Thành Quốc Công chính là Di Lặc phật chủ. Nhưng ta mới chỉ nói người của Bát bộ, làm sao Thành Quốc Công biết bọn họ chính là người tập giá?

Diệp Tri Thu nói xong trong lòng có phần hoang mang, nếu Triệu Doãn Thăng không rời khỏi kinh thành, vậy thì là ai đã báo tin cho Triệu Doãn Thăng?

Sắc mặt của Lưu Thái Hậu cũng thay đổi, nghẹn ngào nói:

- Doãn Thăng, hoá ra những lời nói của bọn họ đều là sự thật?

Triệu Doãn Thăng biết Lưu Thái Hậu mặc dù lớn tuổi, nhưng tuyệt đối không hồ đồ, lúc này sự tình bại lộ, không có đường để quay lại, liền cười lạnh nói:

- Đúng vậy, đều là sự thật! Thì sao?

Lưu Thái Hậu ngẩn ra, thân mình phát run. Triệu Doãn Thăng là con nuôi của bà ta, cực kỳ nhu thuận, hiểu được tâm ý của bà. Lúc này đây ở trong suy nghĩ của Lưu Thái Hậu, Triệu Doãn Thăng cho dù có ngàn sai vạn sai, nhưng chỉ cần đối với bà ta trung thành, vậy thì mọi tội lỗi kia cũng có thể đặc xá. Không ngờ Triệu Doãn Thăng lại to gan lớn mật, cấu kết cùng Nguyên Hạo làm loạn.

Diệp Tri Thu nghe Triệu Doãn Thăng rốt cục thừa nhận, chậm rãi nói:

- Triệu Doãn Thăng, ngươi âm mưu soán vị, cấu kết phiên bang, mấy lần tập giá, gây hại cho dân chúng, đại nghịch bất đạo, tội đáng chết! Cho dù Thánh Thượng không hạ chỉ, ta cũng muốn bắt ngươi ra công lý.

Tay y ấn chuôi kiếm, choang một tiếng, đã rút ra trường kiếm bên hông.

Triệu Trinh thấy thế, quát:

- Triệu Doãn Thăng, Thái hậu đối đãi ngươi không tệ, nhưng ngươi lại dám như thế! Còn không bó tay chịu trói? Nếu như ngươi không chống cự, có lẽ trẫm có thể tha tính mệnh của ngươi.

Hạ Tùy, Cát Tông Thịnh liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng đứng ra vây lấy Triệu Doãn Thăng.

Hai mắt của Triệu Doãn Thăng bừng bừng lửa giận, chỉ vào Triệu Trinh nói:

- Triệu Trinh! Ngươi chớ có giả nhân giả nghĩa. Trẫm? Ha hả, năm đó nếu không vì cha ta đắc tội Thái Tông, vị trí Thiên Tử nọ vốn là của ta! Ngươi có tư cách gì xưng trẫm?

Ngươi lấy mọi thứ vốn thuộc về ta, ta chỉ lấy lại, có gì sai? Được làm vua thua làm giặc. Ngươi thắng, bởi vì ngươi rất may mắn. Ta thua một nước cờ, chết thì chết, không cần ngươi tha.

Sắc mặt Triệu Trinh xanh mét, không nói được lời nào.

Lưu Thái Hậu đột nhiên nói:

- Doãn Thăng, ngươi...

- Ngươi cái gì ngươi?

Triệu Doãn Thăng nổi giận với Lưu Thái Hậu, quát:

- Lúc trước nếu như bà không thu dưỡng ta ở Đông cung, trong lòng ta cũng không có hy vọng đăng cơ, lại càng không cần phải cố gắng cả đời, để rồi cuối cùng chỉ là hư ảo. Trên đời này, hiểu được tâm tư của bà là ta, nhưng trên đời này, do dự nhất cũng là bà. Nếu như bà không do dự, sớm đã đăng cơ xưng đế, hoàn thành việc thống trị thiên hạ, ta cũng không có nông nỗi như bây giờ?

Sắc mặt của Lưu Thái Hậu tái nhợt, tức giận đến cả người phát run.

Rốt cục Quách Tuân lưu ý đến tình hình này, lạnh lùng nói:

- Dưới gầm trời này người vong ân phụ nghĩa, hơn phân nửa chính là bộ mặt giống như các hạ phải không?

Một lời phẫn nộ của y, đã nảy sinh sát khí.

Ánh mắt của Triệu Doãn Thăng lạnh lùng, nhìn Quách Tuân nói:

- Quách Tuân, ngươi liên tiếp phá hỏng đại sự của ta. Thật ra ta sớm muốn tìm ngươi tính toán. Lúc trước khi ở thung lũng Phi Long, đã không được rồi, vậy thì hôm nay nhất định có thể đạt được ước muốn rồi.

Quách Tuân chỉ buông ra một chữ:

- Được!

Thanh âm của y chưa dứt, Triệu Doãn Thăng đã quát lên một tiếng, tung người vọt về phía Quách Tuân.

Năm đó ở thung lũng Phi Long, lúc đầu Quách Tuân trúng ám toán của Triệu Doãn Thăng, sau đó lại bị Dạ Nguyệt Phi Thiên cùng với Kiều Trang của Tứ Đại Thiên Vương vây công, suýt chút nữa mất mạng tại chỗ, về sau mặc dù biến nguy thành an, lại hại Địch Thanh bị trọng thương, chưa gượng dậy nổi. Đối với chuyện này Quách Tuân vẫn còn ôm hận.

Hiện tại, bởi vì âm mưu của Triệu Doãn Thăng, hại cả Dương Vũ Thường. Quách Tuân thấy Địch Thanh như người đã chết, trong lòng đã như đao cắt từ lâu.

Việc duy nhất y có thể làm, đó chính là giết Triệu Doãn Thăng báo thù cho Địch Thanh. Thấy Triệu Doãn Thăng chủ động khiêu chiến đúng với tâm ý y liền hét dài một tiếng, đã vọt tới.

Triệu Doãn Thăng vọt tới trước, xoay một vòng, nhiều loại ám khí đã từ trên người gã bắn ra, trong đó ba mũi hàn tinh hướng về phía Quách Tuân, một mũi phi đao không ngờ bay thẳng về phía Thái hậu.

Quách Tuân biến sắc, thân hình vọt lên, không ngờ đi sau mà đến trước, chẳng những tránh đi hàn tinh, hơn nữa khẽ vươn tay, lại bắt được phi đao. Y vung tay lên, phi đao liền lao về phía Triệu Doãn Thăng.

Thái hậu giờ phút này tim như bị đao cắt, đứng ở đó, không hề nhúc nhích.

Triệu Doãn Thăng gào to một tiếng, thân hình lại chuyển, né tránh phi đao, tiếp tục xông về phía Triệu Trinh. Tay lại vung lên, hơn mười điểm hàn tinh đi trước mở đường, khí thế mãnh liệt. Một chiêu dương đông kích tây này của gã, đánh lừa Quách Tuân, giận dữ tấn công Triệu Trinh, mới thật sự là ý đồ của gã.

Mọi người kinh hãi, cuống quít hộ giá.

Không ngờ thân hình của Triệu Doãn Thăng lại thay đổi, lại xoay ngược thoát ra. Hai tiến một lùi này của gã cực kỳ bất ngờ, hơn nữa thân pháp như điện, trong khoảnh khắc đã lẫn vào trong bóng tối. Từ trong bóng tối vọng ra tiếng cười dài:

- Triệu Trinh, ngươi muốn bắt ta, kiếp sau đi!

Hoá ra Triệu Doãn Thăng tâm kế sâu xa, biết chuyện đã thất bại, sớm đã nghĩ ngợi tìm kế thoát thân. Vừa rồi gã làm ra vẻ oán giận, quyết tử chiến, nhưng lại đang âm thầm tìm kiếm đường lui. Gã đánh nghi binh Thái hậu, lại tấn công Triệu Trinh. Tất cả đều là kế nghi binh, chỉ chờ mọi người trở tay không kịp, lúc này mới chạy trốn.

Chỉ cần gã chạy ra khỏi vòng vây, giấu mình trong thâm cung, lấy tâm trí của gã cùng với sự quen thuộc trong cung cấm, muốn sống không phải là không có cơ hội.

Nhưng Triệu Doãn Thăng mới vừa lẫn vào trong bóng tối, chạy được mấy trượng, đã gặp được một người đã chắn trước người của hắn!

Người nọ xuất hiện như u linh, trong đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng và bi thương, kèm theo khôn cùng phẫn nộ. Lửa giận chợt lóe ở bên trong, Triệu Doãn Thăng đã nhận ra người nọ chính là Địch Thanh!

Vì sao lại là Địch Thanh? Triệu Doãn Thăng ớn lạnh, quát:

- Cút ngay!

Một tay gã nắm lại giáng một quyền như sét đánh về phía Địch Thanh, dưới chân dùng sức, một điểm hàn quang từ mũi giày bay ra, bắn về phía bụng của Địch Thanh.

Một chiêu này thế công linh hoạt, sắc bén. Triệu Doãn Thăng tự nghĩ, cho dù là Quách Tuân tiếp chiêu, cũng không thể tránh được!

Địch Thanh không tránh. “bịch! ”một quyền kia đánh vào dưới xương sườn của hắn thật mạnh, xương sườn của Địch Thanh đã gãy. Còn hàn tinh thì bắn vào bụng của Địch Thanh, máu tươi văng tung tóe.

Nhưng Địch Thanh vẫn ôm Triệu Doãn Thăng, dồn sức toàn thân đồng thời rống lên một tiếng chấn động cả bầu trời.

- Kẻ nào hại Vũ Thường, tất cả đều phải chết!

Triệu Doãn Thăng hoảng sợ kêu thảm thiết, lại nghe tiếng gãy vụn của xương cốt toàn thân. Cái ôm này của Địch Thanh, đã chặt đứt một nửa xương cốt toàn thân của gã. Triệu Doãn Thăng gào lên một tiếng, ngũ quan chảy đầy máu, ánh mắt trở nên kinh hoàng.

Trên bầu trời tiếng sấm lại rền vang, một tia chớp, cắt qua bầu trời đêm.

Hai người ôm nhau, chìm vào trong bóng đêm vô hạn…

Bóng tối bao phủ khắp nơi, Địch Thanh đột nhiên quát to một tiếng, xoay người ngồi dậy.

Hắn kêu lên hai tiếng:

- Vũ Thường.

Toàn thân hắn đầm đìa mồ hôi, ánh mắt nhìn xa xăm đầy vẻ sợ hãi. Hắn vừa gặp một cơn ác mộng và giật mình tỉnh giấc.

Thế nhưng kể cả ác mộng cũng không thể xua tan đi nỗi đau trong lòng.

Trong mộng có ánh sáng, một luồng ánh sáng rất mạnh, có núi, ngọn núi với các tảng đá dường như đều sắp tan chảy. Có lửa, ngọn lửa lớn lan rộng khắp, còn có người, Chân Tông đứng trong quan tài trong suốt, chỉ nhìn hắn không nói. Tất cả đều trở nên tối đen mù mịt khi Chân Tông trừng mắt với hắn, chỉ có phía chân trời vang đến một âm thanh.

Âm thanh trống rỗng, chân thực và rất rõ ràng, chỉ lặp đi lặp hai từ:

- Đến đây đi!

Đến đây đi ư? Đi đâu, Địch Thanh hoàn toàn không hiểu. Trong bóng đêm hắn chỉ cảm thấy sự sợ hãi khôn cùng lan tràn khắp nơi, đúng lúc này có một đường bóng trắng đột nhiên đáp xuống.

Đường bóng trắng đó đã làm bừng tỉnh nỗi đau trong lòng hắn, đó là Vũ Thường. Hắn đưa tay ra nắm nhưng chỉ nắm được không khí, khi đột nhiên tỉnh lại, hắn không biết mình đang ở đâu.

Hắn đang ở đâu? Trong phòng tĩnh lặng, ánh đèn mờ mờ, hóa ra hắn đang nằm trên giường. Mới tỉnh khỏi cơn ác mộng nhưng hắn mong thà rằng tất cả đều là giấc mơ còn hơn.

Dưới sườn và bụng đau buốt làm hắn ý thức được, mình đã trở về hiện thực. Hiện thực là Vũ Thường nàng…

Cứ nghĩ đến đó, Địch Thanh lại kêu gào. Tiếng bước chân vang lên, Quách Quỳ vội bước tới gọi:

- Địch nhị ca, huynh tỉnh rồi sao?

Cuối cùng Địch Thanh đã nhớ lại tất cả, nắm lấy Quách Quỳ kêu lên:

- Tiểu Quỳ, Vũ Thường đâu? Vũ Thường đâu rồi?

Hắn vừa ý thức được mình đang ở Quách phủ, việc hắn ra khỏi Hoàng cung thế nào đã hoàn toàn không nhớ nổi nữa.

Quách Quỳ nói quanh co:

- Huynh bị thương rất nặng, phải nghỉ ngơi đã. Huynh đã hôn mê một ngày rồi, Vương thần y…

- Vũ Thường đang ở đâu?

Địch Thanh gào to.

Quách Quỳ cúi đầu:

- Nàng… nàng…

Không đợi gã nói xong, Địch Thanh đã nhảy xuống khỏi giường, cảm thấy dưới sườn đau như kim đâm, lồng ngực đau đớn và bất an. Hắn chợt nhớ ra, Dương Vũ Thường còn ở trong cung. Không chần chừ, hắn đã lao ra ngoài.

Hắn phải vào cung gặp Vũ Thường, sống chết cũng phải gặp mặt một lần.

Quách Quỳ sợ hãi kêu lên:

- Địch nhị ca, vết thương của huynh…

Gã đưa tay ra kéo nhưng đã bị Địch Thanh xoay cổ tay gạt đi, Quách Quỳ lảo đảo ngả ra sau. Chờ Quách Quỳ đuổi theo được ra ngoài phủ thì Địch Thanh đã biến mất từ lâu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio