Sáp Huyết

quyển 1 chương 145: thực ảo (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Tri Thu lại nói:

- Lại nữa, người này khẳng định phải có chút bản lĩnh. Giết người không phải là chuyện dễ dàng, phải là người lão luyện mới được. Nhất định hắn có cấu kết với một người nắm quyền trong cung nên mới thuận tiện hành động. Thần đoán, mặc dù La Sùng Huân sống chết không rõ, nhưng luôn tận tâm và trung thành với thái hậu. Y chỉ biết cấu kết với Triệu Doãn Thăng với ý đồ giúp thái hậu đăng cơ mà không biết nội tình của thái hậu. Dương Hoài Mẫn bị kẻ khác bắn chết rồi, tuy nhiên hắn chỉ là một nhân vật nhỏ trong cung, chắc chắn khó biết huyền cơ. Về phần Giang Đức Minh, tuy rằng hắn đã chết rồi nhưng rất có khả năng là kẻ đồng lõa với hung thủ trong cung. Hắn rất có khả năng làm việc này. Hơn nữa, hắn cũng không muốn mãi mãi ở dưới La Sùng Huân. Chuyện của Quyền Dục khiến mọi người đều chú ý. Vì vậy Giang Đức Minh cũng có thể cấu kết với hung thủ làm chuyện gây kinh hãi cho thái hậu.

- Nhưng làm sao hung thủ biết Khâu bộ đầu muốn đi tra án mà đi giết mấy người họ chứ?

Triệu Trinh suy nghĩ một thoáng rồi hỏi.

Diệp Tri Thu mỉm cười nói:

- Đây vốn là chuyện hết sức huyền diệu. Nếu nói ra hết thì chỉ sợ vẫn chưa đủ. Thần nghĩ là hung thủ và người điều tra án có chút quan hệ.

Mặc dù hắn không nói rõ nhưng thâm ý trong đó có sự sâu xa.

Hai hàng lông mi của Triệu Trinh nhíu lại, muốn chuyển hướng đề tài, vẻ mặt tiếc hận nói:

- Đáng tiếc là Giang Đức Minh chết rồi. Bằng không thì Diệp bộ đầu có thể biết được nhiều chuyện hơn.

Diệp Tri Thu trầm mặc hồi lâu. Triệu Trinh thấy hắn không nói gì, không kìm nổi hỏi:

- Ngươi còn chưa nói hết lời. Hung thủ nhất định phải thỏa mãn mấy điều kiện này, nhưng hình như ngươi vẫn chưa nói hết đến cùng.

Diệp Tri Thu thở một hơi dài nhẹ nhõm, chậm rãi nói:

- Giang Đức Minh chết rồi vì có người không muốn hắn lộ ra bí mật, cũng có nghĩa là hắn trở thành vô dụng rồi cho nên giết Giang Đức Minh đi. Nếu là kẻ ác, điều kiện thỏa mãn cuối cùng còn phải gây ra loạn trong cung, đốt cháy thi thể, hủy diệt hết thảy. Muốn xử lý hết việc này đương nhiên cần có thời gian. Vì vậy hắn nhất định không ở cửa Hoàng Nghi môn thì mới có thể đi giải quyết ổn thỏa mọi việc.

Mặc dù Diệp Tri Thu khôn khéo, làm việc cẩn thận nhưng lại quên phân tích kẻ bắn thái hậu một mũi tên.

Là hắn quên hay là hắn không muốn đề cập đến?

Triệu Trinh như thoáng suy nghĩ rồi nói:

- Nghe ngươi nói như vậy thì hung thủ thỏa mãn hết những điều kiện kia thật là không có nhiều người lắm.

- Là không nhiều. Thần nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ tới một người.

Cuối cùng Diệp Tri Thu hạ kết luận.

Trong cung im ắng.

Hương Ba Lạp chính là thứ có thể cho người chết sống lại được.

Mặc dù lời này nghe ra quỷ dị điên khùng, hoang đường không thể được, nhưng sau khi Bát vương gia nghe xong thì vẻ mặt lại càng thêm nghiêm nghị. Người khác nói ông ta lúc tỉnh lúc điên. Nhưng khi người khác nổi điên thì ông ta lại trông tỉnh táo hơn so với tất cả mọi người.

Lưu thái hậu yên lặng một hồi lâu, về sau lại nói:

- Triệu Nguyên Nghiễm, ngươi không phải là người đầu tiên tin vào Hương Ba Lạp, nói vậy ngươi cũng không phải là kẻ cuối cùng. Trong truyền thuyết Hương Ba Lạp, nơi đó xung quanh đều là núi tuyết, nhưng trong đó có thung lũng ấm áp như mùa xuân, cây cao bóng cả, quả thực là tiên cảnh nhân gian. Nơi đó có vô số thánh địa tu hành, tồn tại còn vững chắc hơn hết thảy so với những cung điện xa hoa trên đời này. Người nào đến đó thì chẳng những vô ưu vô lo, nghe nói còn có thể đạt được ước muốn. Trong truyền thuyết có nói người nào tìm được Hương Ba Lạp thì Hương Ba Lạp sẽ thỏa mãn một nguyện vọng của chủ nhân nó, bất luận là nguyện vọng gì. Nếu như các ngươi có thể tìm được Hương Ba Lạp thì thậm chí có thể làm cho người chết sống lại được, đương nhiên cũng có thể cứu sống cho Dương Vũ Thường.

Khi bà ta nói đến việc Hương Ba Lạp có thể làm cho người chết sống lại được thì trong ánh mắt hiện lên sự căm hận, nhưng không ai biết bà ta căm hận cái gì.

Địch Thanh không biết là hắn vui mừng hay thất vọng. Rốt cuộc hắn đã biết được Hương Ba Lạp là cái gì, cũng hiểu vì sao Bát vương gia cố ý nói chỉ có Hương Ba Lạp mới có khả năng cứu Dương Thường Vũ. Hóa ra Hương Ba Lạp là một thứ thần kỳ. Nhưng theo như lời Lưu thái hậu nói thì nó chỉ là thần thoại.

Không có cái gì để trông cậy và hy vọng càng khiến cho người khác tuyệt vọng.

Quách Tuân đột nhiên nói:

- Thần nghe nói là quả thực đã từng có rất nhiều người tìm Hương Ba Lạp. Chuyện này nghe có vẻ rất hoang đường nhưng tuyệt đối không phải không có khả năng.

Lưu thái hậu mỉm cười, giọng đầy mỉa mai chỉ vào Quách Tuân nói:

- Hóa ra Quách chỉ huy cũng tin vào việc này. Ta tin rằng những kẻ muốn tìm Hương Ba Lạp đều là kẻ điên.

Quách Tuân bất động, nói từng chữ một:

- Chẳng lẽ thái hậu đã quên chuyện ngày mười lăm tháng tám?

Cả người Lưu thái hậu khựng lại. Khi nghe được bốn chữ “mười lăm tháng tám”, vẻ mặt bà vô cùng kỳ lạ. Trong ánh mắt bà ta dường như có sự kinh sợ, hoang mang, lại xen lẫn sự khó tin.

Mười lăm tháng tám? Phải là ngày mười lăm tháng tám nào đó. Cuối cùng ngày đó đã xảy ra chuyện gì?

Ngoại trừ Quách Tuân và Lưu thái hậu, dường như không ai có thể hiểu được. Địch Thanh vốn đã tuyệt vọng, nhưng khi thấy thần sắc của Lưu thái hậu thì trong lòng lại có ý nghĩ kỳ lạ “có lẽ nào thái hậu cũng tin vào Hương Ba Lạp”.

- Mười lăm tháng tám, đúng, mười lăm tháng tám.

Lưu thái hậu thở dài một cái rồi nhìn Quách Tuân với thâm ý, nói:

- Ngươi đương nhiên sẽ tin vào Hương Ba Lạp, nhưng ngươi không phải là kẻ điên. Bởi vì…

Bà muốn nói rồi lại thôi, quay đầu nhìn về phía Dương Vũ Thường, trong mắt có phần dịu dàng và áy náy.

Sau một hồi, Lưu thái hậu mới chậm rãi nói:

- Kẻ tin vào Hương Ba Lạp không chỉ có Quách Tuân và Triệu Nguyên Nghiễm ngươi, kỳ thật còn có cả tiên đế. Triệu Nguyên Nghiêm, chỉ e là ngươi cũng từ trong miệng của tiên đế mới biết được chuyện của Hương Ba Lạp.

Triệu Nguyên Nghiễm không nói gì.

Lưu thái hậu buồn bã nói:

- Tiên đế tin thần, cũng tin vào Hương Ba Lạp, bởi vậy mới có lăng Vĩnh Định.

Định Thanh chấn động, mơ hồ nghĩ tới điều gì rồi lại mông lung không xác định được.

Lưu thái hậu nhìn Dương Vũ Thường hôn mê, như nhớ lại điều gì nên nói:

- Tiên đế vẫn muốn tìm được Hương Ba Lạp nhưng cuối cùng cả đời vẫn không tìm được. Các ngươi thì có năng lực gì mà có thể hoàn thành việc tiên đế chưa làm được?

Bà cười buồn bã rồi lẩm bẩm nói:

- Tiên đế không tìm thấy Hương Ba Lạp cho nên nhiều năm trước đã xây cho mình xong lăng Vĩnh Định. Đó chính là Hương Ba Lạp trong tâm tưởng của ngài.

Dứt lời, bà cười ha hả, vẻ mặt thê lương và quỷ dị.

Địch Thanh nhớ lại sự huyền bí trong Huyền cung, ngơ ngẩn như mất hồn. Đơn giản như mấy lời Lưu thái hậu nói, hắn đã sáng tỏ rất nhiều điều. Hóa ra Triệu Hằng đã đi tìm Hương Ba Lạp. Không cần hỏi, nếu như nói Hương Ba Lạp có thể thỏa mãn một nguyện vọng của người ta… Vậy Triệu Hằng muốn tìm Hương Ba Lạp chính là tìm kiếm trường sinh bất tử.

Trường sinh bất tử! Đây là mơ ước nguyện vọng của biết bao nhiêu người, là dục vọng của bao nhiêu người trăm ngàn năm qua.

Triệu Hằng không tìm thấy Hương Ba Lạp cho nên mới xây lăng Vĩnh Định. Lăng Vĩnh Định chính là Hương Ba Lạp trong tâm tưởng của Triệu Hằng. Nhưng lăng Vĩnh Đinh có bao nhiêu phần giống như Hương Ba Lạp, ai có thể biết được?

Hương Ba Lạp thực sự ở nơi nào? Địch Thanh hoang mang không ngừng. Vốn hắn không tin,nhưng có thể để Quách Tuân phải nói đến, Bát Vương gia xác định, Lưu thái hậu nói ra, tiên đế quan tâm thì Hương Ba Lạp là hư ảo được sao?

Hương Ba Lạp thực sự là thật hay ảo?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio