Sáp Huyết

quyển 2 chương 299: bố cục (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Địch Thanh lạnh lùng nói:

- Kỳ thực nói chia quân làm năm đường nhưng thật ra mục đích chỉ có một. Đó là làm quân Hạ bị thiệt hại nặng nề bức Nguyên Hạo phải lui quân, giảm bớt áp lực cho Kính Nguyên lộ, sau đó tùy theo thời cơ mà đoạt lại những vùng đất đã mất.

Chu Mỹ ngạc nhiên cười nói:

- Giỏi lắm! Đây chính là một mục đích sao?

Bàng Tịch nghe thấy chủ trương này thì lại lấy lại được cảm hứng, vội hỏi:

- Địch Thanh, làm thế nào để đạt được mục đích đó?

Địch Thanh nói:

- Hoàn Khánh lộ trước tiên có thể phái một đoàn binh đến trợ giúp Kính Nguyên lộ. Tuy nhiên ta nghĩ mấy ngày tới, Hàn đại nhân đã không ngừng chiêu binh mãi mã, binh lực cũng nhiều nên chắc là sẽ không cần chúng ta phải xuất binh.

Biểu hiện của mọi người đều có chút khác thường, biết những điều Địch Thanh nói đều không sai. Hàn Kỳ vẫn đang giận chuyện Phạm Trọng Yêm không hết sức ủng hộ y nên trận Kính Nguyên lộ lần này, Hàn Kỳ vốn không nghĩ đến việc cho phép đám người Phạm Trọng Yêm tham gia! Tất cả mọi người đều lo lắng về tình huống này.

Địch Thanh lại nói:

- Binh lực ở Kính Nguyên lộ nhiều, Hàn đại nhân nếu thận trọng một chút, theo lý thuyết thì hẳn là không có chuyện gì lớn xảy ra. Vì thế nên việc cho quân đến Kính Nguyên lộ chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.

Chu Mỹ ở bên cạnh nói:

- Có phô trương thanh thế thì cũng không thể dọa nổi Nguyên Hạo.

Địch Thanh gật đầu nói:

- Điều này đương nhiên là không thể... nhưng nếu chúng ta đã xuất binh thì cũng nên có cái để báo cáo lại với triều đình.

Phạm Trọng Yêm thở dài, lẩm bẩm nói:

- Tiểu tử ngươi giờ cũng thay đổi rồi.

Địch Thanh nói không sai, bất luận thế nào thì Kính Nguyên lộ và Hoàn Khánh lộ cũng tiếp giáp biên giới. Một khi Kính Nguyên lộ bị tấn công thì Hoàn Khánh lộ cũng phải có hành động, nếu không triều đình nhà Tống sẽ cho rằng Phạm Trọng Yêm không làm gì hết. Địch Thanh được tôi luyện nhiều năm, nên suy nghĩ cũng cẩn thận và chu đáo hơn nhiều.

Địch Thanh nói:

- Còn về bốn lộ còn lại. một lộ do ta dẫn quân, đến thành Đại Thuận, qua Diệp thành, xuyên qua Hoành Sơn đến tấn công Hựu Châu! Vờ bức Linh Châu, quân Hạ nếu biết vùng đất trung tâm của mình gặp nạn thì khó tránh có thể an tâm tác chiến ở Kính Nguyên lộ.

Chu Mỹ trừng mắt nhìn Địch Thanh một hồi lâu rồi đột nhiên giờ ngón tay cái lên chỉ, nói:

- Chiêu vây Ngụy cứu Triệu này của ngươi rất hay nhưng hay hơn nữa là lá gan của ngươi. Từ sau Tào Vĩ mấy năm trở lại đây không có ai dám qua dãy Hoành Sơn. Còn tiểu tử ngươi không chỉ qua đó một thời gian trước mà nay còn muốn đi nữa, đủ can đảm.

Địch Thanh cười nói:

- Nhưng khi ta qua Hoành Sơn thì cũng không thể mang theo nhiều nhân mã.

Chu Mỹ trố mắt nói:

- Ngươi giữ lại quân làm gì?

Địch Thanh cười nói:

- Hai lộ trước một là khuếch trương thanh thế, một là cần binh tinh tướng mạnh, cả hai đều cần quá nhiều binh lực. Hơn nữa Hoàn Khánh lộ còn cần phải xuất lộ binh thứ ba đi đoạt lại trại Kim Minh.

Chu Mỹ, Bàng Tịch nhìn nhau, đều thấy trong mắt nhau sự kinh ngạc.

Phạm Trọng Yêm thì ngược lại vẫn thản nhiên, chỉ hỏi:

- Lấy lại trại Kim Minh? Chúng ta có thể đánh được không?

Hiện tại Trại Kim Minh chính là nỗi đau trong lòng của người Tống. Trại Kim Minh này vốn được mệnh danh là tường đồng vách sắt, nay lại ở trong tay của quân Hạ, ngược lại còn trở thành bức bình phong tấn công Diên châu của quân Hạ.

Đoạt lại trại Kim Minh không còn nghi ngờ gì nữa là một chuyện khiến lòng người phấn khởi, nhưng cũng là một việc vô cùng khó khăn!

Địch Thanh nói:

- Phạm đại nhân đã triệu tập Chu tướng quân, Bàng đại nhân tới đây, tất nhiên không đơn giản chỉ là muốn trợ giúp cho Kính Nguyên lộ. Chu tướng quân trước đây không phải là thường xuyên ở Diên Châu,lần này được Phạm đại nhân gọi đến đây, chắc hẳn là muốn hỏi việc tiến công trại Kim Minh có được hay không?

Chu Mỹ ngẩn người, lập tức lắc đầu nói:

- Khá lắm, thật không thể ngờ. Qua mấy năm nữa, ngươi không chỉ là một Tào Vĩ không đâu?

Mặc dù y không trực tiếp thừa nhận nhưng chắc hẳn là đã nói Địch Thanh đoán không sai.

Ánh mắt Bàng Tịch rất kinh ngạc nhưng hơn thế là sự vui mừng. Y phát hiện Địch Thanh nhìn xa trông rộng hơn nhiều so với tưởng tượng của y. Địch Thanh sớm đã không còn là một Địch Thanh hay đánh lộn mà không nghĩ đến hậu quả của năm đó nữa. Dưới sự mài dũa của sương gió, đao kiếm không những không làm mất đi nhiệt huyết của Địch Thanh mà còn mãi cho hắn sự lợi hại, sắc bén.

- Vậy theo ý của ngươi thì trại Kim Minh có thể đánh hay không?

Phạm Trọng Yêm trầm giọng nói.

Địch Thanh lắc đầu nói:

- Không thể đánh!

Mọi người lại ngẩn người ra, đều hỏi:

- Đã không thể đánh thì vì sao phải xuất quân?

Địch Thanh trả lời:

- Nguyên Hạo tuyệt đối không phải người tầm thường, y rất đề phòng Phạm đại nhân. Nếu như y xuất quân Kính Nguyên lộ, hẳn là sẽ nghĩ chúng ta nhất định phản công lại. Trại Kim Minh cảnh giới nghiêm ngặt, quân lực dư dật, cứ cho là chúng ta dồn hết binh lực vào Diên Châu thì cũng không có khả năng đánh được trại Kim Minh. Nếu một trận không thắng thì công sức góp nhặt nhiều năm nay coi như tiêu tan sạch.

- Vậy thì làm sao?

Phạm Trọng Yêm mỉm cười nói.

Địch Thanh suy nghĩ nói:

- Ta tấn công Hựu Châu, buộc binh lực của chúng phải lui về, khi đó bên Hoàn Khánh lộ lại tiếp tục xuất thêm một đội nhân mã nữa khuếch trương thanh thế tấn công trại Kim Minh. Thanh thế này nhất định phải làm cho đủ, nếu quân coi giữ Hoành Sơn đặt toàn bộ tuyến phòng ngự ở trên Hựu châu và trại Kim Minh thì cơ hội của chúng ta đã đến rồi.

Ánh mắt Chu Mỹ lấp lánh, cố là ra vẻ lãnh đạm nói:

- Cơ hội gì?

Địch Thanh nói từng chữ một:

- Cơ hội tiến đánh trại Thừa Bình Tuy Châu! Trại Thừa Bình đã ở tại Tuy Châu, chúng ta muốn hạ trại Thừa Bình thì ý nghĩa của nó cũng quan trọng như thành Đại Thuận vậy! Khi chúng ta vờ tấn công trại Kim Minh, có thể mời Chu đại nhân dẫn lộ nhân mã thứ tư chặn lại viện binh của trại Kim Minh, một lộ binh khác giết ra từ thành Thanh Giản đánh hạ trại Thừa Bình, thì hình thành thế hợp vây đối với trại Kim Minh.

Ba người Phạm Trọng Yêm, Bàng Tịch, Chu Mỹ nhất tề cười lớn, cùng nói:

- Được! Được!

Ba người cười hết sức phấn khởi, Phạm Trọng Yêm nhìn Bàng Tịch và Chu Mỹ nói:

- Các người thua rồi!

Bàng Tịch hừ một tiếng nhưng không giấu nổi vẻ vui mừng trong ánh mắt:

- Thua thì thua, tai còn sợ thua không được sao?

Địch Thanh thấy thế không hiểu ra sao nói:

- Phạm công, có chuyện gì thế, lẽ nào ta nói sai ở đâu sao?

Nếp nhăn trên khóe mắt Phạm Trọng Yêm dường như đang cười:

- Ngươi không nói sai gì hết.

Thấy Địch Thanh vẫn không hiểu gì hết, Phạm Trọng Yêm liền giải thích, nói:

- Bàng đại nhân và Chu tướng quân đã đến từ rất sớm, ta với bọn họ đánh cược, chủ ý của ngươi sẽ gần giống như của bọn họ nhưng họ không tin. Kết quả là... bọn họ đã thua.

Bọn họ thua rồi.

Khi Phạm Trọng Yêm nói ra mấy chữ này, ánh mắt y trần đầy niềm vui sướng. Y khác với Hàn Kỳ, Hàn Kỳ luôn cho rằng mình tài cao hơn trời,không tin một võ tướng thì có thể có bản lĩnh gì. Phạm Trọng Yêm mặc dù khiêm tốn, không bằng nhưng y có thể khiến cho thuộc hạ của mình dốc hết tài năng.

Bàng Tịch, Chu Mỹ cho dù đã thua nhưng khuôn mặt vẫn rất vui vẻ. Địch Thanh đã hiểu, thì ra chủ ý của mình với những người như Bàng Tịch không hẹn mà gặp, trong lòng thấy rất khoái trá.

Tuy Châu nằm ở phía bắc của Diên Châu, vốn là khu vực phía đông Hoành Sơn của người Hạ. Nếu như đánh hạ được trại Thừa Bình thì ý nghĩa của nó cũng giống như việc lập nên thành Đại Thuận vậy. Từ đó về sau, trại Thừa Bình và thành Đại Thuận như hai thanh đao nhọn chọc vào địa bàn của người Hạ.

Nếu trại Thừa Bình bị phá thì trại Kim Minh sẽ trở thành cô trại. Đến khi đó không cần quân Tống phải đánh làm sao thì người Hạ không có tiếp viện ắt sẽ tự lui.

Từ thành Đại Thuận có thể qua Hoành Sơn để tấn công Hựu Châu biên giới nước Hạ. Từ Tuy Châu nghiêng xuyên qua Hoành Sơn có thể trực tiếp đánh Ngân Châu của nước Hạ.

Phạm Trọng Yêm mặc dù vẫn luôn thủ vững nhưng từ trước tới nay chưa bao giờ từ bỏ suy nghĩ tiến công trong đầu!.

Nếu Địch Thanh đã đưa ra ý chiếm trại Thừa Bình trước thì những ý kiến khác không cần phải nhiều lời.

Trên khuôn mặt sầu lo của Bàng Tịch nở nụ cười vui vẻ, nói:

- Địch Thanh, Phàm Công nói người nhất định sẽ có cách nghĩ giống như thế, nhưng ta với Chu Mỹ không tin nên liền đánh cược với y. Không ngờ ta đã thua Long Đoàn trà mà Thánh thượng ban cho...

Hai hàng lông mày Bàng Tịch động đậy, y vui vẻ nói:

- Tuy nhiên những lá trà này, thua mà làm cho người ta thấy vui mừng!

Nói dứt lời lại cười ha ha.

Mọi người đều cười, chỉ có Phạm Trọng Yêm hơi chút cau mày, thầm nghĩ:

“Hiện nay Hoàn Khánh, Phu Diên Lộ đã đồng tâm hiệp lực, đó là một việc tốt. Chỉ cần tiếp tục như thế, tất sẽ có một ngày thu hồi được khu vực đông Hoành Sơn, tiến vào biên giới nước Hạ. Nghe nói, thánh thượng không hài lòng về hỗn loạn trong triều, kiên quyết muốn tiến thủ. Tình thế cao này đem đến nhiều lòng tin cho một người thiếu quyết đoán do dự như thánh thượng. Tuy nhiên... Hàn Kỳ không thay đổi bản tính kiêu ngạo.. chỉ mong rằng y không để thua trận này, nếu không thì...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio