Sáp Huyết

quyển 3 chương 463: thoát vây (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Địch Thanh rất khó nuốt nước bọt, chậm rãi nói:

Quách Tuân mở miệng nói:

- Nói vậy Nguyên Hạo chí tại thống nhất thiên hạ. Sau khi biết thần kỳ của Hương Ba Lạp nhất định sẽ đào móc cái thần kỳ này, lại không muốn người khác có được loại thần lực này, do đó mới làm như vậy hả?

Quách Tuân từ thiên hạ suy nghĩ, khó tránh nghĩ như vậy, Địch Thanh lại nghĩ:

- Nguyên Hạo người này tuyệt tình ít ham muốn, trời sinh bản tính tàn nhẫn hiếu sát. Phi Tuyết nói nữ thần có năng lực kích hoạt khả năng bản thân con người, chỉ sợ Nguyên Hạo bị kích phát không những là đại chí còn có tính cách thích giết nữa.

Phi Tuyết dường như cũng có chút hoang mang với vấn đề này, trầm tư chốc lát mới nói:

- Tham dục của con người vô tận... theo ta thấy, nữ thần là muốn lợi dụng Nguyên Hạo tìm được bạn đời. Còn Nguyên Hạo muốn dùng chuyện tìm người uy hiếp nữ thần, có được chỗ lợi ích nhiều hơn?

Quách Tuân, Địch Thanh đều giật mình kinh hãi, chưa từng nghĩ tới Nguyên Hạo lại có dã tâm cuồng ngạo như vậy.

Nguyên Hạo cả thần cũng dám uy hiếp?

Người này điên rồi?

- Nhưng... Nguyên Hạo còn có nguyên do.

Phi Tuyết nhìn Địch Thanh, lại dời ánh mắt đi, trên mặt tựa hồ có phần phiền muộn:

- Nghe nói nữ thần tuy giúp người có được thần thông, nhưng không hoàn toàn tín nhiệm người nhờ vả, do đó cuối cùng muốn con người lập ước thề. Năm đó Đoàn Tư Bình vì chưa hoàn thành ước thề, cho nên bị lời thề cắn trả, mất đi người con gái tình cảm chân thành.

Địch Thanh khó hiểu tại sao Phi Tuyết luôn lặp đi lặp lại chuyện Đoàn Tư Bình mất đi nữ nhân. Thầm nghĩ hơn phân nửa nữ nhân đều là như vậy, đều quan tâm chi tiết tình cảm không đáng kể này, cho dù Phi Tuyết cũng không ngoại lệ, hỏi:

- Vậy Nguyên Hạo bị nữ thần nhờ vả, nói vậy cũng có ước thề hả?

Phi Tuyết chăm chú lặng lẽ nhìn Địch Thanh rất lâu, trong mắt tựa hồ có ngàn vạn hàm ý.

Địch Thanh khó hiểu, hỏi:

- Phi Tuyết, ta hỏi có sai không?

Phi Tuyết lắc đầu nói:

- Ngài hỏi không sai, ta nghĩ sai rồi.

Địch Thanh một bụng nghi hoặc, vốn không biết câu nói này của Phi Tuyết rốt cuộc là ý gì. Hắn không có để ý tới trên mặt Quách Tuân có phần khác thường, mới định hỏi, nghe Phi Tuyết đã nói:

- Nhưng ước thề của Nguyên Hạo và Đoàn Tư Bình có chỗ khác biệt. Năm đó lúc Nguyên Hạo có được sức mạnh của thần, đồng thời vốn cũng phải kèm theo một loại nguyền rủa. Nguyền rủa đó rằng nếu ông ta không thực hiện lời hứa, thì sẽ chết sớm! Nhưng...

Dừng lại, Phi Tuyết có chút bi thương nói:

- Kết quả Nguyên Hạo có được thần lực, còn Đan Đan lại bị nguyền rủa!

Địch Thanh chấn động, nhớ lại trước kia, hiểu rõ rất nhiều.

Chẳng trách Đan Đan còn trẻ như vậy trở nên tiều tụy, chẳng trách Nguyên Hạo cho dù xưng bá Tây Bắc, cũng không thể trị khỏi bệnh cho muội muội. Đan Đan chờ đợi kiếp sau, vì cô sớm biết thời gian kiếp này không nhiều, Nguyên Hạo hao hết tâm tư bắt Địch Thanh hắn, chỉ là vì để Đan Đan kiếp này không tiếc.

Vừa nghĩ tới cô gái tính cách nhiều biến đổi thoạt nhìn như phức tạp, thật ra tâm tình cũng rất đơn giản, Địch Thanh trong lòng không biết là cảm giác gì.

Quách Tuân hỏi:

- Sau đó Nguyên Hạo uy hiếp thần Hương Ba Lạp cứu lại muội muội của y?

Phi Tuyết gật đầu nói:

- Phải, Nguyên Hạo người này thật sự cuồng ngạo, thậm chí thần cũng không tin. Cho rằng mình mới là thần, là Đế Thích Thiên, là Cách Tát Nhĩ Vương, y cho rằng mình nhất định có thể làm nữ thần khuất phục. Kết quả... ông ta thua rồi.

Phi Tuyết nói bình thản, nhưng trong bình thản, không biết có bao nhiêu tiết tấu kinh động lòng người lặp đi lặp lại.

Địch Thanh nhớ lại chuyện cũ, chỉ cảm thấy bí ẩn trong lòng dần dần tháo giải rất nhiều, lại nhớ tới một nghi hoặc, nói:

- Vậy cô... tại sao muốn gả cho Nguyên Hạo chứ?

Vấn đề này, Địch Thanh tuy là không có ý định hỏi, nhưng thật sự cũng nghi hoặc rất lâu.

Trong mắt Phi Tuyết tựa hộ có ánh sáng vừa hiện, quay đầu nhìn Địch Thanh, một lát sau dời ánh mắt đi:

- Nguyên Hạo vẫn muốn cứu Đan Đan, còn muốn mượn lực của ta thuyết phục nữ thần. Nhưng sau đó Đan Đan chết rồi, ông ta cảm thấy ta vô dụng rồi.

Địch Thanh thầm nghĩ Nguyên Hạo tuy tàn nhẫn hiếu sát, nhưng đối với Đan Đan quả thật tình cảm chân thành. Chắc là Nguyên Hạo cảm thấy, dưới thiên hạ này, chỉ có Đan Đan đối với ông ta mới là tình huynh muội chân thật nhất. Nguyên Hạo tuy suy nghĩ nghịch thiên, nhưng điện Thiên Hòa biến đổi lớn làm Nguyên Hạo tự thân khó bảo toàn. Nguyên Hạo tuy mai phục A Nan Vương đánh trả một đòn chí mạng, nhưng cuối cùng khó thoát khỏi kiếp số, cũng không thể cứu lại Đan Đan.

Nghĩ tới một vấn đề nghi hoặc này, Địch Thanh hỏi:

- Vậy... cô đồng ý đề nghị của Nguyên Hạo đi Hương Ba Lạp là vì cái gì? Trước đây, cô còn tìm ta đi đến một nơi, chính là Hương Ba Lạp? Lúc đó cô dẫn ta đi làm gì?

Phi Tuyết lặng xuống, không nói lời nào.

Địch Thanh biết tính tình của Phi Tuyết, nếu chuyện Phi Tuyết không muốn nói, hỏi thế nào cũng sẽ không nói, trong lòng nghi hoặc càng tăng thêm. Đối với việc giữa Phi Tuyết và nữ thần rốt cuộc có liên quan gì rất là kỳ quái. Nhưng sợ Phi Tuyết cứ như vậy không nói, vội mở rộng vấn đề nói:

- Tất cả mọi chuyện ở Hương Ba Lạp xảy ra hôm qua, giải thích như thế nào chứ?

Phi Tuyết rất nhanh trả lời, trong giọng nói mang chua xót nói không ra:

- Vì Phi Ưng tìm được bạn đời của nữ thần.

Địch Thanh, Quách Tuân đều ngẩn ra, cùng kêu lên:

- Sao có thể thế này?

Nghĩ Đoàn Tư Bình, Tào Nhân Quý, Nguyên Hạo, Cốc Tư La và Chân Tông Triệu Hằng, nhân vật nào không phải là tiếng tăm lừng lẫy. Những người này dùng sức lực cả đời cũng không thể tìm được bạn đời của nữ thần, Phi Ưng có khả năng gì tìm được còn mạnh hơn họn họ?

Phi Tuyết nghiêm nghị nói:

- Phi Ưng cụ thể tìm được như thế nào, ta cũng không được biết. Nhưng đây có lẽ chính là vận mạng đấy.

Nhìn Địch Thanh, Phi Tuyết nói:

- Lúc ta phiêu du khắp nơi, nghe nói Thiểm Tây loạn phỉ học Ngũ Long, trải nghiệm Giọt Lệ. Ngũ Long ngược lại cũng thôi rồi, nhưng người biết Giọt Lệ rất ít. Ta nghĩ bọn họ có thể có liên quan với Hương Ba Lạp, thì lập tức tìm kiếm. Sau khi ở sa mạc gặp được Phi Ưng, cảm giác y biết rất nhiều về Hương Ba Lạp, do đó liền thương nghị với y, cùng đi gặp nữ thần... Thật ra ta định tìm Dã Lợi Trảm Thiên đi, nhưng ta phát hiện y rất có dã tâm... chỉ sợ y không thật tâm đi giúp nữ thần.

Quách Tuân chân mày vừa động, bỗng nhiên ngắt lời nói:

- Ta hiểu rồi, chẳng lẽ là như vậy?

Y đột nhiên lẩm bẩm nói, Phi Tuyết và Địch Thanh đều mở miệng đồng thanh hỏi:

- Rốt cuộc là thế nào?

Quách Tuân trầm ngâm nói:

- Địch Thanh, đệ nên biết Phi Ưng chính là Quách Mạc Sơn?

Thấy Địch Thanh gật đầu, Quách Tuân nói:

- Nhưng người ngày võ nghệ vốn bình thường. Năm đó ở trận chiến thung lũng Phi Long mất tích khó hiểu, sau đó tạo phản, xây dựng giáo Di Lặc, học Ngũ Long, trải nghiệm Giọt Lệ. Ta phụng chỉ bình định, bọn chúng dẫu sao chỉ là một đám ô hợp, cuối cùng bị quân Tống đánh tan. Nhưng đám người Quách Mạc Sơn, Vương Tắc, Trương Hải vẫn thoát mạng.

Địch Thanh biết những chuyện này là nhiều năm trước, nghe Quách Tuân nhắc lại, trong đầu có ánh sáng chợt lóe:

- Võ nghệ của Phi Ưng hôm nay đột nhiên tăng mạnh, y có thể đạt được bước tiến ngày hôm này, chẳng lẽ vì do Ngũ Long?

Trong lòng thầm nghĩ:

- Trên đời này rốt cuộc có mấy Ngũ Long chứ?

Quách Tuân lắc đầu nói:

- Ta cảm thấy không phải vậy, có thể y lúc đó gặp được bạn đời của nữ thần. Đệ còn nhớ không, lúc gần thung lũng Phi Long, có một hỏa cầu lớn từ trên trời giáng xuống, lầm thủng một lỗ rất sâu trên đất.

Địch Thanh từng nghe Quách Tuân, Diệp Tri Thu nói qua chuyện này, kinh ngạc nói:

- Hỏa cầu đó... chẳng lẽ chính là bạn đời của nữ thần.

Đối với loại chuyện quỷ dị thế này, hắn nhất thời suy nghĩ không ra.

Thần tiên... Hỏa cầu? Tại sao bạn đời của nữ thần phải qua hơn trăm năm, mới từ trên trời giáng xuống thung lũng Phi Long?

Chẳng lẽ đây chính là một ngày trên trời trong truyền thuyết, bằng trăm năm dưới nhân gian?

Nữ thần này đã xuống nhân gian sớm một ngày, còn bạn đời của bà ấy ở trên trời chậm trễ một ngày, qua trăm năm mới tới đây?

Địch Thanh không thể tưởng tượng, nhưng ngoài cái này ra, thật sự không thể giải thích tại sao tình hình như vậy.

Vừa nghĩ tới nữ thần vì đợi bạn đời lại cô độc chờ đợi lâu cả trăm năm, Địch Thanh trong lòng đã nảy sinh đồng cảm.

Quách Tuân rõ ràng cũng không bỏ qua, nhưng đã có định luận:

- Theo ta đoán, Phi Ưng rõ ràng là bị bạn đời của nữ thần đó nhờ vả, mà một nửa kia của nữ thần rõ ràng cũng kích phát năng lực tìm ẩn con người, họ muốn Phi Ưng làm việc, đương nhiên sẽ cho Phi Ưng lợi ích. Còn Phi Ưng hao phí hết tâm tư tìm Hương Ba Lạp, đương nhiên cũng là vì duyên cớ của việc bị người ta nhờ vả.

Địch Thanh thở dài một hơi, thầm nghĩ lời nói của Quách đại ca dựa trên lý lẽ mà nói thông suốt. Chẳng trách Phi Ưng năm đó mang ra một vật có vầng sáng, nói cái gì ta mang nó đến, thì ra là ý này. Nghĩ tới cái vấn đề lớn nhất, Địch Thanh lập tức hỏi:

- Vậy Phi Ưng tìm được bạn đời của nữ thần, tại sao ngược lại... ngược lại bộ dạng thế kia?

Kết cuộc thê thảm của Phi Ưng, Địch Thanh nghĩ tới, đều là lòng có ưu tư. Cơ thể biết thành xương cốt, xương cốt hóa thành tro, chẳng lẽ báo đáp của nữ thần cho Phi Ưng là thế này? Phi Ưng thành tiên rồi? Nhưng xem tình hình lại không giống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio