Sáp Huyết

quyển 3 chương 467: phong tướng (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoàng hà viễn thượng bạch vân gian

Nhất phiến cô thành vạn nhận sơn

(Bài thơ: Xuất Tái của Vương Chi Hoán. Dịch thơ:

Dòng sông như chảy lên trời thẳm

Treo giữa trùng sơn một ải quan )

Ngược lại tiếng sáo Khương truyền về Ngọc Môn, Địch Thanh thuận theo nước Hoàng Hà ngựa dẫm quan sơn. Hôm nay, lại về tới Biện Kinh.

Ngàn dặm đắng phong trần, kinh thành phồn hoa như trước. Sau khi Địch Thanh tới kinh thành, đúng lúc gặp trời lạnh gió rét, thở ra thành khói. Thái dương hắn cũng sớm trắng như sương, thấy kinh thành mười mấy năm thịnh vượng như ngày nào, chỉ là kéo thấp mũ mềm, lẳng lặng tới Quách Phủ.

Trước cửa Quách phủ vô cùng yên tĩnh, rất là vắng vẻ.

Địch Thanh thầm nghĩ

“Theo tin tức, Quách Quỳ chắc còn ở trong kinh thành chờ lệnh. Ta sớm bảo Hàn Tiếu cho bồ câu truyền tin trước, thông báo cho đệ biết ta sẽ trở về, có thể đệ ấy ở trong phủ đợi ta không? Ôi, ta, Quách đại ca và tiểu Quỳ ba người cả đời bôn ba bên ngoài, Quách phủ này sớm đã phủ đầy tro bụi rồi à?”

Cửa lớn khép hờ, Địch Thanh đẩy cửa vào, tìm một hồi, phát hiện được chỗ nào có cũng bụi bậm. Nhưng phòng của Quách Quỳ, mình và phòng của Quách Tuân, vẫn thu dọn ngăn nắp sạch sẽ.

Địch Thanh thấy vậy, hơi giật mình một lát, khóe miệng lộ ra nụ cười chua xót, biết nhất định là Quách Quỳ thu dọn, có lẽ trong suy nghĩ Quách Quỳ, Địch Thanh và Quách Tuân chưa từng rời xa y.

Ngồi ở trong phòng Quách Quỳ, Địch Thanh chờ tới lúc hoàng hôn mặt trời lặn vẫn không thấy Quách Quỳ quay về, trong lòng hơi có lấy làm lạ. Nghĩ ngợi một lát, nhấc bút nhắn lại, nói mình đã về, đi ra ngoài một chút, nếu sau khi Quách Quỳ về đến, không được ra ngoài, đợi hắn quay về.

Địch Thanh ra Quách phủ, mặc quần áo bá tính bình thường, vẫn đội mũ mềm, không muốn bị người ta nhận ra.

Bước đi lững thững, cảm thấy trong bụng vừa đói vừa khát, nhớ tới tửu quán của ông già Lưu chính là ở gần đây, nhắm hướng mà đi. Tới trước tửu quán, nhìn thấy bên trong một chiếc đèn cô quạnh, trong tửu quán chỉ ngồi một người, người đó đối lưng với Địch Thanh, đang bưng ly rượu đổ vào miệng.

Địch Thanh thấy người đó tóc hoa râm, giống như là ông già Lưu, nhẹ đi tới, thì nghe người đó lẩm bẩm nói:

- Tỷ tỷ... tỷ tỷ vẫn khỏe không, tỷ tỷ ở bên đó, chắc là lãnh lẽo lắm?

Âm thanh đó nghẹn ngào, đầy là bi ai, trong có còn lẫn chứa ý ưu buồn căm phẫn. Địch Thanh chau mày, cảm giác người đó không phải ông già Lưu, vòng qua nhìn, giật mình nói:

- Ông là...

Hắn rõ ràng thấy khuôn mặt của người đó, biết mình nhận nhầm người, người đó màu da ngăm đen, gầy đến hai má hãm sâu, thần sắc tiều tụy.

Địch Thanh chợt nhìn người đó, cho rằng mình không quen, nhưng không biết tại sao, luôn cảm giác có chút quen mặt.

Người đó ngẩng đầu nhìn thấy Địch Thanh, đột nhiên nhảy dựng lên, bình rượu cũng quăng xuống đất, “binh” một tiếng vang lên, y nhìn Địch Thanh, cắn chặc răng, trong mắt lộ ra ý cực kỳ kinh hãi.

Lúc Địch Thanh nhìn khuôn mặt đó, cố gắng tìm tòi người này rốt cuộc là ai, thì nghe thấy người đó kêu to một tiếng, lật ngược cái bàn, xoay người xông ra khỏi tửu quán.

Địch Thanh giơ tay, kéo giữ người đó gọi:

- Lý quốc cữu, sao là ngài?

Lúc hắn thấy người đó xoay người, ngược lại cảm giác có chút ấn tượng, suy nghĩ một hồi, đã nhớ ra người đó là ai.

Người đó chính là Lý Dụng Hòa, đệ đệ của Lý Thuận Dung, cũng chính là cậu của đương kim Thiên tử Triệu Trinh.

Người đó bị Địch Thanh bắt lấy, dùng sức giẫy giụa, hô:

- Ngươi buông tay ra, ngươi nhận nhầm người rồi. Y ra sức giãy giụa, trên trán cũng có mồ hôi chảy xuống. Địch Thanh thấy người đó chỉ là ra sức phủ nhận, khuôn mặt tiều tụy sợ hãi, không đành lòng nắm mạnh, buông lỏng tay.

Người đó lảo đảo một vòng, thiếu chút nữa ngã nhào lên đất, nhưng nhanh chóng chạy đi, không thấy bóng dáng.

Địch Thanh rất là quái dị, thầm nghĩ người đó rõ ràng chính là Lý Dụng Hòa, mình chắc chắn không nhận nhầm. Nhưng tại sao người đó vội vàng phủ nhận như vậy, hơn nữa hoảng hốt nhiều như vậy?

Địch Thanh đứng ở đó, tràn đầy khó hiểu, nghe sau lưng tiếng bước chân vang lên, quay đầu nhìn qua, thấy từ hậu đường đi ra chính là ông già Lưu.

Ông già Lưu nhìn thấy Địch Thanh, vừa mừng vừa lo, ân cần thăm hỏi một phen, lại nhanh nhẹn bưng tới rượu và thức ăn, nói:

- Địch tướng quân, bọn họ đều nói ngài chết rồi, lão nói người như ngài, làm sao có thể chết chứ?

Lời nói lão chân thành, trên mặt già nua đầy là vẻ vang.

Địch Thanh lòng thấy cảm kích, chỉ là nói:

- Ta quả thật gặp nạn, nhưng sau đó vô sự.

Hắn biết ông già Lưu rất nhớ Quách Tuân, nhưng cũng hiểu Quách Tuân không muốn lộ diện, do đó cũng không nói tới chuyện này.

Vẻ mặt ông già Lưu đầy vui mừng, cùng Địch Thanh uống hai chén rượu, sau đó hỏi:

- Địch tướng quân, lần này ngài về kinh, là phụng chỉ muốn đánh Mã Trí Thư ở Lĩnh Nam hả?

Địch Thanh do dự một chút mới nói:

- Nước có nạn ngập đầu, nếu cần tới Địch Thanh ta, thì ta ra trận.

Ông già Lưu kinh ngạc nói:

- Bọn họ không cần Địch tướng quân, còn cần ai chứ?

Địch Thanh trong lòng cười khổ, thầm nghĩ ta có lòng báo quốc, nhưng triều Tống chưa hẳn hy vọng cần ta. Mấy năm nay, ta lên chức rất nhanh, đắc tội không ít văn thần, những người này cho dù nước có nạn ngập đầu, chỉ sợ ôm lòng bài trừ dị kỷ, ngay cả Phạm đại nhân cũng bị bọn họ ép ra khỏi kinh thành, huống hồ là Địch Thanh ta chứ? Lần này loạn Lĩnh Nam, nếu là thanh thế kinh người, quấy nhiễu giang sơn Đại Tống, bọn họ mới không thể không cần ta. Nếu là thanh thế dần tắt, cái này đối với đám người đó mà nói, là cơ hội lập công, nhất định sẽ không cần Địch Thanh ta lãnh quân rồi.

Nhưng hắn là Địch Thanh, loạn Lĩnh Nam lần này đã quấy nhiễu thiên hạ, hắn không chết, thì hắn nhất định phải trở về.

Nhưng những lời nói này, Địch Thanh lại không muốn nói với ông già Lưu, không ngờ ông già Lưu nói:

- Địch tướng quân, có phải trong triều có gian thần nói xấu ngài. Lúc này triều định không trọng dụng ngài nữa phải không?

Địch Thanh ngẩn ra, hỏi:

- Tại sao nói như vậy?

Ông già Lưu thở dài nói:

- Triều đình này biến pháp vốn là tốt, nhưng nghe nói kẻ gian không quan tâm tới lợi ích thiên hạ, ép Phạm công, đám người Phú Bật trung thành vì nước, phá hoại biến pháp. Mà Địch tướng quân ngài và Phạm công qua lại, nổi tiếng thiên hạ. Bọn họ nếu có thể ép Phạm công, nhất định cũng tiến hành chèn ép ngài.

Địch Thanh ngược lại không ngờ ông già Lưu nhìn lại thấy đáo, trong lòng thầm nghĩ:

“Có đại thần nhìn ta chướng mắt cũng không sao, chỉ không biết Triệu Trinh nghĩ thế nào thôi?”

Hắn dùng qua rượu và thức ăn, nhớ tới Quách Quỳ, cáo biệt ông già Lưu. Sau khi tới con phố dài, thấy pháo hoa bộn bề, xuyên qua màn đêm nhìn về hướng Lý Dụng Hòa bỏ đi, đã không thấy bóng người.

Địch Thanh trong lòng có chút kỳ quái, thầm nghĩ Lý Dụng Hòa nói thế nào cũng là quốc cữu, làm sao có thể sa sút như vậy? Lý Thuận Dung đã chết nhiều năm rồi, cho dù Lý Dụng Hòa và tỷ tỷ tỷ đệ tình thâm, theo lý mà nói thương tâm cũng nên nhạt rồi. Nhưng hôm nay vừa gặp, hình như y đối với cái chết của Lý Thuận Dung có chút... canh cánh trong lòng?

Lắc đầu, Địch Thanh quay lại Quách phủ, thấy Quách Quỳ vẫn chưa trở về, hơi chau mày, lúc chờ nghiêng tựa vào cạnh giường, ngủ đi lúc nào không hay.

Một đêm không nói, ngày hôm sau khi Địch Thanh mở mắt, thấy sắc trời trắng bệch, Quách Quỳ vẫn chưa trở về, ngược lại có chút lo lắng. Quách Quỳ nếu đã biết hắn muốn đến, không có lý không đợi hắn. Lúc này Quách Quỳ thủy chung chưa về, chẳng lẽ là xảy ra chuyện. Nhưng Quách Quỳ xưa nay qua lại một mình, Quách phủ này cô tịch không người, duy nhất một quản gia già cũng không biết đi đâu, hắn muốn hỏi, cũng không biết đi đâu hỏi.

Chậm rãi đứng dậy, Địch Thanh lại đi ra Quách phủ, lững thững ở đầu đường Biện Kinh.

Biện Kinh an bình nhiều năm, vẫn như thành thị không bóng tối, lúc sáng sớm đã có người buôn bán thức dậy mua bán la hét, thật là náo nhiệt. Địch Thanh đi tới đầu phố, trong lòng thầm nghĩ:

“Ta lần này về kinh thành, xem như là không có thánh chỉ, tự về kinh thành, nếu muốn truy cứu, có lẽ có lỗi, nhưng ta từ lâu không để trong lòng. Ta vốn muốn tìm Quách Quỳ hỏi chuyện Lĩnh Nam, nếu là cấp bách lại cần Địch Thanh ta, Địch Thanh ta lãnh binh giải cứu bá tính khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng là nghĩa bất dung từ. Nhưng nếu không cấp bách, ta có thể sẽ từ quan, từ nay về sau không bao giờ quay về kinh thành nữa. Thiên hạ vô sự, Địch Thanh ta ở lại kinh thành cũng không có tác dụng gì? Bây giờ ta chỉ có một nguyện vọng, chính là Quách đại ca bọn họ có thể trở lại Hương Ba Lạp, nếu có thể cứu được Vũ Thường, Địch Thanh ta cùng ở với cô ấy, không lo trần thế nữa. Nhưng...

Nghĩ đến đây, cứng rắn không nghĩ thêm nữa.

Hắn căn bản không dám nghĩ nếu như không cứu được Vũ Thường thì sẽ thế nào.

Lúc này một tiếng chiêng vang lên, đánh thức một giấc mộng nhiều năm của Địch Thanh, thì nghe phía xa có bá tính kêu ầm:

- Môn sinh Thiên tử dạo phố.

Nhanh theo sau chính là tiếng “phần phật” vang lên, có vô số bá tính đi tới xem náo nhiệt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio