Sáp Huyết

quyển 1 chương 68: vũ thường (p5)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Những lời này cho dù là người mù cũng hiểu, ý là ‘nếu muội không đến, huynh không thể tự mình đến sao?’ Địch Thanh thầm cao hứng vì khả năng học một biết mười của mình, nhưng vì trong sách thiếu đi phần chú thích của Quách Quỳ như những chỗ trước đây, nên hắn vẫn còn có đôi chỗ không hiểu lắm. Địch Thanh đọc tiếp, thấy phần sau cùng có bốn câu là "Thiêu hề đạt hề, tại thành khuyết hề. Nhất nhật bất kiến, như tam nguyệt hề." thì tình cảm dịu dàng dào dạt trong lòng.

Chờ a đợi a, trước cổng thành a. Một ngày không gặp, như ba tháng chưa gặp.

"Một ngày không gặp, như ba tháng chưa gặp." Làm sao mà Địch Thanh không rõ hàm nghĩa trong đó chứ? Vũ Thường nhớ mình đến thế sao? Vũ Thường nói những lời này, có phải muốn nhắc nhở mình đừng lỡ hẹn nữa, nhanh đến gặp nàng?

Địch Thanh đem quyển sách và nỗi tương tư nhét vào lồng ngực, chân giẫm tuyết đọng, bước thấp bước cao đi đến quân doanh.

Vừa vào doanh trướng, Lý Vũ Hanh liền chạy ra đón, vẻ mặt đầy vui mừng:

- Địch Thanh, Trương Ngọc đã tỉnh!

Địch Thanh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội đến trước giường Trương Ngọc. Trương Ngọc đang nhìn hắn, mặc dù hai mắt vô thần, nhưng dù sao cũng đã tỉnh lại.

Lý Vũ Hanh đứng bên nói:

- Đêm qua Quách chỉ huy đã mời Vương thần y tới đây chữa bệnh cho Trương Ngọc, sáng nay vừa mới rời đi.

Địch Thanh thầm cảm thấy xấu hổ, Quách đại ca thì chu đáo cẩn thận, còn hắn thì lại lỗ mãng chỉ nghĩ đến báo thù, làm sao có thể quên mời Vương thần y được nhỉ? Hắn nắm chặt tay Trương Ngọc nói:

- Trương Ngọc, ngươi yên tâm nghỉ ngơi đi...

Trương Ngọc khẽ nói:

- Địch Thanh, ta có việc muốn nói riêng với ngươi.

Lý Vũ Hanh khẽ biến sắc, chậm rãi lui ra ngoài, biết Trương Ngọc vẫn chưa chịu tha thứ cho gã.

Địch Thanh ngồi ở đầu giường, khó hiểu hỏi:

- Ngươi muốn nói gì?

- Ta e rằng chuyện này là do Hạ Tùy giở trò.

Trương Ngọc lo lắng nói:

- Khi lần đầu hắn tìm ngươi, ánh mắt hắn nhìn ngươi có vẻ bất thường...

Địch Thanh ngắt lời:

- Trương Ngọc, ta biết rồi. Ngươi cứ yên tâm dưỡng thương đi, không nên nghĩ nhiều.

Trương Ngọc nhìn Địch Thanh thật lâu, không hiểu hỏi:

- Ngươi cũng biết rồi sao?

Địch Thanh nghiêm nghị đáp:

- Ta tuy biết, song trước mắt cũng không làm được gì.

Trương Ngọc thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói:

- Vậy ta yên tâm.

Y nhắm mắt lại, không nói thêm lời nào.

Địch Thanh ngồi đây một lát, thấy Trương Ngọc đã ngủ say, thầm nghĩ: “Thì ra Trương Ngọc đã sớm nhìn ra vẻ bất thường của Hạ Tùy, y lo lắng mình không nắm rõ tình hình, do đó mới nhắc nhở mình đừng đi tìm Hạ Tùy báo thù. Trước đây, y suốt ngày nói cười toe toét, không ngờ lại trọng nghĩa như vậy.”

Hoạn nạn mới thấy chân tình, Địch Thanh cảm khái bước ra doanh trướng, Lý Vũ Hanh bước tới hỏi:

- Địch Thanh à, Trương Ngọc còn giận ta sao?

Địch Thanh vỗ vỗ vai Lý Vũ Hanh nói:

- Hắn trọng thương chưa lành, ngươi phải chăm sóc hắn nhiều hơn.

Lý Vũ Hanh gật đầu, vẻ mặt ảm đạm. Có đôi khi, chỉ một lựa chọn thôi cũng có thể tạo nên áy náy cả đời.

Địch Thanh đầy tâm sự, lững thững mà đi, trong lúc không tự chủ lại đi đến ngõ Mạch Kiết. Lúc đi ngang qua Đại Tướng Quốc Tự, hắn nhìn thấy cảnh buôn bán tấp nập, trời tuy lạnh nhưng dân chúng vẫn hào hứng giao dịch, nơi nơi rộn ràng nhộn nhịp. Bất kể triều đình, biên cương ra sao, quang cảnh buôn bán nơi đây lúc nào cũng yên bình.

Địch Thanh thầm nghĩ: “Tối qua, Vũ Thường vẫn còn mệt, hôm nay mình không nên đến sớm, để cho nàng nghỉ ngơi nhiều thêm cũng tốt”.

Hắn nghĩ thế nên quyết định đi dạo trước Đại Tướng Quốc Tự, nhớ lại lúc mới quen Vũ Thường cũng ở quanh đây, nhưng thật không ngờ bây giờ lại thân quen đến vậy? Việc đời thực khó dự liệu.

Hắn đang chìm trong suy tư thì có người gọi:

- Quan nhân, mua chút đồ trang sức đi.

Địch Thanh xoay người nhìn lại, mới phát hiện mình đã đi đến trước quầy ngọc.

Trước Đại Tướng Quốc Tự có đủ loại hình mua bán, muôn hình vạn trạng, cái gì cũng có. Từ các loại chim mèo chó bình thường đến chim quý thú hiếm, từ hoa quả khô mứt đến lụa là châu ngọc, rực rỡ muôn màu, cần cái gì có cái đó. Đại Tống yên bình mấy chục năm, nghệ nhân và thương nhân khắp cả nước đều đến kinh thành, khiến cho Khai Phong phồn hoa chưa từng thấy.

Trước đây do tâm tình buồn chán, Địch Thanh gặp cảnh náo nhiệt đều sẽ tránh sang một bên, đi tìm rượu giải sầu. Mặc dù lần này bị hãm hại, nhưng được Vũ Thường an ủi nên trong lòng cảm thấy vui vẻ. Khi nhìn cảnh vật nơi đây thì tâm tình tự nhiên cũng khác với trước kia. Thấy quầy ngọc này có treo đầy mỹ ngọc, nổi bật rực rỡ trong cảnh tuyết trắng xóa này, hắn quyết định ngồi xuống xem.

Người bán ngọc là người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, dáng vẻ khôn khéo, thấy Địch Thanh có hứng thú liền cầm lấy một miếng ngọc đưa tới giới thiệu:

- Khách quan, ngài xem miếng ngọc này được chế tác tinh xảo biết bao, trông như Phật thủ (đầu Phật), đây là Hòa Điền Ngọc, nó được đào từ trên núi Côn Luân đó.

Địch Thanh nhìn thấy ngọc Phật thủ thì khẽ run, nghĩ thầm: “Đời mình không tín Phật, nhưng lại gắn bó khăng khít với Phật, bất kể chuyện tốt hay chuyện xấu gì cũng có dính dáng tới Phật Di Lặc."

Hắn lại nhìn sang bên, thấy đồ ngọc muôn hình vạn trạng toát ra thần vận đặc trưng, trên bề mặt chạm đủ các kiểu hoa văn; cái thì như thương tùng bách thúy(tùng bách xanh um), cái thì như mãnh hổ hạ sơn, cái thì như mực đậm vẩy ra, có cái lại như trúc non xanh mượt, tất cả đều đẹp nhưng hắn không thích.

Người đàn ông bán ngọc không ngại cực khổ giới thiệu tiếp:

- Khách quan, nếu ngài không thích miếng này cũng không sao, ngài xem ở đây còn có rất nhiều loại nè, đây là Lam điền ngọc, đây là Kỳ liên ngọc, lấy màu lục làm chủ đạo, loại lục nào cũng có hết, lục đậm, lục nhạt, lục biếc, lục sẫm... Ngài xem màu sắc này, tinh khiết làm sao...

Địch Thanh không để ý đến lời giới thiệu của người đàn ông mà ánh mắt dừng lại trên một miếng ngọc xanh. Dù ngọc xanh này không phải là Kỳ liên ngọc, nhưng cũng có màu xanh sẫm, sắc thái êm dịu, càng độc đáo đó là miếng ngọc này có một khối vàng nhạt nằm ẩn trong đó. Địch Thanh cầm lên xem, cảm thấy miếng ngọc này như một chậu hoa, trong lá xanh lộ ra hoa vàng. Địch Thanh vừa nhìn đã thích, liền hỏi:

- Miếng ngọc này bán nhiêu vậy?

Người đàn ông vội đáp:

- Khách quan quả nhiên có tinh mắt, đây là Nam dương ngọc chính tông, phẩm chất rất tốt, ngài nhìn bề mặt này ... đẹp không thể tả.

Đây là một miếng tạp ngọc, mặt ngoài còn có vết ngấn rất nhỏ nhưng nếu không chú ý kỹ thì sẽ nhìn không ra. Người đàn ông thầm cười Địch Thanh không có mắt nhìn, nhưng nếu khách hàng đã chọn thì không có lý do gì mà không lấy giá cắt cổ:

- Nếu như người khác hỏi giá, miếng ngọc này ít nhất cũng phải mười lượng bạc. Nhưng với khách quan, ngài trả cho ta tám lượng là được rồi?

- Tám lượng bạc?

Địch Thanh kinh ngạc, không ngờ rằng một miếng ngọc lại mắc đến thế. Hắn là Thập tướng, lương một tháng cũng chỉ có ba lượng bạc mà thôi. Địch Thanh xưa nay phóng khoáng rộng rãi, khoảng thời gian trước vất vả lắm mới dành dụm được một ít, nhưng đều đã gửi về quê cho đại ca, nên lúc này không dư giả cho lắm, sao có nhiều bạc như vậy để mua ngọc đó.

Người đàn ông thấy Địch Thanh có vẻ bối rối, vội nói:

- Tất nhiên giá tiền có thể thương lượng. Bảy lượng được không?

Địch Thanh lắc đầu nói:

- Trả cho ông một lượng thì được.

Người đàn ông kia khó xử nói:

- Một lượng bạc ít quá, quan nhân thêm chút nữa đi. Như vậy đi, hai lượng bạc chắc giá, không mặc cả nữa, nếu chỉ có một lượng thì ngay cả vốn cũng không đủ.

Khó lắm mới tìm được miếng ngọc mình thích, nên Địch Thanh không trả giá nữa, sảng khoái nói:

- Được.

Tiếp đó hắn thò tay vào trong ngực tìm kiếm, nhưng moi hết tiền ra đếm mới phát hiện cộng lại ngay cả một lượng cũng không đủ.

Sắc mặt người đàn ông trở nên khó chịu, chồm tới lấy ngọc lại, nói lầm bầm:

- Không có tiền thì đến đây làm gì?

Địch Thanh nghe thấy lời xấc láo của ông ta, hắn trừng mắt lên định mắng, nhưng nghĩ lại, tranh đấu với loại người này thì có ích gì chứ? Hơn nữa, lỗi là ở phần mình, trong người còn bao nhiêu bạc cũng không biết, trách không được Vũ Thường nói mình hồ đồ.

Không còn cách nào khác, Địch Thanh đành đứng dậy chuẩn bị rời đi. Người đàn ông nói mãi mà không thu được gì, nên bực bội mắng thêm một câu:

- Vừa nhìn đã biết nghèo kiết xác!

Lời còn chưa dứt, từ bên cạnh có một bàn tay mập mạp trắng trẻo chìa tới, trên tay cầm một đĩnh bạc lớn hỏi:

- Bằng này đủ mua ngọc rồi chứ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio