Sáp Kiện Vô Địch

chương 11: muốn khiêu chiến ca, phải có chi phí xuất tràng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Du Dương cùng Phan Trác Phỉ đồng thời hướng về phía cửa phòng, đập vào tầm mắt hai người là cái giày da bóng nhọn, sau đó chủ nhân của nó mới xuất hiện trong tầm mắt hai người Du Dương.

Người này mặc bộ tây trang mầu lam, tướng mạo coi như mượt mà, bất quá trên người lại mang theo cái kiêu ngạo của bọn phú gia, ngoài cửa còn có hai tiểu đệ đi theo.

Vừa tiến vào hắn liền hướng Du Dương miệt thị: "Ngươi muốn đoạt giải quán quân của ta?"

"Ngươi là quán quân? ta sao chưa bao giờ nghe nói qua quán quân nào như ngươi nhỉ? Bất quá không sao, vì Khuynh Thành tỷ tỷ đối với ta một lòng ái mộ, cho dù là ngươi ta cũng sẽ đoạt lấy!"

Du Dương mặt mỉm cười, bất ti bất kháng ( không kiêu ngạo không siểm nịnh) nói, Phương Chính thấy hắn có vẻ ghê gớm như thế cũng có chú lo lắng:"Tiều tử này có vẻ ghê gớm, chẳng lẽ lại là cao thủ! Không đúng, cao thủ nối danh Hoa Đô học viện ta đều biết hết cơ mà!"

Phương Chính liếc tấm phiếu trong tay Phan Trác Phỉ, trong lòng mừng rỡ, thì ra chỉ là sơ cấp sinh!

"Tiểu tử, ngươi biết ta là ai không?" Phương Chính hướng Du Dương gào lên.

"Ha ha, không quan tâm, ta chỉ cảm thấy hứng thú với mỹ nữ như Khuynh Thành tỷ tỷ! về phần ngươi muốn cho ta biết ngươi là ai, vậy trước tiên qua thái lan làm phẫu thuật chuyển giới, rồi qua hàn phẫu thuật thẩm mĩ, sau khi thành công có lẽ ta còn có thể suy nghĩ một chút a! Bất quá ngươi nhớ ký, ta chỉ nói là có lẽ thôi nha!" Du Dương nói.

" Ngươi... "Phương Chính áp chế lửa giận nói: "Hảo... Ngươi đủ cam đảm, có dũng khí cùng ta solo một trận không?"

"Solo? Không hứng thú!" Du Dương ra vẻ không quan tâm.

"Ta hướng ngươi khiêu chiên, ngươi không dám ứng chiến, ngươi có phải là nam nhân hay không đó!" Du Dương không ứng chiến, điều này làm cho Phương Chính phát hỏa.

"Hà hà, muốn ta ứng chiến cũng được thôi, bất quá phí xuất tràng của ta rất cao a!" Du Dương nói.

"Ngươi muốn đánh cuộc bao nhiêu?" Phương Chính hỏi.

"No! No! Không phải là ta muốn đánh cuộc bao nhiêu, mà là ngươi có thể cho ta bao nhiêu tiền làm phí xuẩt tràng! Ngươi phải hiểu một điều, là ngươi hướng ta khiêu chiến chứ không phải là chúng ta đánh cuộc! Nếu như ngươi không nộp phí xuất tràng thì... vậy coi như xong!"

"Không phải là tiền thi đấu sao? Được, ngươi muốn bao nhiêu?" Phương Chính tài đại khí thô (chắc như kiểu lắm tiền to mồm???)

Du Dương quơ quơ năm ngón tay: "Như thế nào cũng phải có con số này!"

"Được! Ta có thế xuất ra k đồng, bất quá ngươi phải thắng mới có thể lấy tiền! Nếu ngươi thua, đừng nói muốn lấy k đồng này mà ngay cả tiền viện phí cũng tự chi luôn đi!" Phương Chính nói.

" Ách... Năm... "Du Dương vốn chỉ muốn thôi, ai ngờ thằng ngốc kia vừa mở mồm thì đã k!

Thấy bộ dáng kích động của Du Dương, Phương Chính thầm nghĩ, biết ngay ngươi cũng chỉ là hổ giấy thôi mà: "Như thế nào? Nếu ngươi sợ, hiện tại có thể nhận thua rồi dập đầu xin lỗi, có lẽ ta sẽ suy nghĩ chuyện bỏ qua cho ngươi!"

Hiện tại trong đầu Du Dương toàn tiền là tiền, Phương Chính nói gì hắn căn bản nghe không rõ.

Khi Du Dương tỉnh lại, Phương Chính đã đi mất dạng!

Du Dương hướng Phan Trác Phỉ vội hỏi: "Khuynh Thành tỷ tỷ, tên vừa rồi đi đâu rồi?"

"Du Dương đồng học, mời gọi ta là lão sư!" Phan Trác Phỉ nghiêm túc nói.

" Ách... Tốt, Phan tỷ tỷ, tên vừa rồi đi đâu rồi!" Du Dương lại hỏi.

"Mời gọi ta là đạo sư!" Phan Trác Phỉ lần nữa nói.

"Dạ! Đạo tỷ tỷ! Ngài có thể cho ta biết tên vừa rồi đi đâu rồi không?"

"Ngươi có thể không gọi là tỷ tỷ không!" Phan Trác Phỉ rống lớn.

"Được rồi, được rồi, thật ra thì tỷ tỷ vốn xưng hô như thế ta cũng rất không thích! Ta có cảm giác, có lẽ nên gọi ngươi là Trác Phỉ đi, như vậy có vẻ thân thiết hơn!" Du Dương lần nữa làm rạng rỡ tinh thần vô lại.

Phan Trác Phỉ phát hiện mình chợt có cảm giác vô lực, người theo đuổi nàng rất nhiều nhưng chưa thấy tên nào da mặt dày như tên này, vừa dầy lại khó đối phó: "Chúng ta dường như mới lần đầu gặp mặt, thỉnh không gọi là Trác Phỉ!"

"Phải ... Phải ... Phải không?"

Du Dương biểu tình rất khó coi, thật giống như bị đả kích vô cùng lớn vậy, hai cánh tay rủ xuống, tròng mắt rưng rưng, đôi môi run rấy, gian nan lết ra khỏi chỗ báo danh!" (DG: % là khổ nhục kế =)) ) truyện copy từ truyenfull.vn

Thấy Du Dương một bộ giáng khuất nhục, Phan Trác Phỉ trong lòng dâng lên một tia không đành lòng. "Có phải vừa rồi ta nói hơi lớn, ngữ khí quá năng?"

Phan Trác Phỉ suy nghĩ một chút, quyết định đuổi theo an hắn một chút nhưng nàng vừa ra đến cửa, đột nhiên một bóng người nhảy ra trước mặt nàng.

"Trác Phỉ đạo sư, chúng ta lại gặp mặt!"

Phan Trác Phỉ vừa thấy dĩ nhiên là Du Dương, hăn đang mang một nụ cười tươi như mặt trời đang nhìn mình."

"Ngươi..."

"Hiện tại chúng ta đã gặp mặt hai lần rồi, như vậy hẳn là đủ quen thuộc rồi phải không! Nếu như ngươi cảm thầy chưa đủ quen thuộc, vậy chúng ta gặp thêm mấy lần nữa!" Vừa nói Du Dương vừa muốn rời đi. (DG: Ách, so vs khổ nhục kế còn ghê gơm a!)

" Tốt lắm, tốt lắm, không cần!" Phan Trác Phỉ không biết tại sao ngữ khí lần này của mình lại mềm đi: "Ngươi thích gọi thế nào thì như thế đi!"

"Hà hà, Trác Phỉ đạo sư, ngươi có thể hay không nói cho ta biết, tên vừa rồi đi đâu rồi không? Hắn không phải muốn cùng ta thi đấu ư, vừa rồi không cẩn thận thất thần, sau đó hắn nói gì ta cũng không nghe thấy!" Du Dương nói.

"Thất thần? Vừa rồi ta thấy ngươi ngu ngốc đứng ở kia, khóe miệng còn chảy nước miếng, ta tưởng ngươi đột nhiên phát bệnh nữa kia! Ngươi tại sao lại phân tâm như thế?" Phan Trác Phỉ nói.

"Ách... ha hả..." Du Dương lúng túng nói: "Cuối cùng hắn đi rồi?"

"Hắn hẹn ngươi xế chiều hôm nay h, gặp mặt tại nhà thi đấu sô !" Phan Trác Phỉ nói.

"Nga, thật tốt quá! Ta còn tưởng rằng hắn mặt dày ăn quịt của ta rồi chứ!" Vừa nghĩ đến đống tiền lớn trước mặt, khóe miệng Du Dương không kìm được nước miếng lại chảy ra.

"Wey Wey Wey! Ngươi không phải lại muốn thất thần chứ?" Vừa thấy bộ dáng của Du Dương, Phan Trác Phỉ vội vàng đê tỉnh.

"Hà hà..." Du Dương lau nước miếng, cười khan hai tiếng che dấu sự lúng túng trong lòng.

Phan Trác Phỉ có chút lo lắng hỏi : "Ngươi sẽ không phải thật sự muốn đến nhà thi đấu gặp hắn chứ!"

"Đi, đương nhiên phải đi, ta sao có thể không di!" Du Dương nói.

"Tên vừa rồi gọi là Phương Chính, là học viên ưu tú cao cấp ban, là một trong những người có năng lực cạnh tranh giải quán quân của Vũ Kỵ Đại Tái lần này, ngươi..." Phan Trác Phỉ muốn nói "Ngươi chỉ là sơ cấp học viên", nhưng sợ tổn thương lòng tự ái của hắn, cuối cùng vẫn không mở miệng.

"Trác Phỉ đạo sư đang lo lắn cho ta sao? Ta quả thật không nắm chắc thắng, nhưng ta sẽ đem dốc toàn lực, nếu như ngươi có thể đến cổ vũ cho ta mà nói.... ta tin tưởng, ta nhất định có thể vì ngươi mà sáng tạo kỳ tích!" Du Dương kiên định nói.

Đuổi Du Dương đi, trong lòng Phan Trác Phỉ xuất hiện sự hỗn loạn trước giờ chưa từng có. Thân ảnh Du Dương không nhảy nhót trong đầu nàng, có đuổi cũng không đi.

"Chiều nay có nên đi không đây... Đi hay không đi đây?" Phan Trác Phỉ không ngừng tự hỏi.

Phan Trác Phỉ nghĩ mãi không ra chủ ý nào hay ho, vừa hay lại thấy trên bệ cửa sổ cso bồn hoa cúc, nàng liền ngắt một bông hoa đang nở rộ, trong lòng mặt niệm nói: "Không đi... Đi... Không đi... Đi.... Không đi...."

"Không đi!"

Cánh hoa cuối cùng bị Phan Trác Phỉ bứt xuống.

DG: Liệu Phan Trác Phỉ có đi hay không. trận đấu giữa Du Dương và Phương Chính sẽ như nào, mới đón xem tập sau ^^

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio