Động tác Tiêu Cù rất nhẹ, nghiền từng chút một; tay trái xoa tóc Thành Khoảnh, tay phải hơi trượt xuống, nâng cằm cậu lên.
Thành Khoảnh lại không chịu nổi khẽ lắc đầu, để dương vt của Tiêu Cù rời khỏi một chút, giống như mèo con liếm mút vật trước miệng.
Đuôi mắt cậu nhiễm màu hồng đào bị lệ thấm ướt, giống như một đóa hoa vừa sống động vừa kiều diễm.
Tiêu Cù gãi gãi cằm cậu, lực đạo dưới chân càng trở nên nặng hơn.
Thành Khoảnh bất an vặn vẹo, bản thân cũng không biết mình hi vọng rời khỏi giam cầm của Tiêu Cù hay là tuân theo khoái cảm vạn kiếp bất phục giờ phút này.
Cảm giác được người quỳ trước mặt run rẩy, ánh mắt Tiêu Cù chợt thay đổi, bực bội túm gáy Thành Khoảnh bắt cậu phải ngẩng lên nhìn mình.
Trong miệng ngậm dương vt của đàn ông, mà dục vọng của mình lại bị đối phương dẫm dưới chân, tư thế này không thể nghi ngờ là khuất nhục và khó coi cực độ.
Đầu óc Thành Khoảnh phản ứng chậm, hai tay cầm lấy dương vt bên môi, vươn đầu lưỡi liếm liếm, sau đó hôn xuống tới tận rễ.
Lực dưới chân Tiêu Cù lại nặng hơn, giẫm đến nỗi làm cả người Thành Khoảnh run rẩy.
Không biết là do động tình sợ hãi, sợ làm Tiêu Cù bị thương hay là vốn xuất phát từ bản năng mà Thành Khoảnh không ngậm lấy dương vt nữa, không ngừng liếm hai bên túi và giữa háng.
Cự vật liên tục quật vào gò má thanh tú, Thành Khoảnh nhắm mắt lại mặc cho mùi vị của Tiêu Cù bao phủ lấy hô hấp của mình.
Tiêu Cù bỗng nhiên dừng lại.
Đáy mắt Thành Khoảnh đã sớm nhuốm đầy tình dục, khoái cảm từ phía dưới vô duyên vô cớ biến mất.
Dưới cơn hoảng hốt, tay trái của cậu run rẩy sờ soạng tìm kiếm phía dưới, đầu tiên là đụng phải quần tây của Tiêu Cù, sau đó là mắt cá chân của hắn, kìm lòng chẳng đặng mà cọ cọ lên.
Thành Khoảnh không biết bộ dạng bản thân hiện giờ thế nào, lý trí thần phục dục vọng, từ chậm tới nhanh mà cầu hoan dưới chân Tiêu Cù, như gần như xa mà nhìn hắn, yết hầu phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.
Con ngươi Tiêu Cù thâm thúy, cuối cùng vẫn giẫm lên lần nữa, giẫm không chút lưu tình, một chút thương yêu cũng keo kiệt không ban cho.
Thành Khoảnh run rẩy kịch liệt, hưng phấn tới cực hạn rồi bắn ra dịch thể trắng đục.
Nhưng giọng nói của cậu lại bị nghẹn trong cổ họng.
Tiêu Cù đứng dậy, túm lấy đầu Thành Khoảnh ấn vào hạ thân mình bắt đầu đâm ra rút vào.
Thành Khoảnh bị đâm vào khó chống đỡ được, chỉ có ôm chặt lấy hai chân Tiêu Cù, ngửa cổ ra sức co rút khoang miệng để Tiêu Cù tiến vào càng sâu, làm tới càng thích hơn.
Hai mắt Thành Khoảnh trống rỗng, trước mắt chỉ thấy bụng nhỏ của Tiêu Cù.
Rất lâu trước kia, cậu và Tiêu Cù từng so xem cơ bụng của ai đẹp hơn, lúc ấy cậu đã thắng.
Tiêu Cù lại nhân lúc cậu thất thần mà gõ lên trán cậu, cười trêu chọc: "Đẹp với chả đẽ, mau đi tắm đi, mồ hôi dính hết lên người tôi rồi."
So cơ bụng để làm gì chứ?
Thành Khoảnh nghĩ, bản thân năm mười bảy mười tám tuổi thật sự dại dột đến buồn cười, thích người ta nhưng lại không theo đuổi, thế nào cũng phải tranh cãi, thế nào cũng phải so cơ bụng mới chịu.
Lẽ nào cơ bụng đẹp hơn có thể theo đuổi được người trong lòng sao?
Quả thực vô nghĩa.
Trước khi cao trào, Tiêu Cù rút dương vt ra.
Thành Khoảnh mờ mịt quỳ dưới đất, mắt phải vì bị bắn đầy tinh dịch mà không mở được, mắt trái trống rỗng hé ra một nửa.
Tinh dịch còn đọng lại trên tóc và lông mi nhẹ nhàng chảy xuống, kéo theo một chút ngưa ngứa mà nóng bỏng.
Không khỏi nhớ đến lúc vừa lên cấp ba, khi ấy nam sinh thích nhất dùng "phía dưới" để chào hỏi nhau.
Có một lần cậu túm được Tiêu Cù nhất quyết muốn so với đối phương, ngoài miệng còn đùa giỡn lưu manh: "Bắn đầy mặt cậu!"
Lúc ấy Tiêu Cù đã nói gì nhỉ?
Đã không còn nhớ rõ nữa rồi.
Cảm giác không phải lời gì hay ho cho lắm.
Cũng đúng thôi, nghĩ đến việc khẩu giao cho người ta bao nhiêu năm như vậy vốn không phải chuyện hỏng bét gì.
Thành Khoảnh mím môi, liếm tinh dịch bên khóe miệng.
Khuôn mặt được người đỡ lấy, tinh dịch ở mắt cũng được ngón tay vuốt đi, lúc này cậu mới mở to mắt nhìn Tiêu Cù.
Biểu tình Tiêu Cù đạm nhạt, giống như không bị cậu lấy lòng.
Trong lòng Thành Khoảnh hơi động, lúc bàn tay Tiêu Cù sắp rời đi cậu cầm lấy cổ tay đối phương.
Ngón tay được ngậm lấy, Tiêu Cù theo bản năng nhíu mi.
Người quỳ phía dưới đang liếm ngón tay hắn, giống như vừa rồi liếm dương vt hắn vậy.
Đích xác là tác phẩm được thầy giỏi nhất dạy ra, động tác nào cũng đủ để khơi mào tình dục.
Tiêu Cù có chút thất thần, ngơ ngẩn nhìn Thành Khoảnh liếm sạch tinh dịch trên tay mình, lúc hồi thần lại, trên mặt Thành Khoảnh cũng đã sạch sẽ rồi.
Cậu vẫn quỳ rất nghiêm chỉnh, quần lót giữa hai chân ướt đẫm, mặt trên còn nhìn thấy dấu giày mờ mờ.
Thành Khoảnh nhìn Tiêu Cù, nói: "Tiêu tiên sinh, chút nữa chúng ta có thể tắt đèn rồi làm không?"
Tiêu Cù vừa nghe đã biết, vết thương phía sau của cậu còn chưa tốt.
"Cởi quần lót ra." Tiêu Cù nói: "Tôi muốn nhìn thử."
Thành Khoảnh cởi bỏ quần lót, lúc nằm trên mặt đất tách hai cánh mông ra, cơ hồ trái tim trong lồng ngực cậu cũng rớt ra ngoài.
Nơi ấy luôn luôn hơi đau, nhưng căn bản là không nhìn ra có gì khác thường.
Trước khi đến đây cậu đã nhịn đau khuếch trương tốt, lo lắng Tiêu Cù thấy nơi riêng tư của cậu bị sưng không muốn làm, vì thế còn cố ý cắm một cây ngọc thể vào.
Ngọc thể là thầy dạy đưa cho cậu, nhưng từ trước đến nay chưa từng dùng.
Quả nhiên, Tiêu Cù vừa thấy ngọc thể đã thay đổi ánh mắt.
"Lấy thứ này ra, qua bên kia đứng." Tiêu Cù chỉ vào cửa sổ thấp sát mặt sàn, ngữ khí không tốt.
Vốn hắn cũng hiểu được, lần trước bản thân đã làm Thành Khoảnh bị thương, nếu vết thương chưa khỏi hôm nay sẽ không làm.
Thế mà Thành Khoảnh lại cắm ngọc thể ở nơi riêng tư như vậy, hiển nhiên là quyến rũ cùng với lấy lòng.
Nếu đã như vậy, hắn cũng sẽ không để dục vọng của mình chịu ấm ức nữa.
Không còn quần lót, Thành Khoảnh chỉ có thể kẹp mông thật chặt, cẩn thận mà đi tới cửa sổ, không để cho ngọc thể rơi ra.
Mãi tới khi đến bên cạnh cửa sổ cậu mới chống tay vào cửa kính, tay còn lại vòng ra phía sau chuẩn bị lấy ngọc thể ra.
Không ngờ Tiêu Cù lại giành trước, mạnh tay rút ra.
Dị vật bị lôi ra mãnh liệt, Thành Khoảnh cảm kích phát ra tiếng kêu rên, chân suýt nữa đứng không vững, đau xót kêu một tiếng: "Tiêu..."
Tiêu Cù không cho cậu thời gian thích ứng, cầm lấy dương vt đã cương cứng của mình đâm vào.
Cơ thể Thành Khoảnh dán lên lớp thủy tinh lạnh lẽo, hai chân run rẩy, đau đớn và khoái cảm đồng thời đánh úp lại, vô số hình ảnh hiện lên trong đầu, thân thể bị động tác làm tình của Tiêu Cù kích thích, sỉ vật nửa mềm giữa hai chân bị chịch tới ngẩng đầu nhỏ giọt, dịch thể văng lên cửa sổ sát đất không dính một hạt bụi.
Tiếng rên rỉ của Thành Khoảnh bị vỡ vụn, từ cao vút ngọt dính tới vụn vặt.
Tiêu Cù đâm vào rất sâu, mồ hôi rơi trên vai cậu, giống như không hề biết mệt.
Giọng nói Thành Khoảnh đã khàn khàn, chỗ giao hợp cũng đã hoàn toàn chết lặng, cảm giác duy nhất còn rõ ràng chính là khoái cảm Tiêu Cù mang lại cho cậu.
Đứng không vững nữa, Thành Khoảnh trượt cả cơ thể xuống, được Tiêu Cù dùng một bàn tay giữ lại.
Cậu nghe thấy hơi thở trầm thấp của Tiêu Cù, ngay tại phía sau, gần trong gang tấc, gần đến mức có thể xâm nhập vào đáy lòng cậu.
Cậu cong khóe môi, để mồ hôi lạnh trên cơ thể rơi xuống cánh cửa thủy tinh.
Đâm vào, rút ra.
Rất đau, cũng rất sướng.
Tất cả cảm thụ chân thực này là cảm giác của người còn sống, cậu cảm nhận được hết thảy.
Lúc tinh dịch bắn ra trong cơ thể mình, cậu chịu đựng hốc mắt nóng rực, nhỏ giọng tự nói với mình ——
Không còn gì tiếc nuối nữa rồi.
Thịnh Vũ..