Nửa năm của hắn cứ thế trôi qua, hắn bây giờ chỉ mới thôn phệ thành công được một phần hai Dị hỏa đứng thứ “ Thiên viên thánh viêm “ nhưng thực lực đã bay vọt lên vô thượng thánh giả vô thượng cảnh, kiếm đạo cũng đã bước vào thiên kiếm hợp nhất đỉnh phong cảnh, tinh thần lực của hắn thậm chí còn nhảy lên đến bán thần cảnh trung kỳ, nói chung thực lực của main bây giờ cực kỳ bá đạo, còn chưa tính đến ''thánh hồn'' nữa.
“Đến lúc đi lấy đồ rồi... thật không ngờ cái thần thể đó của mình lại có thân phận lớn như vậy... trách nhiệm của mình càng ngày đúng là càng lớn mà “Hắn cười trừ thở dài ngao ngán nói,bước ra khỏi động phủ của mình hướng nơi trung tâm của bí cảnh phóng đi.
Khoan nói đến chuyện main đi đâu mà nói đến cái ''thân phận'' mà main đang nói đến,Quay lại đến nửa năm trước bên trong tâm khiếu của hắn, vì sao hắn ở Tâm khiếu mà không ở thức hải?... thức hải của hắn hình như đã bị phong bế nên không thể tiến vào đó hỏi chuyện Atula được nên hắn phải vào tâm khiếu hỏi Hư vô cổ đế vậy.
Bên trong Tâm khiếu, đập vào mắt của hắn là một thiếu niên không hơn không kém, trắng từ đầu đến chân từ tóc mắt và cả bộ bạch y mà hắn đang mặc nữa, trông Hư vô cổ đế bây giờ ngưng thực hơn nhiều so với lần trước hắn tới, không đợi hắn hỏi Hư vô cổ đế nhìn hắn như đã nhìn thấu tâm can hắn nói:
“Muốn hỏi vì sao Thức hải của ngươi mà ngươi không vào được chứ gì?... “
“À... vâng... ở đó có.. “
Hắn xoa đầu gãi gãi nói liền bị Hư vô cổ đế cắt đứt bằng giọng nói đau thương vốn có của mình:
“Biết rồi là sư phụ ngươi... Nếu ta nói ở trong thức hải của ngươi có một con ''hỗn độn hung thú'' thì sao nhỉ?... Yên tâm đi mới ấu niên kỳ mà thôi... Atula vì đảm bảo ngươi không chịu ảnh hưởng từ nó nên mới làm vậy... Hung thú vẫn là hung thú mà... nó sẽ ăn ngươi nếu có thể... “
“Vậy à?.. mà nó đến đây từ lúc nào?... sao con không biết?... “
Hắn hỏi lắc léo lại, hắn thật sự thấy quá nhiều điểm nghi hoặc trong lời nói của Hư vô cổ đế, ít nhất hắn vẫn biết nguyên nhân vì sao Atula không gặp hắn, ít nhất cũng gần hai mươi năm rồi chứ ít gì?
“Từ lúc cha của ngươi chết đấy... chính cha ngươi kiếp này tặng cho đấy... nó vừa vào liền bị Atula phong ấn lại thì ngươi lấy cái gì mà biết?... mà không cũng không nên nói hắn chết... ta vẫn cảm nhận thấy linh lực của hắn... tuy rất yếu nhưng chắc chắn là hắn vẫn còn sống... chắc chắn với ngươi là vậy... nên có chuyện gì tìm hắn hỏi... ta không rảnh nói chuyện đấy.. nhá... “
Hư vô cổ đế nói với giọng chắc nịch như “ ta biết tuốt” khiến hắn cũng phải bị cuốn theo thôi.
“Cha chưa chết?... vậy suy luận của mình hoàn toàn đúng sao?... mà người làm sao lại sáng như vậy?... không phải hấp thụ lôi kiếp của con chứ?... “
Hắn đưa tay lên xoa cằm vẻ đăm chiêu sau đó mới ngước nhìn Hư vô cổ đế nói tiếp.
“À... ừ... có được không?... đổi lại ta giúp ngươi có một tia “Vương Hư tử khí” là may lắm rồi,còn nói cái quái gì nữa?... ngươi không có ''vô thuộc tính'' thì làm sao hấp thụ được “ vô thuộc tính'' nên ta hấp thu giúp thôi... tránh lãng phí thứ quý giá như vậy... “
Hư vô mở miệng nói, giọng hầm hực như đang tức giận nhưng vẫn có một tia trêu đùa hắn.
“Khoan... Tử Hư Vương khí là cái gì?... Vậy là Hư Vô được chia làm hai thuộc tính: Hư cùng Vô như lưỡng nghi chia âm cùng dương vậy sao?... “
Hắn nhanh chóng cắt ngang lời nói của Hư vô cổ đế, hỏi.
“Khí được ta chia làm chín loại xếp từ thấp đến cao: linh khí, vương khí, hoàng khí, tôn khí, thánh khí, thần khí, đế khí, tổ khí cuối cùng Đạo khí, cái sau hơn cái trước khoảng hai hoặc ba lần, chỉ có ''đạo khí'' mạnh hơn ''tổ khí'' là mười lần mà thôi... Nói Hư Vô giống Âm dương cũng không sai nhưng chưa đủ,nó mạnh hơn gấp trăm lần, thậm chí còn mạnh hơn nhiều nữa,
Nếu theo như ta biết thì lúc đầu vũ trụ chỉ là một mảnh trắng xóa cùng một mảnh đen kịt chứ không phải là hỗn độn như vậy... nói trắng ra Hư vô là điểm xuất phát, là số ... chứ không phải Hỗn độn là số ... hỗn độn là số rồi... mà âm dương từ đâu ra?... từ Hỗn độn qua nhiều vũ trụ kỷ diễn hóa mà ra... Mà ''hỗn độn'' lại từ ''Hư vô'' diễn hóa ra... thời gian bao lâu thì ta cũng không rõ... thì Âm dương lấy cái gì mà có thể mạnh hơn Hư vô được sao?”( cái này không đúng thì cũng đừng ném mình thấy lô gíc thì mình viết thôi..)
Hư vô cổ đế mỉm cười giải thích như không nói, lão quái vật sống không biết bao nhiêu năm hiểu biết cực kỳ sâu rộng, thậm chí có thể nói lão không gì không biết, không gì không hiểu.
“Ra vậy... có một chuyện khác con muốn hỏi người... Hai tộc bán nhân đó chắc chắn có sự vượt trội hơn so với tam tộc trước đúng không?... nếu đúng thì sự vượt trội hơn đó là gì?... “
Hắn gật đầu hiểu ý, sau đó vẫn hỏi tiếp, hắn là người hiện đại, là kẻ từ trái đất đến nên không thể không biết ''thuyết tiến hóa'' của Darwin được, kẻ đến sau thì đa phần luôn vượt trội hơn kẻ tới trước, không cái này thì cũng là cái khác, không thể không vượt trội hơn được nếu vậy thì tại sao lại lấy hai tộc đó thành lập làm một sự kiện “ tiểu mạt pháp'' chứ? ( có sai cũng đừng ném tội nghiệp.. bí quá nên hóa liều)
“À... ở với kẻ thông minh có khác nghĩ thông rồi chứ gì?... Chính là đệ nhất thần thể... ''Lục đạo luân hồi thể'' của ngươi đấy... nhưng ngươi đừng mừng vội... nó chỉ mới ở chi mà thôi... còn đến chín nấc thang mà ngươi phải bước nữa lần lượt là: Linh thể, Vương thể, hoàng thể, chí tôn thể, Thánh thể, thần thể, đế thể, tổ thể và cuối cùng là tỷ người mơ ước “ Lục đạo luân hồi Đạo thể“....
Hư vô cổ đế giải thích cho hắn, đôi mắt vẫn nhìn hắn như vậy, bỗng hẹp lại như nhìn ra trong lòng hắn đang nghĩ gì vậy, ông gật đầu nói tiếp:
“Ta biết ngươi muốn hỏi ta chuyện của Hư minh nguyệt hồng.. nó không hẳn là quên ngươi đến lúc nào đó,nó sẽ nhớ lại... đến lúc này thì ta cũng nói với ngươi thật lòng... ta vào đây thì đã không bao giờ ra ngoài được nữa rồi.. nên ta sẽ nói sự thật cho ngươi... Ta là tổ tiên của Hư vô cổ tộc nên ta biết Hư minh nguyệt hồng lần này chính là về Thất giới, nếu ngươi không nhanh thì cô bé rất có thể sẽ là làm dâu người ta... ta nói vậy ngươi hiểu chứ?... Thời gian của ngươi không có đâu... ra ngoài đi... thiên tộc lại một lần nữa phái người tới đấy... tương lai của con bé ta nhờ ngươi... “
Nói xong thì hư vô cổ đế phất tay một cái thế là hắn bị đánh bay ra ngoài Tâm khiếu của mình một cách vô tình, lúc này Hư vô cổ đế mới trở lại bình thường không còn sắc bén nhìn thấu tâm can con người như trước nữa mà như là một lão già gần đất xa trời thở một hơi dài đằng đẵng như vài thế kỷ vậy, nhẹ nhàng nói:
“Nếu thằng bé này có thể trở thành cháu rể của mình thì tốt quá... lúc đó chết cũng yên lòng... hài... “
Lão nhắm đôi mắt mỏi mệt của mình lại như một kẻ say rượu từ từ chìm vào giấc ngủ sâu vậy.
Quay lại với main, hắn cứ như kẻ mù đường vậy, đầu không ngừng quay sang trái rồi sang phải, chạy sang đông sau đó chạy sang tây trong khu rừng rậm rạp, cuối cùng hắn phải dừng lại thở hồng hộc, đôi mắt của hắn vẫn nhìn về phía trước với vẻ hào hứng nói khẽ:
''Cuối cùng cũng đến nơi rồi.. “
Phía trước của hắn có một con rồng bạc có đến tám cái chân, nằm vo tròn người lại dưới chân là một cây non có đến mười hai lá, thân mà xanh lục, sáu lá màu đỏ mọc đối xứng với sáu lá màu xanh lam,Cái cây này được xếp vào Thần cấp dược phẩm được gọi ''Thập nhị Dực băng hỏa sinh mệnh thảo'', nó cũng như cái tên của nó, những cái lá như những cái cánh vậy,sáu lá màu đỏ là hỏa, sáu lá màu lam là băng, thân cây lại tỏa ra Sinh mệnh lực cường đại.
Nhưng là thần phẩm chắc chắn là có Thần thú thủ hộ rồi, con này gọi là ''Bát tý Ngân long'', nó là long chứ thật ra là đại cự tích có một ít máu rồng xót lại mà thôi, một bộ giáp màu bạc sáng loáng, đôi mắt nhắm nghiền như đang ngủ, thực lực của con này hắn đã xác định chỉ là bán thần cảnh đại viên mãn nhưng có thể cùng chân thần cảnh thần thú khác ''bình khởi bình tọa'' vì nhờ có một chút long huyết, đây là mục tiêu của hắn.
“Cửu trong-Đại thiên kiếm trận... “
Hắn đang trong trạng thái ''Long hóa'' vọt ra xuất hiện sau lưng là chín thanh huyết kiếm nhìn như hư ảo nhưng nó cực kỳ khổng lồ dài đến trăm mét hướng con ngân long bay đến,
“Grào... Phập... Grào... “
Con ngân long vươn người đứng lên, nó cao hơn trăm mét,dài từ đầu đến chân phải hai trăm mét có thừa, bề ngang khoảng năm mươi sáu mươi mét, sáu tý mạnh mẽ vung ra nhưng vẫn bị ba thanh huyết kiếm xót lại đâm xuyên người khiến nó đau lớn thét lên.
“Susano'o... Odama Rasenshuriken... “
hắn sử dụng Susano biến thành người khổng lồ, sáu cánh tay mỗi quả Cầu khổng lồ bên ngoài một lưới đao gió bao lại hướng Ngân long đưa tới, ra tay là sát chiêu, càng nhanh càng tốt.
“Grào... bành... grào... “
Con rồng gồng mình đưa tay lên trước ngực chống đỡ sáu lưỡi Odama rasen shuriken, một tiếng nổ khổng bố vang lên, khói bụi tan đi, con ngân long vùng lên đẩy ngã hắn xuống, thét lên thị uy.
“Vùng vẫy dãy chết... “
Hắn phát hiện Ngân long đã bị đoạn mất ba cánh tay, chỉ còn năm cánh tay và cái mỏm mà thôi,sáu cánh tay của hắn khóa chặt lại con ngân long,lại một đôi tay sau lưng mở ra mở ra, nói đúng hơn là đôi cánh như cánh tay, một thanh kiếm lại đâm xuyên qua đầu lâu của con ngân long.
“Grào... Gr... Giẫy chết nữa đi ta xem nào?... “
Con nhân long vùng vẫy sau đó từ từ tắt thở đổ gục xuống, nó chính thức vẫn lạc, chỉ trong ba chiêu,con ngân long lập tức tan biến đi như không khí vậy, nói trắng ra là nó đã bị giàn ''trang bị bá đạo'' của main hấp không còn cái gì nữa.
“thập nhị dực băng hỏa sinh mệnh thảo... hóa thành thực lực của ta đi nào... “
Hắn bước đến bên cạnh thần thảo,hắn cũng không ngắc lấy thần thảo mà ngồi xuống khoanh chân rồi chắp đôi bàn tay rắn chắc của mình lại, băng,hỏa,sinh khí từ cây thần thảo bắt đầu hướng thân thể của hắn bay vào, cải tạo và nâng cao tố chất thân thể hắn.