Vô tận hải vực, bên dưới km, ánh sáng không thể với tới nơi này được, có hai thân ảnh đang đánh nhau điên cuồng,một người ngự thanh huyết kiếm người còn lại thì có một ma thần hộ thể,cả hai một công một thủ, một tiến một lùi nhưng nói chung là cái vực này có lẽ sắp bị hai người đánh sập rồi,
Cả hai cùng tách ra, người ngự kiếm hộc ra một bống máu màu đỏ tươi ho khan nhìn người có ma thần thủ hộ đó,lạnh lùng nói:
“ ngươi không phải có một mình mà có đến bốn người... đúng chứ?... “
Không sai người ngự kiếm chính là main,hắn bây giờ chỉ mới là hậu kỳ nhưng có thể cùng Ma gia một kẻ đứng ở đỉnh phong đại lục, bán bộ phi thăng cảnh thì duy trì được hai ba ngày là đã mạnh lắm rồi.
để có thể đưa ra kết luận như vậy cũng không phải không có nắm chắc, nếu không chắc chắn một phần nào đó thì hắn sẽ không nói,Hắn đã nhớ rất kỹ để ý toàn bộ cử chỉ hành động, biểu hiện thậm chí là vũ kỹ mà hai tên trước cùng tên này, hắn chắc chắn đến bảy tám phần là có trên ba kẻ như vậy, như hắn cùng tam thi vậy.
Có thể tên trước mặt của hắn bây giờ cũng là chỉ một cổ phân thân cao cấp hoặc có thể là anh em ruột thịt gì đó, nói chúng hắn nhớ đến Ma gia tứ tướng còn ở đâu thì hắn không nhớ rõ lắm, đây là thứ hắn không chắc chắn, tất nhiên nó cả chiếm ba phần hắn không nắm chắc.
Ma gia nghe nói vậy thoáng giật mình nhưng lập tức cười cười nói:
“Thì sao?... ngươi nghĩ ngươi sống được qua hôm nay sao?... “
Xung quanh Ma gia ma khí bắt đầu kinh khủng bốc lên, ma thần bắt đầu ôm lại hắn, toàn thân nó bắt đầu có màu đỏ hoa văn hiện lên, một câu ngọc màu đỏ hiện lên, hai rồi ba... lúc nó hoàn toàn dừng lại thì là chín câu ngọc... ma thần sau lưng của hắn bắt đầu cầm vũ khí của mình, một thanh đại đao màu đỏ, hai tay mở rộng nó bây giờ cao lớn như một tên ma thần thật sự.
“Trò mèo... “
Hắn nhếch miệng cười, đúng là hắn không bằng Ma gia nhưng về lật bài thì hắn hơn hẳn, thánh hồn của hắn một lần hiện lên bao lại hắn,huyết kim sắc lôi long từ đó xuất hiện, một huyết luân chờ sẵn, nó bây giờ có đến sáu cái chân, bốn đôi cánh, hai chân trước của nó cực kỳ to, hai thanh kiếm màu đen trắng bọc bên ngoài hai mũi kiếm như kiếm ánh sáng vậy.
Cuộc chiến sinh tử bây giờ mới thật sự bắt đầu, Long thần vs ma thần, cuộc chiến giữa hắn với Ma gia chẳng khác bao nhiêu đâu, hắn tất nhiên vẫn là kẻ ra tay trước, thanh huyết kiếm của hắn bây giờ mạnh hơn cả chục lần so với thanh huyết kiếm lúc trước,hoàn toàn có thể ''khủng khiếp'' để hình dung về độ cứng và sắc bén, vốn liếm của hắn đều đổ hết vào đây thì thanh huyết kiếm muốn yếu cũng khó.
Ma gia vẫn đứng yên đó, hắn tự tin vào khả năng phòng thủ của ma thần của mình, hắn vẫn nghĩ main bây giờ có nằm mơ cũng không thể làm tổn thương ma thần của hắn nhưng hắn đã nhầm, Ma thần của hắn đã bị chém đứt làm bốn bởi hai thanh hắc bạch song kiếm, hắn gào lên à không là ma thần của hắn gào lên đau đớn:
“Khốn kiếp...”
Ma gia bắt đầu phản công, một đao lại một đao khủng bố đánh xuống,một đao như đoạn thủy, nước biển thậm chí bị hắn chém đứt đôi như không gian bị chém đứt ra vậy.
Hắn lập tức chuyển từ tấn công thành phòng thủ,tất nhiên hắn cũng không quên mình có susanoo, có mà không dùng thì hơi phí, hắn chỉ cần phòng thủ thì Ma thần cũng tự vỡ mà thôi, đừng quên hắn có thanh huyết kiếm và... huyết nguyệt chi luân, vết thương của Ma thần chẳng thể khép lại, kết cục đã được xác định khi vừa bắt đầu.
“Bặp... Đầu to mà não như trái nho... “
Hắn trở tay nắm lấy hai cổ tay của ma thần, hắn xoay từ trên xuống, một chiêu ''thần long bãi vĩ'' đánh thẳng vào đỉnh đầu của Ma thần, phòng thủ trạng thái của hắn lập tức chuyển thành tấn công, lục trảo như hóa thành trăm trảo ảnh, cào nát cả thân hình của Ma thần.
“Haaaaaa....”
Ma gia từ bên trong Ma thần thoát ra, mạnh mẽ hướng hắn xông tới, cầm lấy thanh đại đao khổng lồ của Ma thần một kích giáng thiên đánh tới, nhưng đó là những gì hắn làm được, một huyết luân cắt hắn thành hai mảnh,hắn cũngtừ bên trong huyết kim sắc lôi long hiện ra,nói:
“Đầu to mà não vẫn như trái nho... vẫn còn một tên... đừng để ta tìm ra ngươi... “
Hắn nói xong thì Ma gia cùng ma thần của hắn đều tiêu thất một cách bí ẩn, rõ ràng đã bị hắn hấp mất rồi, lần này nhìn có vẻ hắn đã thắng nhẹ nhàng đơn giản nhưng không phải vậy, toàn bộ xương cánh tay và xương lồng ngực đều đã rạn nứt, mấy cái thậm chí bị gãy, nên nhớ xương hắn so với ma thú còn muốn cứng.
“Grào... “
Một tiếng rống vang lên, áp lực của hắn bắt đầu tăng lên, hắn nghe được lập tức nhìn vào la bàn mà Hải tâm minh đưa cho hắn, bên trên có một dấu màu xanh lục và một dấu màu đỏ, nó cực lớn to gấp ba lần cái dấu của hắn, theo hắn biết thì độ lớn tương đương với thực lực.
“Nó nhận ra máu của mình sao?... chạy... “
Hắn lập tức khó hiểu nói nhưng lập tức quay đầu ngược lại phóng đi, nhưng khoảng cách hai bên bắt đầu bị rút ngắn một cách chậm chạp nhưng vẫn đang bị rút ngắn, nếu trong mười lăm phút nữa hắn không đến được hang động của dị hỏa thì hắn phải quay đầu chiến đấu với con hải thú này một trận là điều khó tránh khỏi.
Tốc độ của hắn cực kỳ kinh hồn, lần này hắn không cần lo lắng có tiếng động vang lên nữa,hắn sợ không sai hắn đang sợ thứ đang rượt đuổi hắn,nhưng hắn càng sợ thì tốc độ của hắn càng kinh khủng,khoảng cách vẫn được hắn kéo dài rồi lại bị rút ngắn, cuối cùng trước mặt hắn là hang động đó nhưng sau lưng đã là con hải thú đó.
Nó là một con... thật sự hắn không biết nên nói nó giống cái gì nữa, nó có cái mai rùa nhưng có móng vuốt như kỳ lân, cái đầu thì như rồng và nó như được đúc ra từ hoàng kim vậy, đôi mắt của nó đỏ như máu nhưng đều hắn kinh ngạc là nó chỉ to bằng tiểu kim,chỉ khoảng cm mà thôi.
“To thật... lần này xong thật rồi... “
Hắn kinh ngạc nói, thật sự hắn cũng không ngờ thứ rượt đuổi mình lại lớn như vậy, một trận chiến bây giờ đã không thể tránh khỏi được rồi, đấu thần kỹ được hắn sử dụng bao lấy mình, sau đó là thánh hồn sau đó là một susanoo bao lấy lại hắn,Lần này không phải trăm mét như lúc trước mà võn vẹn chỉ có một mét, huyết luân cũng chỉ còn cm, từ kẻ khổng lồ biến Goblin.
Cuộc chiến giữa những kẻ tí hon chính thức bắt đầu, Hai bên xông vào nhau như hai quả thiên thạch, một tiếng nổ khủng khiếp vang lên, nhỏ nhưng có võ chính là câu tặng con kim quy lúc này,cả hai tạo ra một vụ nổ như hạt nhân vậy,tuy có nước ản lại nhưng nó vẫn khiến vô tận hải vực này hoàn toàn hủy diệt nhưng cửa động dị hỏa lại không sai cả,
Hắn bị húc bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu,hắn chấp nhận mình bị đánh bay để bảo vệ cửa động không bị sao cả, không biết vì sao hắn lại muốn bảo vệ con dị hỏa nhỏ đó, hắn không biết mình đang làm cái gì nữa, có lẽ hắn quá yếu lòng rồi, hắn lại đứng dậy,lần này hắn không cần dùng trạng thái gì cả, hắn không cần những trạng thái đó, nó vô dụng trước mặt tiểu kim quy rồi.
Ý cảnh của hắn bắt đầu khủng bố tỏa ra, hắn biết kẻ trước mặt mình không phải là tiểu kim nhưng lại cho hắn cảm giác đó là tiểu kim, hắn ghét kẻ mạo danh người khác, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng ý cảnh của mình, nếu lúc đó hắn sử dụng thì Ma gia có thêm chín cái mạng cũng đừng mong sống được.
nước biển không tự chủ bị đánh ra xa, hắn không bị áp lực của nước nữa, ý cảnh là gì?... là thứ siêu nhiên nhất mà hắn thừa nhận, đúng nó là thứ siêu nhiên, nó khiến người khác chết không biết vì sao mình chết... thì có thể gọi ý cảnh là siêu nhiên không?
Hắn chắp tay của mình lại, một phật nhân vàng lượm sau lưng hắn hiện lên, hắn không biết vì sao sau lưng mình lại có phật như vậy, vị phật nhân đó đưa một bàn tay ra,huyết nhãn kim quy bị phật nhân khổng lồ bắt vào trong lòng bàn tay, phật nhân tan biến đi cùng huyết nhãn kim quy.
“Khục.. phụt... lần này ta chết thật sao?... “
Hắn gục xuống phụt ra một ngụm máu sau đó khóc nói,hắn thật sự rất muốn khóc nhưng thiên cứ thích trêu đùa hắn như một con rối vậy, hắn bây giờ thật sự vô lực rồi,tác dụng phụ của ý cảnh thật sự quá kinh khủng, hắn ngã xuống đó,hắn chìm xuống,cả tinh thần và thể xác đều đang chìm xuống,nhưng hắn cảm thấy ấm áp, ít nhất là vậy, hắn trước khi chết vẫn cảm thấy sự ấm áp, từ đâu ư..
Một con rồng màu xanh lục quấn lấy người của hắn, nó chính là lão long già bên trong cửa động, tất nhiên lão thấy rõ hắn dùng thân ngăn cản dư chấn không để cửa động bị sụp đổ, nó kéo hắn vào động khẩu,âm thanh mệt mỏi từ cổ họng nó vang lên:
“Kẻ xin lỗi là ta mới đúng... Thật không thể tin là ngươi mò đến tận đây... ta thật lòng xin lỗi ngươi... “
Nó đã nhìn thấy toàn bộ ký ức của hắn ở trong bí cảnh, tại sao lão là người xin lỗi?... vì lão đã lấy đi tàn hồn cuối cùng còn sót lại của Ma thánh đem nó dung hợp vào bản mệnh hỏa của mình, tạo ra chân chính Hải tâm diễm thứ hai, chính là con rồng màu xanh lam đó, là đứa con của lão, là người lão dùng tính mạng để bảo vệ.
Nói trắng ra cái cửa động thứ hai ở trần động chính là cửa bí mật, là cửa thứ sáu của Bí cảnh, còn ông ta chính là người thủ hộ cửa này, cửa thứ sáu của bí cảnh và ông cũng là người mạnh nhất trong lục đại thủ hộ, ông sống quá lâu để cảm nhận được sự cô độc của mình.
“Hiến tế... ta mong ngươi sẽ giữ lời hứa... giúp ta bảo vệ con gái ta... “
Lão long rớt nước mắt nói, thân thể của lão long bắt đầu sáng lên trông thấy, lão long nhắm mắt lại, hiến tế, không sai ông chấp nhận hi sinh bản thân mình để cứu hắn, nếu ông không giúp hắn thì hắn chắc chắn phải chết là không thể nghi ngờ.
Lão long cứ như vậy tan biến đi, trên môi ông vẫn có một nụ cười vui mừng, nên nhớ ông là dị hỏa ''già'' nhất, là dị hỏa mạnh xếp thứ hai, và là dị hỏa duy nhất có linh tính của mình, làm sao ông không biết quý đứa con mà mình tạo ra cho được khi ông sống gần mấy vạn năm cô tịch chứ, lúc này ông chẳng khác gì cha vợ hi sinh cho đứa con rể của mình cả.
Phần quyết bắt đầu tự động vận chuyển, vì là hiến tế nên cực kỳ dễ dàng dường như không có một chút phản kháng nào,hắn cũng nhanh chóng được ổn định được, mạng hắn đã được giữ lại thành công, thực lực của hắn bắt đầu nhích lên, từng chút từng chút một.
Một ngày... một tuần.. một tháng... ba tháng... Hải tâm diễm đã bị phần quyết hấp thụ sạch sẽ, hắn dần dần hồi tỉnh lại, không sử dụng ý cảnh hắn chết mà sử dụng ý cảnh hắn cũng chết nên hắn giường như sẽ không thể sống nhưng hắn vẫn sống thực lực còn bay lên đến chân thần đại viên mãn,hắn ngồi dậy vỗ đầu nói:
“Rút cuộc có chuyện gì xảy ra... động dị hỏa... lão... “
Hắn nắm chặt tay lại, hắn đã biết chuyện gì đã xảy ra, hắn đã biết lão long đã tự hiến tế, hắn thay một bộ áo mới bộ áo cũ đã sớm rách nát rồi, hắn bước ra ngoài cửa động, tìm kiếm tiểu hải tâm diễm,...
“gr... “
Hắn lắng nghe tiếng thở nhẹ trong động lại quay vào thì thấy một con rồng nhỏ đang nằm ngủ, hắn cười nói:
“Thì ra là nằm ngủ ở đây... “
“Grè... “
Con rồng tỉnh dậy, liền bay lên quấn quýt lấy hắn như lúc với Lão long vậy, xem ra nó vẫn chưa nhận ra ai với ai, chỉ cần cho nó cảm giác quên thuộc là được.
“đi thôi... thời gian không đợi chúng ta đâu... “
Hắn xoa đầu con tiểu long sau đó hướng cửa động vọt đi,hắn đã hoàn thành mục tiêu lần này đến vô tận hải, hắn cần có nhiệm vụ quan trọng hơn ở trung tâm của bí cảnh sơn mạch.