Lúc này , nhìn ngao ứng long bây giờ rất hạnh phúc , được mĩ nhân chăm sóc đến tận răng không phải hạnh phúc thì là cái gì, nhưng nhìn sắc mặt của vị đại nguyên soái lúc trắng lúc đen lúc xanh lúc đỏ bốn màu lẫn lộn rõ ràng ăn hành rất nhiều nên mới có triệu chứng như vậy,Khiến hắn cùng lang mạc đi bên cạnh nãy giờ cười lăn cười bò ,cười vật vả, cười cạp cả đất mà ăn,
“Lang lão... người có nhìn thấy hay nghe thấy gì không ?... mà người bình tĩnh giữ vậy.''
hắn nhìn sang lang lão ,hỏi.
“Câm miệng... tên tiểu trùng tử ... nhà ngươi im miệng đi.. ngươi không biết ta đang cố nhịn cười à... còn nói nữa là ta cắt lưỡi đó.”
Lang Tôn hai mắt nhắm tịt, hai tai cũng cụp xuống, nói
“thì lão cứ cắt đi... cái tình trạng này diễn ra khi nào ... bao lâu rồi?”
hắn lập tức sử dụng tuyệt kỹ thành danh ''chọt gậy bánh xe '', nói.
“Phụt... Pupupu.. diễn ra bao lâu rồi á... để xem khoảng hai, ba năm rồi..à mà không tính thêm năm nay nữa là đầy đủ bốn năm.”
Lang lão không nhịn được cười phì nói.
“Vậy à... thế không có chuyện khác nữa à... Lang lão kể nghe đi xem nào... hai bọn họ nhìn cũng đẹp đôi phết đó chứ.”
hắn nâng tuyệt kỹ thành danh ''chọt gậy bánh xe '' lên đẳng cấp mới lô hỏa thuần thanh đã có thể thừa sức mắng chết người như gia cát khổng minh rồi .
“Ngươi biết không ?... tên ca ca của ta căn bản là một tên ngốc... ngươi nói có phải không?... hắn năm lần bảy lượt một năm một lần ,từ chối hết lần này đến lần khác yêu cầu hứa hôn của bệ hạ... mà Hồ quân sư tài ba, xunh đẹp như thế mà, phải không?... nếu là ta... thì ta... mà thôi bỏ đi.”
Lang lão cười ngặt ngẽo nói.
“Ách...”
HAi người bọn họ không hẹn mà cùng nhau nuốt một ngụm nước bọt im thin thít chuẩn bị hứng đạn, vì họ cảm thấy hai luồn sát khí kinh thiên như muốn xé xác hai người họ ra, không cần nói cũng biết là một luồn sát khí là của Ngao nguyên soái Ngao Ứng Long và luồn sát còn lại tất nhiên là của Hồ quân sư Hồ Tĩnh Di rồi
“các ngươi... nói tiếp đi chứ... bọn ta đang nghe đây... các ngươi tiếp tục nói đi... bọn ta rất vui lòng nghe đó... các ngươi lúc nãy nói chuyện vui vẻ lắm mà... nói tiếp đi... “
hai người nhìn bọn hắn như muốn nói” Ta đảm bảo hai người các người nói thêm câu nào nữa thì đầu ơi chờ thân theo lên bàn thờ với ngay lập tức.”, miệng hai người họ bắt đầu xả đạn .
“Vừa lòng hai người chưa... cứ thích xông vô chuyện người khác... đáng chém chết .”
Lang mạc cười trên nỗi đau của người khác nói.
“Lang Mạc.. ngươi chờ đó.”
Cả hai nhìn Lang mạc như muốn nấu nướng chém giết tên sói chết tiệt trước mặt, nhưng trong lòng hai người bây giờ không ngừng kinh sợ nói:
“Hai người này kết hợp với nhau thì ... bá đạo... bá đạo... quá bá đạo.”
Từ đó, hai người không dám hó hé gì đến chuyện hai người nữa,tất nhiên Ngao ứng long vẫn chấp nhận ngoan ngoãn ăn phần hành mà Hồ tĩnh di cho hắn và Ngao Trần ,Lang mạc và Lang tôn vẫn ôm bụng cười trong bụng như thường.
Rất nhanh đội quân đã vào trong quan ải, sau khi ổn định thì hai người không hẹn mà cùng nhau bước lên trên đầu quan ải , hắn tất nhiên cũng lẽo đẽo bước theo sau lượn lên trên đài.
“Các ngươi... lập tức gia tăng tốc độ... thời gian một ván cờ không xong... các ngươi tự hiểu.”
Vị hồ quân sư vừa bước lên , đã giơ quạt ra nói à mà không uy hiếp thì đúng hơn.
“Vâng... Hồ quân sư.”
Bên dưới không ngừng nhao nhao chào hỏi nhưng vẫn tăng tốc độ làm việc mới ghê chứ, hiểu sức uy hiếp của vị quân sư này trong quân đội cao thế nào.
“Ngao nguyên soái... ngồi xuống đánh với ta một ván... nguyên tắc chắc vẫn được giữ nguyên chứ nhỉ . “
Hồ Tĩnh Di lập tức thay đổi thái độ nhìn ngao ứng long nói.
“Tất nhiên là vẫn... vẫn được giữ nguyên.”
Ngao ứng long sức mặt bắt đầu tái đi, ngập ngừng nói.
“Vậy được... vậy ai là người đánh trước..”
Hồ Tĩnh Di lại nhìn hắn(Ngao ứng long) nói
“Ạch... mời quân sư đánh trước...”
Ngao ứng long sống lưng bắt đầu lạnh đi, cười khổ nói.
“Đây là nguyên soái nói đó nha ... “
Hồ tĩnh di đặt một con cờ màu trắng xuống nở một nụ cười xinh đẹp, nói.
“Hài... phụ thân ngươi rút cuộc đắc tội gì với người ta mà ăn nhiều hành dữ vậy ... lần này người chỉ sợ không tàn cũng phế a.”
hắn đứng bên cạnh nên cũng phát hiện những biểu hiện lạ của cha hắn, lắc đầu nói.
(thời gian cho một ván cờ kịch tính thôi)
“Ạch... thôi xong... ta ..lần này đi tong rồi.”
Ngao ứng long đặt một quân cờ xuống, nhưng ngay sau đó lập tức ôm đầu nói.
“Ngao nguyên soái... xem ra đêm nay ngươi lại phải vào phòng của ta tiếp rồi... sao dám vô không?... để ta còn chuẩn bị.”
Hồ tĩnh di đặt một con cờ màu trắng xuống , sau đó cười mỉm nói.
“khoan... vẫn có thể thay đổi chiến cuộc mà.”
hắn từ ngoài nhảy vào đặt một con cờ đen vào bàn cờ, nói.
“vậy sao?... không có gì thay đổi đâu... vẫn vậy... ngao nguyên soái đêm nay có dám đến không?.”
Hồ tĩnh di lại đặt thêm một con cờ xuống nữa đem hắn hoàn toàn vây chết, miệng vẫn treo một nụ cười '' hung ác“.
“hài... ta là đại nguyên soái của yêu tộc nói được làm được... hứa được thì thực hiện được... đêm nay ta sẽ đến thăm quân sư... thỉnh người chuẩn bị.”
Ngao ứng long như chết đứng nhưng vẫn giữ được bình tĩnh nói sau đó xoay người rời đi.
“Con sau này tốt nhất đừng nên gặp những người phụ nữ như vị quân sư đây... nếu có thể thì cứ lấy về làm vợ... nếu không thì đừng động vào họ... nếu gặp thì tốt nhất là trốn đi... chúc con không may mắn.”
Cha hắn đã lẩn mất nhưng vẫn không quên nhắc hắn một câu mang đầy sự cay đắng và buồn cười.
“Phụ thân dạy chí phải... có chết cũng không lấy loại phụ nữ như thế về làm vợ.”
Hắn gật đầu đồng ý.
“Tiểu tử... ngươi ngồi xuống... đánh với ta một trận..”
Hồ tĩnh di nhìn hắn nói.
“Ặc... xác định cmnr... phụ thân cũng thôi đi... cả con cũng không tha là sao? không đánh có được không?... quân sư.''
hắn lập tức chết đứng tại trận,
“ba giây ... không ngồi xuống... tự nhận hậu quả... ta chỉ có hứng thú với cha ngươi thôi ... muốn thì tối nay ta sẽ ăn hắn...còn ngươi thì để xem nó có muốn không cái đã ... ... “
Hồ tĩnh di lại nhếch miệng cười nụ cười cực kỳ hung ác tất nhiên là chỉ trong mắt của hắn là vậy.
“vâng... ngồi rồi đây... mời quân sư đánh trước.”
Không đợi vị quân sư đếm đến hai hắn đã ngồi xuống ghế, lạnh gáy vả cả mồ hôi nói.
“Tốt... để xem ngươi chịu được bao nhiêu trận... mà không nổi điên. “
Hồ tĩnh di nhìn hắn cười lạnh nói.
------------
(thời gian giống như trước đánh xong một ván cờ nhưng kết quả thì lại khác)
“Ngươi đây là trận bao nhiêu rồi nhỉ?''
Hồ tĩnh di đặt một con cờ xuống chấm dứt trận thắng thứ trong ngày hôm nay.
“Là trận thứ một trăm... chào quân sư... xin quân sư tối nay nhẹ nhàng với phụ thân của tiểu tướng một chút... tiểu tướng xin rút lui.”
hắn không chịu nổi nữa rồi nếu thêm một trận nữa thì hắn chắc chắn sẽ có một vé vào bệnh viện tâm thần phân liệt, không đợi vị quân sư nói lời nào hắn lập tức thuấn di lẩn mất.
“Thú vị.. tiểu tử quả thật không tồi... đánh cờ với ta cả trăm ván mà không phát điên... đệ tử chúc mừng con ta có kẻ đề cử cho con rồi... tiểu tử chúc mừng ngươi,ngươi lần này thảm rồi...
...các ngươi xong chưa.”
Hồ tĩnh di nhìn hắn rời đi , mỉm cười sau đó nhìn về dưới thành quát.
“Đã xong... mời quân sư kiểm tra.”
bên dưới không ngừng nhao nhao, nói.
“không tồi... có thể... các ngươi làm rất tốt... các ngươi có thể nghỉ.”
Hồ tĩnh di bay từ trên thành xuống đi đến từng tảng đá chạm nhẹ sau đó dán một tấm phù lên, cứ như thế đối với những tảng đá còn lại.
Nói thế đủ rồi trở về với main anh ấy đang ở đâu ? tất nhiên là hắn đang nằm trên chiếc giường như cá chết nằm trên thớt, miệng không ngừng lẩm bẩm tèu ẻo nói:
“Khốn kiếp... mụ ta suýt nữa biến mình thành tên điên... quá đáng sợ... không biết tinh thần của phụ thân làm bằng đá hay sắt mà chịu đựng mụ ta được đến những bốn năm... mà tối nay phụ thân chắc ăn nhiều hành lắm nhỉ... ăn hành tốt cho sức khỏe mà... chúc phụ thân người không qua khỏi... hahaha”
Hắn không ngừng vừa cười khúc khích, vừa trù ẻo , hôm nay hắn ăn một rổ hành thế là quá nhiều đối với hắn rồi, hắn mệt mỏi rã rời chìm dần vào giấc ngủ.
Số từ: