Lúc này đã là ban đêm, đánh từ trưa đến chiều bây giờ là tối luôn rồi mà trận chiến vẫn chưa kết thúc , một số người trong đó đã vô tình ngủ thiếp đi lần lượt là Ngao Hạo,Ngao ứng long, Ngao tử và Lang mạc nói đúng hơn chỉ còn phụ nữ thức còn đàn ông thì lăn đùng lên cái gối ôm di động ngủ, Tĩnh thật.
“Oác.... trời các ngươi làm cái éo đánh nhau kiểu gì mà giờ còn chưa xong ngươi biết ta ngủ bao nhiêu lâu rồi không hả?... một chiêu chấm dứt không trút quyền thi đấu... à nhầm để hoàng huynh chấm dứt...”
Ngao hạo ngồi dậy vươn vai nhìn trận đấu vẫn chưa kết thúc, ngao ngán chán chường tức giận quát.
“Im lặng... không chết...”
Phượng tĩnh nhìn Ngao hạo lạnh lùng nói ra hai câu, chỉ cần hai câu là đủ để vị yêu đế Ngao hạo lại như con mèo úp mặt xuống cái gối bằng thịt ngủ tiếp.
“Ta biết rồi... là tại bọn chúng mà... đánh lâu như vậy...”
Ngao hạo oan ức nói.
“Bệ hạ đủ rồi... Ngao Trần.. Ngao kỳ Lân... ta cho hai người các ngươi mười giây... mười giây đếm ngược bắt đầu... ... “
Ngao ứng long tất nhiên cũng thức dậy nhìn ngao hạo sau đó nhìn về hai thân ảnh một đỏ một lam thoắt ẩn thoắt hiện không ngừng va chạm dưới đấu đài, lạnh lùng cực độ ẩn ẩn sát khí nói.
“Vâng... đã rõ.”
Cả hai đều cùng một lúc xuất hiện, lạnh lùng nói một câu, nhiệt độ của căn phòng lập tức hạ thấp vì sát khí.
“Sát Long Kiếm...”
Một thanh kiếm màu đỏ đậm xuất hiện trong tay Ngao Trần,hắn lẩm bẩm nói sau đó lao về phía Ngao kỳ Lân.
“Thất tinh kiếm...”
Trong tay Ngao kỳ Lân cũng xuất hiện một thanh thất thải quang kiếm có thể nhìn rõ thấy thân kiếm có bảy đốm sáng được nối lại với nhau tạo thành một đồ án, Ngao Kỳ lân cũng nói nhẹ một tiếng rồi xông vào phía Ngao Trần.
“Nhất kiếm diệt sinh linh... thất tinh quy nhất-thất kiếm tinh trận... Yaaaa... “
Cả hai cùng rống lớn,hai thân ảnh lướt qua nhau ,kỳ lạ không có bất kỳ âm thanh va chạm nào vang lên như hai người không đụng chạm gì nhau cả.
“Phóc... Zero... Phụ thân, con thắng rồi...”
Hắn búng tay một cái,thanh sát long kiếm trong tay hắn tiêu tán, nhìn về phía Ngao ứng long tự tin đầy mình nói.
“Ngao Trần thắng... Ngao Kỳ Lân hòa...”
Ngao ứng long lạnh giọng nói.
“Tại sao lại như vậy?... kết quả như qué thế... có ai giải thích giúp không?”
Lang mạc mới tỉnh dậy trên miệng vẫn còn nước dãi, nhưng nghe câu phán quyết của Ngao ứng long thì trên đầu xuất hiện ba dấu hỏi to đùng nhìn về Ngao ứng long hỏi.
“Lau nước dãi đi đã... ngươi nhìn thanh ''thất tinh kiếm''...”
Ngao ứng long nhìn bộ mặt buồn cười của Lang mạc nói sau đó lại lấy tay chỉ về phía thanh kiếm trong tay của Ngao kỳ Lân.
“À.. À... có thấy gì đâu bình thường mà...”
Lang mạc lau đi nước dãi trên khóa miệng của mình sau đó mới nhìn về phía thanh kiếm, ba dấu hỏi trên đầu lại như lớn hơn nữa, nhìn về phía Ngao ứng long nói.
“Cốp... ngươi ngốc vừa thôi... thông minh một tý thì chết à... nhìn tập trung vào thanh kiếm rõ chưa... .........Zero...”
Ngao tử cũng bị cuộc trò chuyện làm cho thức dậy, một quyền nện thẳng vào đầu của Lang mạc giúp hắn cao thêm một chút nữa, tức giận nói sau đó đưa tay chỉ về hướng thanh thất tinh kiếm tay còn lại đưa ba ngón tay lên , sau đó hạ từng ngón tay xuống,đến zero thì dị biến xảy ra đối với thanh kiếm.
“Crắc... crắc...”
Vết nứt trên thanh kiếm bắt đầu lan tràn,không chỉ là thân kiếm mà cả cán kiếm đều nát vụn rơi rụng xuống, một thần khí trên ''thần binh bảng'' cứ như vậy biến mất,Ngao kỳ lân cũng chỉ biết thở dài.. tài không bằng người.
“Ồ... thì ra là vậy... thanh kiếm sớm bị đánh nát vụn... bốn trận thắng vậy hắn thành công hốt cái danh hiệu” Long tử” rồi... “
Lang mạc nhìn thanh kiếm thốt lên kinh hãi, cũng không để ý cái kết quả Ngao kỳ lân là hòa thì phải...
“Ta thừa nhận ngươi thông minh hơn một chút... cũng đỡ cho Lang tộc nhà ngươi không ngốc như tên kia Lang tôn... lúc đó dám... mà thôi... còn về danh hiệu thì ngươi nghĩ đến lượt mình sao?... mới yêu đế hậu kỳ yếu như sên mà cứ đứng đó xàm... sáu tháng nữa mà không đột phá thì ngươi biết tay ta... hiểu chưa..”
Ngao ứng long nhìn hắn khinh bỉ nói.
“Cái này thì xin nguyên soái yên tâm cam đoan trong ba tháng ta chắc chắn đột phá...”
Lang mạc đầy tự tin nói.
“Ta có nói cho ngươi ba tháng... một tháng không đột phá thì... bệ hạ người tự xử lí... ta thăng đây...”
Ngao ứng long nhìn hắn như nhìn tên ngốc sau đó nhìn về phía Ngao hạo đang nằm yên bình trên bắp đùi của Phụng tịnh, nói.
“Hả cái gì?... trận đấu thế nào rồi?... thế ai thắng?...mà hoàng huynh ngươi nói cái gì vậy?...”
Ngao hạo giật mình tỉnh dậy, lóng nga lóng ngóng hỏi quanh hỏi quất.
“ Quên mất là giờ Hoàng tộc có hai tên ngốc...”
Ngao ứng long vỗ đầu nói ra một câu chỉ có hắn dám nói” hoàng tộc có hai tên ngốc” tên thứ nhất là Lang mạc không cần nói cũng biết rồi, nhưng người thứ hai là... Ngao hạo, là yêu đế đấy, người khác chỉ sợ vừa nhắc đến hai từ ''Hoàng tộc” thì đầu đã rời khỏi cổ chỉ trong một nốt nhạc.
“Hai đứa nó đâu mất rồi.. lại trốn đi nữa rồi... Tĩnh di... hết nhiệm vụ rồi hai chúng ta đi thôi... các người cũng trở về đi... “
Ngao ứng long nhìn không thấy Ngao trần và Ngao kỳ lân đâu à không cả hai cặp luôn thì đúng hơn ,nói một câu sau đó quay người liền nắm lấy bàn tay trắng noãn của Hồ tĩnh di dẫn đi mặc kệ người ta đang đỏ mặt ngượng ngùng.
Sau đó mọi người từ từ rời đi, chỉ còn Ngao hạo khuôn mặt ngơ ngác ngác ngơ như con cầy tơ trên đầu ba chấm hỏi lớn nhìn yêu hậu nói:
“Nàng nói cho ta biết cái qué gì đang diễn ra không?... ta không hiểu cái méo gì cả... nàng hiểu không?''
“Ta hiểu mà nhưng trước tiên ta dạy lại ngươi lại cái đã... ngốc cũng có mức độ thôi chứ... khốn kiếp...”
Phụng tịnh nghe vậy lập tức nổi trận lôi đình, nhìn hắn lớn tiếng nói, sau đó là một quá trình đuổi rượt đánh đập diễn ra trong tiếng kêu la thảm thiết không thể tả của yêu đế.
Quay lại với main, anh đang ở đâu, anh ở nơi nào?... ok tìm thấy rồi, có bốn người hai nam hai nữ đang ngồi trên một mái nhà không đâu xa chỉ cách hoàng cung đại điện có mấy trăm mét thôi, chỗ căn nhà này cũng khá thú vị , căn nhà này là nơi trung tâm còn xung quanh căn nhà phạm vi một trăm mét toàn bộ đều sớm tan tành thành bình địa , căn nhà chính là thứ duy nhất không bị nghiền nát thành bình địa trong ba tháng của hắn à không của bọn hắn.
“ tưng.. tinh...”
Một người mặc áo choàng màu đen viền đỏ đang tĩnh tâm gãy đàn, một người bên cạnh mặc lam y cũng thổi sáo phụ họa, người đánh đàn thì là main không nói cũng biết khỏi hỏi, người mặc Lam y thổi sáo tất nhiên là Ngao Kỳ Lân rồi, hai người hai tháng nay trước khi bị Ngao ứng long tẫn một trận nhừ tử thì đều như thế này , nhờ vậy họ cũng đã trở thành tri kỉ rồi nên không cần hỏi nhiều.
“tưng.. tinh..”
tiếng đàn cùng tiếng sáo không ngừng vang lên hòa quyện lại với nhau thành một bản tình ca , gửi ai thì tất nhiên là hai cô tiên nữ bên cạnh nhìn giống nhau như đúc chỉ khác nhau về đôi mắt bên cạnh rồi,
một người là Hồ Nguyệt nhi người còn lại là em của cô ,Hồ Mị nhi người có đôi mắt màu đỏ yêu dị , có thân phận khác là tứ công chúa, là người mà hắn mất rất nhiều thứ mới có thể cứu sống lại từ hai tháng trước.
“...”
Xung quanh bắt đầu xuất hiện những vị khách có mời cũng được không mời cũng không sao, đơn giản bọn họ đã quá quen với cái âm thanh vui tai này rồi, thậm chí ở đây tất cả đều có đôi có cặp với nhau, thậm chí có thể nói đây là nơi chỉ dành cho cặp đôi thôi.
Có Ngao nguyên soái với Hồ tĩnh di nè, Ngao tử với nhị công chúa Hồ Băng Liên này, Lang mạc cùng tam công chúa Ngao Cửu U nữa nè , cặp đôi yêu hậu yêu đế cũng đã có mặt đây rồi và cặp đôi mà khiến tác giả kinh ngạc nhất đó là Lang tôn và đại tế tự,... ngoài ra còn hơn một trăm cặp đôi khác nữa.
“Chờ chút... ta muốn ngươi đánh bài khác ,được không?”
đang đánh hay thì một bóng đen quỷ dị xuất hiện, nhìn hắn nói lời thỉnh cầu, nhiều cường giả của yêu tộc ở đây mà dám manh động thế này, gan của vị này không nhỏ đâu, có lời khen cho vị hắc y nhân này.
“XÀ Đại... ngài đến đây làm gì?... ồ vị a di nào đây...”
hắn nhìn vị áo đen trước mặt thì hắn lập tức nhận ra không sai trước mắt là khuôn mặt thiếu niên soái ca mang vài âm lãnh thường thấy tam đệ của phụ thân hắn, Xà Đại nhưng người hắn kinh ngạc là vị thiếu nữ bên cạnh cũng chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi là cùng, nói là thiếu nữ nhưng tuổi thật thì mình không biết, dù gì khuôn mặt của yêu tộc sẽ bảo trì khi có thực lực yêu đế, mà không chỉ khuôn mặt mà còn là chiều cao và một số thứ khác nữa.
“ À... đây là... Phụng minh nguyệt.. là người ta yêu... là người ta muốn ... ngươi đánh bài khác được không?”
Xà Đại ấp úng nói câu có câu không câu được câu mất nhưng khuôn mặt thì vẫn vậy không có một tý cảm xúc(chắc chỉ là do bệnh nghề nghiệp thôi),vị thiếu nữ bên cạnh càng ngượng ngùng hơn hai má bắt đầu đỏ lên trông rất đáng yêu.
“Vâng con biết mà... con biết trước rồi không cần nói...”
hắn nhìn hai vị trước mặt mỉm cười nói,tất nhiên hắn vẫn biết vị này muốn hắn làm gì, vì lúc trước cũng có vài kẻ gan lớn thách thức mạo hiểm như thế này đến thỉnh cầu hắn ,nhất là người nhị đệ bá đạo của cha hắn Lang tôn kẻ mở đầu cho cái sự kiện này vào hai tháng trước ,hôm đó Lang tôn khiến cho mọi người một phen dở khóc dở cười, khóc không ra nước mắt nhưng cười thì cũng cười không nổi.
“Phóc... đại trận triển.”
Hắn búng tay một cái thì lập tức toàn bộ xung quanh sáng rực lên , hiệu ứng hoa rơi bắt đầu xuất hiện, tất cả cùng biến mất chỉ còn hai người Xà đại và vị a di mới của hắn Phụng minh nguyệt và tất nhiên không thiếu là tiếng đàn, tiếng sáo hòa quyện lại với nhau tạo thành một bản tình ca tặng riêng cho cặp đôi thứ này.