“Tiểu Phi, ngươi xem, đó chính là đại môn Mộ Dung phủ.” Tiểu Thanh kéo kéo ống tay áo ta, chỉ vào đại môn đỏ sậm cách đó không xa nói với ta.
Đó là hai phiến đại môn màu son rất khí phách, cánh cửa thật cao, còn có rất nhiều đinh vàng khảm ở trên, trước cửa thềm đá hai bên trái phải có hai con thạch sư ngồi chồm hổm, bên cạnh thạch sư cách đó không xa còn bày mấy cỗ kiệu hồng, chính giữa phía trên đại môn treo một khối biển, ta không biết trên đó viết gì.
Ta có chút kỳ quái, “Tiểu Thanh, chúng ta không phải vừa đi qua đại môn sao? Sao bên này lại còn một cánh đại môn?”
“Cửa chúng ta vừa đi dành cho hạ nhân trong phủ, bên này mới là cửa chính, để các chủ tử dùng ra vào.”
Không nghĩ tới ngay cả một cánh cửa cũng phải chú trọng nhiều đến thế, ta chỉ chỉ khối biển kia hỏi Tiểu Thanh, “Tiểu Thanh, phía trên kia viết cái gì?”
“Lạc Diệp sơn trang!”
“Lạc Diệp? Chính là lá rụng bay tới bay lui hả?”
Ta đứng cười khanh khách, còn tưởng rằng gia chủ có học vấn thế nào cơ, nguyên lai cũng chỉ vô ích như thế, vốn có kiến trúc hùng vĩ như vậy, tên chí ít cũng nên hợp với Mộ Dung thế gia, Mộ Dung sơn trang, kém hơn cũng là Mộ Dung phủ các loại, vậy mà lại cùng lá cây có quan hệ? Hơn nữa lại còn là lá rụng, hảo suy a.
Tiểu Thanh rất không cao hứng mà nhìn ta, “Thu hồi cái điệu cười ngây ngô của ngươi lại, còn nghĩ mình thiếu ngu ngốc sao?”
“Tiểu Thanh, ngươi không cảm thấy buồn cười sao? Nào có ai đem lá rụng làm tên sơn trang? Hơn nữa ở đây cũng không có núi nha!”
“Ngươi thì biết cái gì? Lúc tổ tiên Mộ Dung thế gia ở chỗ này gây dựng sự nghiệp, nơi này chính là một vùng núi, hơn nữa khắp nơi đều là cây phong, vừa đến trời thu, khắp núi lá đỏ tựa như lửa cháy, vì vậy tổ tiên bọn họ liền đem sơn trang xưng là Lạc Diệp sơn trang, đến bây giờ trong phủ vẫn còn nhiều cây phong trăm năm tuổi đấy, mùa thu lá đỏ rực nhìn rất đẹp, tới thu sang năm ngươi sẽ biết.”
“Tiểu Thanh, ngươi nói là lá đỏ sao, sao không gọi là Hồng Diệp sơn trang? Hoặc là Phong Diệp sơn trang? Cứ một mực gọi là Lạc Diệp?” Ta chịu khó hỏi.
Tiểu Thanh có chút không nhịn được, “Phong Diệp, Hồng Diệp rất tục khí, sao so được với Lạc Diệp thê mỹ?”
Ta không biết cái gì gọi là thê mỹ, hơn nữa Lạc Diệp sẽ không tục sao? Cá nhân ta cho rằng không chỉ tục, còn rất dơ nữa.
“Tiểu Thanh, ngươi xem bên kia có người đi ra kìa.”
Vừa nói có ba nam nhân mặc quần áo đẹp đẽ sang trọng từ trong phủ đi ra, ta vội vàng nắm tay áo Tiểu Thanh lặng lẽ hỏi, “Người đi ở phía trước kia là ai? Dáng dấp thật là đẹp trai a.”
Đứng xa nhìn không rõ lắm, người nọ vóc dáng cao gầy, gương mặt tuấn mỹ có chút giống Trí ca ca, bất quá đương nhiên không phải, bởi vì hắn ăn mặc rất sang trọng, một thân cẩm trang, vừa nhìn cũng biết là chủ tử.
Tiểu Thanh tức giận kéo tay ta xoay người đi về hướng khác.
“Ban ngày xin ngươi đừng có mê giai được không? Ta thấy có khi kéo con cún đến trước mặt ngươi, ngươi cũng sẽ nói nó dáng dấp đẹp trai!”
Tiểu Thanh, ngươi nói chuyện thật quá thô lỗ đấy, ta mất hứng nói, “Người vừa rồi rất tuấn tú mà, ta nào có nói sai?”
“Dù ngươi thật sự cho là hắn dáng dấp không tệ, cũng nên dùng nhiều từ như anh tuấn tiêu sái, anh vũ bất phàm, phong thần tuấn lãng, dáng vẻ khí phách… để hình dung có được không, không nên luôn luôn chỉ hai chữ “đẹp trai” không rời miệng, ngươi không ngại phiền ta cũng phiền mà.”
“Có gì khác nhau, ngươi nói nhảm nhiều như vậy, lãng phí nhiều nước miếng như thế, cũng chỉ để biểu đạt hai chữ “đẹp trai” không phải sao?!”
Ta mới vừa lầm bầm, liền thấy một đạo cầu vồng nhỏ thành công xuất hiện trên mặt Tiểu Thanh, y hình như bị sặc, ho khan hơn nửa ngày mới rất nghiêm túc nói với ta, “Tiểu Phi, nếu như ngày nào đó ta bị ngươi làm cho tức chết, nhờ ngươi giúp ta nhặt xác.”
Hử, ta lại nói sai sao? Tại sao bộ dáng Tiểu Thanh hình như rất tức giận, ta nghẹo đầu suy nghĩ cẩn thận hồi lâu.
“Tiểu Thanh, ngươi còn không nói cho ta biết, những người vừa rồi là ai? Là chủ tử của chúng ta sao?”
“Nếu như ngươi thề sau này không dùng chữ “đẹp trai” để hình dung người, ta sẽ nói cho ngươi biết bọn họ là ai.”
“Được!”
Cái này không phải đơn giản sao, Tiểu Thanh, ngươi nói thực sự quá dễ, lần sau ta sửa thành hai chữ “tuấn tú” không phải được rồi sao.
“Đi ở đằng trước chính là Nhị công tử Mộ Dung Tĩnh, hai người theo sau hắn kia, một người tên là Tô Hoán Hoa, một người tên là Liễu Hâm Phong, đều là thủ hạ của Nhị công tử. Tối hôm qua ta không phải nói với ngươi Nhị công tử buôn bán tơ lụa sao? Hắn có sản nghiệp và nhà cửa của riêng mình, ở ngay sát vách Lạc Diệp sơn trang, tên là Trích Tinh Lâu, tú phường cách nơi này cũng rất gần, đi qua một con phố là tới, bên kia gọi là Linh Lung tú trang. Việc buôn bán bên Lạc Diệp sơn trang này là do Tam công tử xử lý, trong Mộ Dung gia chỉ có Tứ công tử là không ra gì, cả ngày không có việc gì, chỉ thích lưu luyến đường hoa ngõ liễu, là một sắc quỷ, ngươi nếu như gặp hắn, ngàn vạn lần phải tránh xa mới được.”
Tiểu Thanh nói quá phức tạp, ta nghe nửa ngày, cũng chỉ nhớ được ba chữ “Trích Tinh Lâu”.
Trích Tinh (hái sao)? Tốt hơn so với Lạc Diệp, xem ra phẩm vị của vị Nhị công tử này so với tổ tiên hắn cao hơn nhiều nha.
“Đại công tử làm gì?”
“Đại công tử chức quan Đô ti, là võ quan tứ phẩm triều đình.”
“Oa, thật là giỏi a.” Võ quan, chắc là múa thương gì đó, nghĩ cũng rất đẹp trai nha.
“Đúng rồi, Tiểu Phi, sau tháng giêng, Như Phi nương nương sẽ trở về thăm người thân, chính là tiểu thư Mộ Dung gia Mộ Dung Khuynh, đến lúc đó chúng ta lại phải bận rộn rồi.”
“Tiểu Thanh, tên của Như Phi nương nương giống của ngươi, đều có một chữ thanh nha.”
Tiểu Thanh liếc ta trắng mắt, “Tiểu Phi ngốc, ngươi im lặng cũng không ai nói ngươi câm, người ta là khuynh trong cười một tiếng khuynh quốc, ta là thanh trong màu xanh.”
( chữ “khuynh” và chữ ” thanh” phát âm đều là “qīng”)
“Không giống nhau sao?” Rõ ràng phát âm đều giống nhau mà.
“Hoàn toàn không giống, tên bốn vị công tử Mộ Dung gia ghép lại là Ninh Tĩnh Trí Viễn, ý là không màng danh lợi, định rõ chí hướng, tự mình tu thiện, hai vị tiểu thư tên ghép lại thành hai chữ Khuynh Thành, lấy điển cố một nụ cười khuynh thành, chính là nói lớn lên xinh đẹp, đủ để khuynh quốc khuynh thành.”
Ta nghe Tiểu Thanh chậm rãi nói, không khỏi há to miệng nói, “Tiểu Thanh, ngươi thật là có học vấn a.”
“Đây đã coi là gì, gia đinh Mộ Dung phủ ngay cả điều này cũng không biết, còn không bị người cười nhạo? Chỉ có ngươi cái đứa ngốc này không hiểu, được rồi, ngươi thật sự nghe hiểu lời ta nói sao?”
Ta rất tự nhiên lắc đầu, “Tiểu Thanh, chính là không biết ngươi nói cái gì ở đây, ta mới cảm thấy được ngươi rất có học vấn a.”
“…”
Kinh thành thực sự phồn hoa náo nhiệt đúng như Tiểu Thanh nói vậy, các loại cửa hàng đều mở đại môn tranh nhau buôn bán, Tiểu Thanh nói cho ta biết cái này gọi là phát đầu tài, ngày hôm nay nếu có lợi nhuận lớn, chính là báo hiệu một năm tài nguyên đổ vào cuồn cuộn, hơn nữa để thu hút khách hàng, hôm nay giá cả cũng sẽ không quá cao, y một bên kéo ta, vừa đi vừa chỉ từng cửa hàng, nói cho ta biết đây là tiệm may, đây là trù trang, đây là…
Bất quá ta lại càng cảm thấy hứng thú hơn với các loại đồ ăn vặt bày ở góc đường với kẹo hồ lô cao hơn cả người chúng ta, màu đỏ còn được bọc vừng, ta nhìn thấy mà nước bọt chảy ròng ròng.
“Tiểu Phi, ta mời ngươi ăn bánh tiêu.” Tiểu Thanh kéo ta tới trước một cửa tiệm, chỉ vào các loại điểm tâm nói với ta.
Bánh tiêu có hình tròn, tam giác, hình vuông, Tiểu Thanh nói hình dạng khác nhau, nhân bánh cũng khác nhau, có nhân mứt táo, đậu, đường đỏ, hoa quế thật nhiều loại, ta chỉ nghe hắn giải thích mà tâm thèm ăn ngứa ngáy một chút, vội vàng nói, ta muốn cái này cái này, còn có cái này.
Tiểu Thanh mua bốn loại bánh tiêu có nhân khác nhau cho ta, y cũng mua cho mình một cái, rồi liếc ta một cái nói, “Tiểu Phi, ngươi một điểm cũng không có ngốc a, vừa nghe là ta mời ngươi, liền dùng công phu sư tử ngoạm.”
“Ai nói ta ngốc? Ta tuy rằng chậm chạp, nhưng không có ngốc a.”
Bốn khối điểm tâm đảo mắt liền vào bụng.
Ăn xong rồi, Tiểu Thanh mang ta đi xem tạp kỹ, đây là lần đầu tiên ta được xem mấy loại mãi nghệ này, đáng tiếc chỉ nhìn một chút, y không để ý ta kháng nghị, cứ kéo ta từ trong đống người ra.
“Chúng ta đi xem cái khác nha, xem nữa là phải trả tiền, Tiểu Phi, còn muốn ăn điểm tâm gì không?”
“Là ngươi mời sao?” Ta cắn ngón tay hỏi.
“Đúng vậy, là ta tốn tiền mời cái tên Tiểu Bạch ngốc này.”
“Được a.” Ta vui vẻ tiến lên ôm lấy Tiểu Thanh, mặt y đỏ lên, đem ta đẩy ra.
“Tiểu Thanh, ta muốn ăn kẹo hồ lô, thế nhưng nó nhiều quá, ta một người ăn không hết.”
“Hai chúng ta cùng nhau ăn, như vậy không phải được rồi sao.”
Tiểu Thanh, ngươi thật thông minh.
Tiểu Thanh mua một xâu kẹo hồ lô từ cái cây cao bằng chúng ta, chúng ta vừa đi vừa gặm. Nó thật sự quá lớn, ăn có chút không tiện, thế nhưng vừa chua vừa ngọt làm ta không bỏ xuống được, trong nháy mắt bên khóe miệng ta đã dính thật nhiều vừng, Tiểu Thanh nhìn ta ăn thô tục hỏi, “Lần đầu tiên ngươi ăn kẹo hồ lô à?”
“Đúng vậy.”
“Sơn tra cũng ăn rồi đi, loại này trên núi ở quê nhiều mà.”
Ta nghẹo đầu suy nghĩ hồi lâu, có chút khổ sở nói, “Ta không nhớ rõ lắm, Tiểu Thanh, ta trước đây bị bệnh nặng, đại phu nói đầu óc ta bị nóng quá nên hỏng rồi, vì vậy rất nhiều chuyện trước đây ta đều mơ mơ hồ hồ không nhớ rõ lắm…”
Cũng vì vậy nên ta mới bị bán đi chứ.
Tiểu Thanh vỗ vỗ đầu ta, “Đừng buồn, ta cũng quên rất nhiều chuyện trước đây, thế nhưng, Tiểu Phi, ngươi sau này có quên mất ta không?”
Ta mở to mắt rất khẳng định mà nói, “Nhất định sẽ không! Tiểu Thanh, thật là kỳ quái, kể từ khi ở cùng một chỗ với ngươi, hình như chuyện mỗi ngày ta đều nhớ rất rõ ràng, ta nghĩ có lẽ bởi vì ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta nha.”
Ta thấy đôi mắt Tiểu Thanh có chút ảm đạm, hắn chậm rãi đi về phía trước, “Chúng ta cũng chỉ là bằng hữu sao?”
“Tiểu Thanh…”
Không xong, hình như ta lại nói sai, làm Tiểu Thanh mất hứng.
Tiểu Thanh đột nhiên cầm kẹo hồ lô trong tay ta cắn một cái, cười nói, “Tiểu Phi, sau này nếu có cơ hội, chúng ta mồng một tháng giêng hàng năm đều đi ra ngoài chơi có được không?”
“Được a.”
Đương nhiên là được, chỉ cần chúng ta ở cùng một chỗ, lúc nào cũng đều có thể đi ra ngoài chơi a, tại sao Tiểu Thanh lại nói kỳ quái như vậy? Ta nghĩ y đôi khi so với ta còn ngốc hơn.
“Tiểu Thanh, ngươi ở chỗ này chờ ta, ta lập tức quay lại.”
Ta liều mạng chạy về phía trước, hoàn toàn không để ý đến Tiểu Thanh lo lắng gọi ở phía sau.
Hết chapter